“Chụ Dịch, rốt cuộc anh muốn làm gì?”
“Anh đang theo đuổi em, không nhìn ra sao?”
“A Sóc, em có thể...” Hắn ta ngừng lại, ánh mắt lóe lên tia sáng chờ mong, “Cho anh thêm một cơ hội1không?” “Không thể”
Đau lòng quá.
“Lên đây, chúng ta nói chuyện.” Chu Dịch chuyển chủ đề.
“Nói chuyện gì?” Cằm hơi hất lên, mang theo vẻ cao ngạo, đẹp đến mức cực kỳ
có tính công kích, nhưng lại khiến người8ta không thể dời tầm mắt ra
được.
Ánh mắt Chu Dịch khẽ lóe sáng, loáng thoáng mang theo nhiệt độ nóng rực, nghe thấy thế, cổ họng hắn nghẹn lại: “Nói chuyện... kịch
bản.” Đúng! Chính là kịch bản.
“Được2thôi.” Mặt Hàn Sóc giãn ra, kéo cửa xe ngồi vào.
Một loạt động tác trôi chảy, nhanh gọn dứt khoát. Chu Dịch ngơ ngác, nhìn
cô đầy lúng túng, đợi đến khi có phản ứng trở lại thì Hàn4Sóc đã ngồi
yên trên ghế phụ.
“Em...”
“Chẳng phải muốn nói về kịch bản sao?” Hàn Sóc tháo kính râm xuống, xoay sang nhìn hắn. “Đổi một nơi
khác.” Hít thở sâu, cố gắng khống chế cảm xúc, Chu Dịch cố giả vờ bình
tĩnh.
Đến khi hai người ngồi trong một quán cà phê, trước mặt mỗi người là một ly nước nóng, bốc khói nghi ngút, hắn vẫn chưa phản ứng
lại kịp.
“Quả ớt nhỏ” bỗng nhiên... không cay nữa? Trong lòng Chu Dịch chới với, hoảng hốt.
Nhưng lại vô cùng tận hưởng thời khắc bình tĩnh như lúc này của hai người.
“Tôi đã xem qua kịch bản “Bình minh sau đêm lạnh rồi.” Hàn Sóc lên tiếng
trước, “Nếu trao đổi thuận lợi, sẽ nhanh chóng ký hợp đồng với Cận Kỷ
Nguyên.” “... Ký với Cận Kỷ Nguyên?” Chu Dịch sửng sốt.
Hàn Sóc
gật đầu: “Tôi biết, theo thông lệ của giới showbiz, đầu tiên nên liên
lạc với bên phía nhà đầu tư, sau đó mới thông qua công ty quản lý đứng
ra làm trung gian, đạt thành hiệp nghị. Nhưng tôi không phải là người
của Tinh Huy, nếu có ký chỉ ký phim, không có tư cách hưởng thụ sự đảm
bảo của công ty quản lý, vì thế tôi sẽ trực tiếp làm việc với Cận Kỷ
Nguyên.” “Không cần phải phiền phức như thế, Thế Kỷ là bên đầu tư, anh
có thể...” “Không cần.” Hàn Sóc ngắt lời.
Hắn cau mày: “Em muốn
vạch rõ quan hệ với anh?” Rõ ràng là có con đường tắt ngắn hơn, chỉ vì
do hắn đề ra, nên cô thà chọn một con đường khác vất vả hơn?
Hàn Sóc nhìn hắn với thái độ kỳ lạ: “Chúng ta có quan hệ gì sao?”
Nếu đã không có làm gì có cái vụ “vạch rõ quan hệ” kia?
Chu Dịch:“...”
“Những điều tôi muốn nói chỉ có thể, đi trước đây.” Hàn Sóc đứng dậy, muốn rời đi. “Đợi đã!”
“Còn có việc gì sao?”
Ánh mắt hắn bỗng trở nên u tối, phát ra ánh sáng âm trầm. Hắn đứng dậy,
nhìn vào mắt Hàn Sóc, một lúc sau, “Em vẫn chưa nói, có thích hoa hồng
mà anh đã tặng hay không?”
Hàn Sóc: “Không thích.”
Chu Dịch trừng mắt, cơn giận dữ tích tụ, mắt thấy sắp bùng nổ thì bỗng nhiên lại ủ rũ chán chường như quả bóng xì hơi.
Anh ta khẽ lẩm bẩm, giọng điệu không phục: “Thế vì sao vẫn nhận nó?” Hàn
Sóc nhìn hắn, “Tôi cứ tưởng là David tặng.” Khựng lại, bổ sung thêm,
“David Norlan.”
Chu Dịch: “...” Đâm vào tim, đâm trăm nghìn lỗ.
