“Tống Tử Văn, tôi không giống với anh,“ Đột nhiên, Nghiêm Phóng lại nói, “Đặt gia tộc lên đầu, đến yêu một người cũng chẳng dám hết mình. Tôi có thể từ bỏ hết thảy vì A Dao, thậm chí là tính mạng của mình.1Anh thì
sao? Anh có thể cho cô ấy được cái gì chứ?”
Đúng thế, anh có thể
cho Nhiễm Dao được gì đây? Tống Tử Văn nhất thời ngây người. “Thế nên,
đáng đời anh thôi! Đáng đời anh không được cô ấy tha thứ,8đáng đời anh
phải sống cô độc cả quãng đời còn lại!” Hơi thở dừng lại, đột nhiên siết chặt nắm tay. “Thật xin lỗi, chọc vào nỗi đau của anh. Nhưng anh càng
đau thì tôi càng thấy sướng, làm sao đây nhỉ?” Người2đàn ông ngả người
dựa lưng vào sofa, ý cười dào dạt.
“Nghiêm Phóng, cho dù tôi và Nhiễm Dao có chia tay thì cô ấy cũng sẽ không chọn cậu đâu.”
Một dao thấy máu.
Quả nhiên, chỉ có kẻ thù mới hiểu rõ kẻ thù nhất.
Nghiêm4Phóng ngừng cười, trong mắt chỉ còn lại sự hung tợn: “Thứ mà tôi không có
được thì đừng hòng ai có được.” Sắc mặt Tống Tử Văn khẽ biến. “Sao hả,
sợ rồi à?” “Xem ra, cậu ở nước ngoài vẫn chưa học khôn lên được.” Tống
Tử Văn cười lạnh. Đồng tử Nghiêm Phóng co rụt lại, “Quả nhiên là
anh...“.
Lúc trước, hắn mượn Nghiêm gia để đối phó với Tống Tử
Văn, để cho Nhiễm Dao nhìn thấy rõ gương mặt thật của người này, thậm
chí không tiếc bại lộ quân cờ đặt bên cạnh Tống Tử Văn, suýt chút nữa
kéo cả Nghiêm gia xuống nước.
Trong cơn giận dữ, Nghiêm Chấn
Phong đã tổng hắn ra nước ngoài. “Thì ra là anh giở trò quỷ ở sau lưng!” Tổng Tử Văn vẫn cứ cười: “Là tôi, đáng tiếc, Nghiêm Chấn Phong lại
không tuân thủ lời hứa, để cậu trở về.” “Có tin ông đây lập tức một phát bắn chết mày hay không hả?” Tống Tử Văn khống chế tay rút súng của hắn. Nghiêm Phóng muốn rụt về nhưng lại không tránh thoát được.
“Cậu
nói cậu không quan tâm tới sự sống chết của gia tộc đúng không? Ha...
Nếu không có Nghiêm gia thì Nghiêm Phóng cậu còn chẳng bằng cái rắm! ô,
tôi đã quên mất, ngoại trừ thân phận người thừa kế Nghiêm gia ra thì cậu còn một quần át chủ bài khác, phó thủ lĩnh Jason Thang của tổ chức KW
đúng không?”
Hai mắt Nghiêm Phóng hơi híp lại, đột nhiên cười
lớn: “... Đến cái này mà anh cũng biết, quả thực tôi đã coi thường anh
rồi.” Nói liền hơi dùng sức, thành công tránh khỏi sự kiềm chế của Tống
Tử Văn, nhưng cũng chẳng rút súng ra nữa.
Tống Tử Văn thuận thể
thu tay lại, “Tôi khuyên cậu, tự giải quyết cho tốt.” “Cũng là lời nói
này, xin thị trưởng Tổng cũng phải cố gắng nhiều vào.” Ánh mắt Nghiêm
Phóng hơi trầm xuống, “Nếu đã chia tay rồi thì đừng có tới làm phiền cô
ấy nữa.”
“Lần này, chỉ sợ phải làm cho cậu thất vọng.”
Rầm!
Tay đập mạnh lên bàn trà một cái, Nghiêm Phóng tức giận đứng bật dậy: “Tống Tử Văn, anh đừng có rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!”
“Tôi đã quyết định, sẽ theo đuổi cô ấy một lần nữa.” So với Nghiêm Phóng
đang tức giận đùng đùng ra thì giọng của Tống Tử Văn lại cực kỳ bình
tĩnh, giống hệt như tính cách bản thân anh, nho nhã ôn hòa.
“Theo đuổi? Con mẹ nó, anh dựa vào cái gì? Anh có tư cách gì?” “Chỉ dựa
vào... tôi yêu cô ấy, chưa bao giờ yêu sâu sắc đến thế, là duy nhất
trong cuộc đời này.” “A Dao sẽ không tha thứ cho anh đâu!”
