Hai ngày sau, vụ án thâm hụt công quỹ của quỹ từ thiện kết án, Bàng
Thiệu Đình thú nhận hành vi | phạm tội của mình vô cùng bộc trực, còn
khai ra ba đồng lõa là ba quản lý cao cấp trong hội, trong đó
không có Thời Nguyệt. Các tờ báo lớn đều đưa tin về vụ án này, trong đó có
không ít tờ báo có quyền lực, ví dụ như “Nhật báo Tân Hoa”, “Báo Thanh
niên“.
Không1hề nhao nhao ầm ĩ linh tinh như cộng đồng mạng, các
cơ quan truyền thông truyền thống đều đưa tin theo xu hướng nhìn thẳng
vào sự thật. Nhưng cộng đồng mạng lại chẳng thèm quan tâm, vẫn tự cho là đúng mà đắm chìm trong các phán đoán của riêng mình, lòng đầy căm phẫn
muốn mở rộng chính nghĩa, trở thành lưỡi dao sắc bén để một vài kẻ có ý
đồ xấu tùy ý điều khiển.
“Thế nào8là một tay che trời? Chính là đây!”
“Chữ "quan" có khai chữ “miệng, muốn nói thế nào thì nói thế thôi.” “Thôi, chúng ta đều câm miệng hết, tắm rửa đi ngủ đi thôi!”
Trưa hôm đó, tòa án X lên tiếng...
[Về phán quyết vụ án tham ô quỹ từ thiện giúp đỡ trẻ em nghèo Lục Châu] Tòa án làm việc công chính liêm
minh, theo nguyên tắc cầu thị, hoàn toàn chịu trách nhiệm trước pháp luật về phán quyết vụ2án, xin được thông báo!
Sau đó, chính phủ cũng ra mặt, ngôn từ chuẩn xác.
Bốn mươi phút sau, tòa án nhân dân cấp cao của thủ đô cũng share thông báo
đó và bình luận: Tòa án nhân dân của nước ta duy trì nguyên tắc bình
đẳng, mỗi người công dân đều bình đẳng trước luật pháp, không cho phép
bất kỳ đặc quyền và kỳ thị nào tồn tại.
Cái này khiến cho sự nghi ngờ với kết quả phán4quyết dần dần biến mất, nhưng sự việc vẫn chưa
dừng lại. Thời Nguyệt đã được trong sạch, những người khác của Thời gia
thì sao? Cộng đồng mạng bắt đầu bởi ra lý lịch hai vợ chồng Thời Miễn và Vạn Giai, nhưng vẫn còn chút lý trí là không đề cập tới ông cụ Thời.
Kết quả của việc này là chẳng những không bôi đen được người mà còn lôi ra
được lý lịch chiến tích của Thời Miễn và các tư liệu, video trong các
chương trình ngoại giao của Vạn Giai. Đặc biệt trong một hội nghị quốc
tế nọ, Vạn Giai mặc một bộ đồ vest sọc tinh tế đi theo bên cạnh lãnh
đạo, khóe miệng cười nhẹ nhàng, khi một phóng viên nước ngoài xông lên,
micro suýt chút nữa rơi xuống người lãnh đạo, Vạn Giai đã dùng lưng của
mình để chắn lại.
Rõ ràng là mặt mũi trắng bệch nhưng vẫn cứ cố
gắng mỉm cười, sau đó tiếp tục công tác như không có chuyện gì xảy ra.
“Chủ topic lừa người thật! Sao bảo là chuyện bẩn thỉu cơ mà?”
“Khí chất quá tốt, hoàn toàn không giống một bà dì năm mươi tuổi chút nào.”
“Trên micro bằng kim loại còn có gắn nhãn mác nữa, góc cạnh sắc nhọn, cú rơi
đó chắc chắn là rất đau!” “Thế nên giờ bắt đầu tẩy trắng à?”
“Chuyên nghiệp không có nghĩa là không phạm tội, chủ nhà nghe nhìn lẫn lộn như thế, cố ý tẩy trắng như thế có tốt không?”
So với cục diện “nghiêng về một phía”, “trên mạng toàn màu đen” lúc trước
thì cộng đồng mạng bắt đầu phân chia, các bình luận cũng phân hóa ra
thành hai luồng trái ngược.
Bênh vực, châm chọc.