“Còn hoa thì sao?” Không chịu bỏ cuộc, hắn nhìn chằm chằm vào cô, muốn
nhìn ra được gì đó, nhưng tiếc thay lại chẳng có gì cả.
“Tôi đã kêu chị Thu xử lý rồi.”
Lại trúng phải một trận đâm. Cuối cùng, chỉ có thể trơ mắt ra nhìn cô đi
càng ngày càng xa. Chu Dịch nổi khùng, hét lên... “Em đợi đó! Anh sẽ
không bỏ cuộc đấu!” Vài ngày liên tục, Hàn Sóc đều nhận được hoa, đều là hoa hồng đỏ xinh đẹp. Cô đến công ty, hoa hồng được mang đến văn phòng
của Triệu Thu. Cô ở nhà, thiếu niên xinh xắn kiên trì bấm chuông cửa.
Ngày thứ sáu, Triệu Thu không thể nhịn thêm được nữa, gọi một cú điện
thoại cho Hàn Sóc. “Chị xin em, quản đi mà! Nếu còn tiếp tục như thế
nữa, người quản lý như chị có thể đi bán hoa kiếm tiền được mất!” Một
câu “không quản được” suýt chút nữa đã làm Triệu Thu tức bốc khói.
“Không được quẳng trách nhiệm như thế!” Hàn Sóc cười khẽ: “Hoa tặng đến
tận cửa miễn phí, trang điểm văn phòng cho chị, còn có gì không vui nữa
chứ?”
“Trang trí? Mợ nó chỗ của chị sắp biến thành biển hoa rồi này!”
“Ha ha...”
“Em còn cười được à?” Hàn Sóc ngừng cười, đề nghị: “Vứt luôn đi!” “...”
Trần Thu im lặng, “Em nói thật ư?” “Em giống như đang nói đùa à?” Hàn
Sóc hỏi ngược lại.
“Chậc... Em có biết số hoa này bao nhiêu một bó không?”
“Không rõ.”
“Thế...”
“Nhưng.” Hàn Sóc đổi hướng chủ đề, ngắt lời Triệu Thu, “Em mà muốn, em cũng có thể mua được.”
Được rồi, chị ta không hiểu được thế giới của đại gia. Khi Hàn Sóc lại bị
tiếng chuông cửa nằm trong dự liệu đánh thức, cô cũng phải kinh ngạc về
mức độ bình tĩnh của bản thân, ngồi dậy, xuống giường, khoác áo khoác,
đi mở cửa.
“Cô Hàn, rất xin lỗi vì đã làm phiền cô, đây là hoa
hồng đỏ của ngày hôm nay.” Ký tên như thường lệ, Hàn Sóc không muốn làm
khó chàng thiếu niên xinh xắn thẹn thùng trước mặt này nữa, dù sao cũng
là fan của cô.
“Hoa này, cô nhận lấy.” Hàn Sóc ừ một tiếng, nhận lấy, đợi sau khi cậu ta đi, cô nới lỏng tay.
Đóa hoa hồng xinh đẹp như chiếc diều đứt dây, rơi thẳng xuống đất, lớp bụi dưới đất làm tôn lên vẻ đẹp quyến rũ của nó.
Rầm...
Đóng cửa lại, mang theo vẻ tuyệt tình của chủ nhân, sau đó nổi lên một cơn
gió nhẹ lạnh lẽo. Một lúc sau, dì lao công trung niên đẩy xe dọn từ
trong thang máy ra, “Ôi, hoa đẹp thế này, sao lại vứt nữa rồi? Vừa hay,
nhặt về cắm vào bình, nhìn cũng vui mắt...”
Lúc này, Hàn Sóc cầm điện thoại lên, gọi nhanh vào một dãy số.
Trong lúc nhạc chờ vang lên, cô thấy giật mình khi đã 6 năm trôi qua nhưng cô vẫn có thể nhớ được số điện thoại của người đó.
Muốn cúp máy, nhưng đã không kịp nữa... “Alo?”
Hàn Sóc bỗng nhiên hồi thân lại: “Chu Dịch, anh còn định chơi đùa đến bao
lâu nữa?” Nghe thấy giọng nói quen thuộc từ đầu dây bên kia, hắn cảm
thấy sướng điên cuồng, “A Sóc, em tha thứ cho anh rồi ư?”“Đừng tặng hoa nữa, không có tác dụng đầu.”
Nhất thời im lặng: “Anh biết, em đã vứt đi hết rồi.”
Hàn Sóc cau mày.
Nhưng đối phương đáp lại: “Không sao, anh tặng là để em vứt mà.” “... Đồ thần kinh.”
“Mắng đi, anh thích nghe em mắng.”