Ánh
mắt Tống Tử Văn khựng lại, chợt nhoẻn miệng cười giống như ánh mặt trời
phá tan mây mù, tràn ngập ấm áp: “Vậy thì dùng sự sám hối cả đời để
chuộc lỗi, đến tận khi cô ấy tiếp nhận tôi một lần nữa mới thôi.”
Tống Tử Văn đã suy nghĩ rất cẩn thận, nếu chia tay không thể bảo vệ cô ấy,
thậm chí còn hoàn toàn ngược lại; nếu Sở Kiêu đều có thể dũng cảm đối
mặt một cách chân thành thì anh còn có gì phải băn khoăn nữa chứ?
Đã từng, anh lấy danh nghĩa tình yêu, gắn lên cờ hiệu
bảo vệ cô, thế nhưng lại làm cô tan nát cả cõi lòng.Đã từng, anh không biết quý trọng, cũng không biết phải yêu một người thế
nào. Hiện giờ, anh không cầu mong Nhiễm Dao có thể dễ dàng tha thứ cho
mình, chỉ mong có thể cho anh một cơ hội nữa.
Nghiêm Phóng nhìn
ánh mắt dần dần trở nên kiên định rồi trở thành phòng thủ kiên cố của
Tống Tử Văn thì cõi lòng càng lúc càng nặng nề hơn. Hắn nói những lời
này không phải vì muốn kích thích Tống Tử Văn theo đuổi lại Nhiễm Dao
một lần nữa!
Nếu thật sự là như thế... Lúc Tống Tử Văn rời đi,
bước chân nhẹ nhàng. Tuy trên mặt Nghiêm Phóng treo nụ cười nhưng bàn
tay siết lại càng lúc càng chặt. Cuối tháng Hai, Thời gia vượt qua sóng
gió, những lời bình luận bất lợi trên mạng chuyển thành ca công tụng
đức. Thời Miễn và Vạn Giai nổi tiếng, trở thành hình tượng đại biểu cho
quốc gia, truyền năng lượng tích cực ở khắp nơi. Sau khi Thời Cảnh kết
thúc nhiệm vụ liền lập tức về thăm nhà.
“Ăn cơm ư?” Động tác của Đàm Hi dừng lại, quay đầu nhìn Lục Chinh đã lên giường nằm, “Anh nghe ai nói thé?”
“Hôm nay Thời Cảnh chạy tới Lục Thị mà.”
“Ồ, thì ra anh ấy mời anh.” Giọng điệu lạnh nhạt, tiếp tục bày ra vẻ mặt
như sương. Lục Chinh thở dài: “Mời anh chẳng phải cũng là mời em sao?”
Đàm Hi mỉm cười: “Cái này cũng đúng. Khi nào thế?”
“Ngày mai.”
“Ở đâu?”
“Nhà họ Thời.”
Đàm Hi nhướng mày, “Tới thẳng nhà cơ à?”
“Bà cụ nói trước kia khi còn học đại học, em rất thích ăn đồ bà ấy nấu,
không đồng ý ra ngoài, nhất định phải tự mình xuống bếp.”
“Vậy cũng tốt.”
Hôm sau, Đàm Hi và Lục Chinh mang theo quà tới thăm nhà. Hai anh em Thời
Cảnh và Thời Nguyệt chờ sẵn ở cửa, vừa thấy người xuống xe liên tiến lên chào đón. “Anh Lục, Hi Hi, hai người tới rồi!” Thời Nguyệt đã không còn ảo não như mấy ngày trước, lại khôi phục tâm trạng và sức sống. “Khụ... Tới thì cứ tới, còn mang quà cáp làm gì?” Thời Cảnh như bị đen đi một
vòng, nhưng đôi mắt lại cực kỳ có thần.
“Anh, anh đứng chắn cửa làm gì thế? Mau mời khách vào đi...” Thời Nguyệt túm ống tay áo anh ta, nhỏ giọng nhắc nhở.
“À?.... mời vào trong...” Nghiêng người nhường đường. “Còn quà nữa, mau nhận
đi.” Thời Nguyệt đỡ trán, sao trước giờ cô không phát hiện ra ông anh
nhà mình cực kỳ ngu trong việc xã giao nhỉ?
Có lẽ là do anh ấy
tham dự quá ít các trường hợp xã giao nên cô không có cơ hội phát hiện
ra. Đàm Hi vừa bước vào cửa thì bà cụ Thời đã đi từ trong bếp ra đón
người, đến tạp dề trên người cũng chưa kịp tháo xuống.
“Nếu bà
nhớ không nhầm thì cháu thích ăn cay đúng không? Trước đây ở Đại học T,
cháu và Nguyệt Nhi về nhà ăn cơm, thích nhất món gà xào ớt và cá lát
cay, hôm nay đều có cả! Vào phòng khách ngồi chơi một chút đi, cơm sắp
chín rồi.”