Rất
nhanh, đoạn video tư liệu thứ hai lại thổi quét ngang mạng internet. Bắt đầu từ video trên bài viết của một nhân viên ở một thị xã nhỏ, dài ba
phút, chất lượng video không tốt lắm, hẳn là cắt ra từ một bản tin địa
phương nào đó. Logo đài truyền hình địa phương ở trên góc trái màn hình
là minh chứng tốt nhất. Trong video, lúc đó Thời Miễn còn khá trẻ, cùng
lắm chỉ khoảng ba, bốn mươi tuổi, tóc vẫn còn đen. Đang là mùa hè nên
mặc áo sơ mi ngắn tay, đi khảo sát tình hình cày cấy cùng một đám nông
dân, cái này cũng không có gì đặc biệt vì rất nhiều lãnh đạo địa phương
đều làm như thế. Nhưng đến lúc gần cuối, phóng viên đi theo phỏng vấn
một người nông dân, anh chàng quay phim không cẩn thận quay được cả cảnh Thời Miễn đang xắn quần, ngồi bệt bên bờ ruộng gặm màn thầu. Có một
điểm là, tiêu điểm vẫn luôn ở trên người người nông dân kia, bối cảnh
được làm mờ nên người nào không chú ý sẽ không biết người đang làm phông nền kia lại chính là vị lãnh đạo cao cao tại thượng trong tưởng tượng
kia.
Sau đó, hình như Thời Miễn cũng phát hiện ra mình đã bị thu
hình nên hơi dừng một chút, vẻ mặt một lời khó nói hết, sau đó lặng lẽ
dịch ra ngoài.
Trước khi biến mất còn không quên cứu vãn hình
tượng của mình, à... thả ống quần xuống. “Ha ha ha... Sao ngài lãnh đạo
mà lại giống người đàn ông dân dã thế chứ?” “Thời Miễn: Chẳng lẽ tôi
không cần mặt mũi à?” “Cái khựng lại cuối cùng kia chắc chắn là đờ đẫn.” “Người thành phố XX, ông già nhà tôi sống ở đó, giờ ký ức cũng thoái
hóa nhiều rồi nhưng trong miệng vẫn thường xuyên nhắc mãi bí thư Thời
tốt, không nhờ ông ấy phát triển du lịch thì có lẽ thành phố của chúng
tôi giờ vẫn còn đang là một mỏ than đá.” “Đều là người thành phố XX, tôi có thể chứng minh lời bạn trên nói.” “Tới từ thành phố XX, đồng cảm.”
“Nhắc mới thấy, nhà này ai cũng đẹp cả.” “Lúc trước chẳng phải nói Thời Miễn
còn một cô em gái sao? Nhìn cái bức ảnh cả nhà chụp chung đó đi, cả nhà
đều cực kỳ ưa nhìn đấy.” “Hình như trệch chủ đề rồi...”
Không bới không biết, vừa bơi liền nhảy dựng. Chiến tích của Thời Miễn và biểu
hiện trong công tác của Vạn Giai chẳng khác nào một cái tát thật mạnh
vào mặt cộng đồng mạng.
Chê bai thì chẳng được bao nhiêu nhưng
lại có thêm được một đống người ủng hộ. “Ha ha, im lặng nhìn các người
tự vác đá nện vào chân mình.”
“May mắn lúc trước không ở phe bên đó.”
“Nếu không có video làm chứng, liệu có phải một vị lãnh đạo tốt và một nhân
tài ngoại giao xuất sắc sẽ bị chôn vùi trong nước lũ lịch sử chỉ vì bị
dư luận bôi nhọ hay không?”
“Xin các đồng chí thối mồm hạ miệng
lưu tình cái, xin hãy cho internet sự bình yên đi.” “Vạch trần tội ác
không sai, nhưng không thể thuận miệng nhổ nước bọt bừa bãi khi chưa có
bằng chứng thế được.”
Dưới tầng văn phòng của
Thịnh Dụ, trong một quán cà phê. Đàm Hi thoát khỏi weibo, bưng ly cà phê lên nhấp nhẹ một
ngụm, tiện đà nâng mí mắt nhìn về phía người đàn ông đang ngồi ngả ngớn ở phía đối diện. “Một ly Cappuccino... Khoan đã, hay kaf caramel latte
nhỉ?” Tống Bạch nhìn chằm chặp vào menu, vẻ mặt rồi råm.Đấu tranh tâm lý một hồi, hít sâu, cuối cùng... “Thôi một ly Blue Mountain đi!“.
“Khụ khụ...” Đàm Hi bị sặc một cái, vội rút khăn giấy lau miệng.
“Có ai tranh với em đâu, vội gì chứ?” Tống Bạch nhếch đuôi mắt, làn da
trắng tới mức làm người ta phải ghen ghét, gần như không thấy lỗ chân
lông, đem tới cho người ta một loại cảm giác quen thuộc của bạn trai
bao.
Khóe miệng Đàm Hi giật giật: “Xin hỏi ngài thẩm phán, lúc
anh kết án cũng lắc lư như thế à?” “Em gái, em nghi ngờ tính chuyên
nghiệp của thẩm phán anh đây đúng không?” Tầm mắt Đàm Hi lướt từ trên
xuống dưới, thu hết dáng người ngả ngớn của anh ta vào trong mắt, không
khỏi bĩu môi.
Nói thật, Tống Bạch đi làm thẩm phán, đây là điều
mà Đàm Hi hoàn toàn không nghĩ tới. Cũng chẳng phải do thành kiến gì,
chỉ có điều chàng trai như gió và thẩm phán lạnh lùng quả thực... chẳng
ăn nhập gì với nhau cả.
Rất nhanh, người phục vụ mang Blue Mountain lên, Tổng Bạch cười nói cảm ơn làm cho cô gái phục vụ cũng phải đỏ mặt tía tai.
“Tai họa!”
“Biết làm sao được, ai bảo bản thiếu gia đây trời sinh đẹp trai chứ?”
“Được rồi, không đùa giỡn với anh nữa, nói đúng đắn đi.” Đàm Hi đột nhiên thu lại ý cười. Tống Bạch cũng ngồi thẳng lên, quả thực cũng có tí khí thế
của thẩm phán. Đàm Hi: “Căn bản thì đã khống chế được dư luận rồi, Tinh
Huy vẫn còn đang nắm một đám hàng chưa phát, nếu không có biến cố gì quá lớn thì hoàn toàn có thể dừng lại.”
“Tốt quá hóa xấu, có câu như thế.” “Hiện giờ tình hình Thời gia thế nào rồi?” Đàm Hi không biết tin
tức bên trong, cũng không có chỗ để nghe ngóng nên đành phải hỏi Tống
Bạch, “Chuyện trong giới ấy.” “Chú Thời và dì Vạn đã đi làm lại, ông bà
cụ cũng ăn ngon ngủ kỹ, sức khỏe rất tốt.”
Đàm Hi khẽ thở phào nhẹ gật đầu.
“Hình như em rất quan tâm tới Thời gia nhỉ?” Tổng Bạch hoàn toàn không che giấu sự tò mò của mình, cười hì hì.
Đẹp hơn cái mặt lạnh của Tống Tử Văn nhiều. “Đúng thế.” Cô thừa nhận rất
hào phóng. Mắt Tống Bạch sáng lên, “Có gì sâu xa có thể kể được không?”
“Có. Nhưng mà... không nói cho anh biết đâu.” “...” Đùa bỡn thẩm phán,
thế mà cũng dám à?
“Bên Nghiêm gia thì sao?”
Tống Bạch thu lại ý cười, vẻ mặt nghiêm túc: “Anh trai anh nói chúng ta không cần xen vào, cứ giao cho anh ấy xử lý.”
Có điều tên biến thái Nghiêm Phóng kia không đi theo lẽ thường. Lúc trước
hắn hại anh Cả và Nhiễm Dao chia tay, giờ lại dám tuyên chiến thắng với
Tống gia, còn lấy Thời gia để tế dao nữa chứ!
Gan chó to bằng trời nha!
Cùng thời gian, tại câu lạc bộ bắn súng lớn nhất thủ đô, phòng VIP. Pằng pằng pằng. Ba tiếng vang liên tục, trúng ngay hồng tâm.
Nghiêm Phóng thu tay lại, đắc ý thổi họng súng, sau đó tháo thiết bị bịt tai
rồi đi về phía khu nghỉ ngơi. “Ôi trời xin lỗi nha, để thị trưởng Tổng
phải đợi lâu rồi.”
Tống Tử Văn ngồi trên ghế sofa, không động một chút nào ly trà trước mặt, thậm chí tư thế ngồi cũng chưa từng thay
đổi, y như nhà sư đang nhập định vậy.
Lúc trước ngồi thế nào thì
giờ vẫn giữ nguyên tư thế đó. Nghe vậy, chỉ nâng mí mắt lên liếc qua
Nghiêm Phóng rồi lạnh nhạt đáp: “Không sao.”
Cậu xin lỗi, tôi
nhận, rất biết nghe lời phải. Nghiêm Phóng hơi thu lại ý cười, đi vòng
tới trước mặt Tống Tử Văn và ngồi xuống, đôi chân dài vắt lên nhau, “Thị trưởng Tổng hôm nay rồng tới nhà tôm chắc không phải chỉ để ngồi ngẩn
người một chỗ đấy chứ?”
Tống Tử Văn khẽ cười, “Tôi tưởng sẽ được
nhìn thấy vẻ mặt buồn rầu chán nản của cậu. Đáng tiếc...” Nghiêm Phóng
lấy một miếng vải ra cẩn thận lau thân súng, không bỏ sót bất kỳ góc nhỏ nào, sau đó đáp: “Đáng tiếc, khiến thị trưởng Tổng phải thất vọng rồi.”
“Cậu... rất tiến bộ đấy.”
Nửa năm trước, cho dù là sử dụng thủ đoạn hay tâm kế của Nghiêm Phóng cũng
đã già dặn trước tuổi rồi, bây giờ trở về lại càng kinh khủng hơn, còn
điên cuồng hơn trước đây nữa. Chẳng phải là “tiến bộ hơn” sao?
“Có thể được Tổng Tử Văn anh khen ngợi như thế, thực đúng là không dễ.”
“Đáng tiếc, kế hoạch của cậu vẫn không thể thành công, Thời Miễn đã được phục chức rồi.”