“Chu Dịch, đồ vô lại nhà anh.” “Hê hê...” Hàn Sóc mím môi, cúp máy. Đầu dây
bên kia, Chu Dịch cầm điện thoại cười ngu nửa ngày trời, sau đó xoay
sang gọi cho tiệm hoa Duyên Mộng, “Tôi muốn tiếp tục đặt hoa, tiền không thành vấn đề...”
Giữa tháng Năm, Triệu Thu đứng ra làm trung
gian, sau khi trao đổi bàn bạc với bên Cận Kỷ Nguyên thì nhanh chóng
giải quyết xong chuyện hợp đồng.
“Bốn giờ chiều nay, Ngự Minh Hiên, đã hẹn xong giùm em rồi, đừng đến trễ đó nhé. Cận Kỷ Nguyên không thích chờ đợi đâu.”
Hàn Sóc khựng lại, “Chị Thu, chị không đi à?” “Đã đưa hợp đồng cho bên pháp vụ kiểm tra rồi, em cũng đã xem qua các điều khoản liên quan, ngày mai
chủ yếu là cho có lệ, em cứ ký tên là được. Bây giờ chị đang ở sân bay,
có chuyến bay vào 10 giờ tối nay, ngày mai chắc chắn về không kịp. Em đi ra ngoài một mình nhớ cẩn thận một chút, có vấn đề gì có thể tìm Cao
Tường.” “....”
Ngày hôm sau, Hàn Sóc gửi con sang nhà Đàm Hi, sau đó lái xe đến Ngự Minh Hiên.
Trước khi xuống xe, cô kiểm tra nón và khẩu trang theo thói quen, sau khi xác nhận không có gì bất thường thì mới đi theo nhân viên phục vụ lên lầu
hai.
Cuối cùng, dừng lại trước một phòng bao. “Là chỗ này, cô cứ
tự nhiên.” Nhân viên phục vụ nói xong, vẫn giữ động tác cúi đầu, xoay
người rời đi. Hàn Sóc đẩy cửa vào, người bên trong nghe thấy tiếng động, bỗng chốc ngẩng đầu nhìn theo. Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt hai bên đều
mang
theo vẻ đánh giá. Ánh mắt Cận Kỷ Nguyên lóe lên màu sắc hài lòng,
không tồi, người thật ưa nhìn hơn trong phim, vóc dáng cao ráo, lúc quay cảnh đánh nhau trong sẽ khá tự nhiên.
Chính là cô ấy! Hàn Sóc
thì lại rủa thầm, người này trông không hề giống đạo diễn, mà lại giống
diễn viên hơn, bởi vì... nhan sắc quá cao. Người thật trông càng trẻ hơn trên Baidu.
“Đạo diễn Cận.” Anh ta đứng dậy, gật đầu lịch sự:
“Cô Hàn, mời ngồi.” Nói xong, kéo ghế thay cho cô. Hàn Sóc chấp nhận:
“Cảm ơn.” Cận Kỷ Nguyên đích thân rót trà cho cô: “Mao Tiêm chỗ này
không tồi.”
“Tôi không không hiểu lắm về trà.” Thẳng thắng, không có bất kỳ điệu bộ giả tạo nào. Anh ta nhướng mày, hơi kinh ngạc, nhưng
nhanh chóng thu hồi sạch sẽ mọi cảm xúc, “Vậy bình thường cô Hàn thích
uống gì?”
“Nếu không ngại, có thể gọi tôi là Chole. A Sóc cũng được.”
“Được, Chole.” Hàn Sóc thầm thở dài, lại là một người thông minh, “Tôi thích uống nước có ga.”
Lần này, đối phương không hề che giấu sự kinh ngạc của bản thân, bởi vì có che giấu cũng không được, “Không cần giữ dáng sao?”
Là minh tinh, tính quan trọng của việc cân bằng ăn uống thì không cần phải nói nhiều, nhất là về việc không chế lượng đường, phải nói là rất
nghiêm khắc.
Cận Kỷ Nguyên đã từng thấy nhiều ngôi sao rơi vào
cảnh khổ không thể tả vì chuyện nhịn ăn nhịn uống, càng đừng nhắc đến
việc họ sẽ uống những loại nước rác rưởi kia. Không sai, trong mắt anh
ta, nước có ga chính là loại thức uống rác rưởi. “Tôi có tập thể thao,
vả lại, thích uống không nhất định là uống thường xuyên, đúng không?”
Hàn Sóc cười khẽ, hớp một ngụm trà, nhất thời mùi thơm của trà tỏa ra
ngào ngạt: “Không tồi.” Ánh mắt Cận Kỷ Nguyên chứa đựng sự tán thưởng,
ngoại trừ sự tán thưởng của một người đạo diễn dành cho nữ chính ra, thì còn là sự tán thưởng của đàn ông đối với phụ nữ.
“Đây là hợp
đồng, cô xem thử đi.” Hàn Sóc nhận lấy, đọc lướt qua vài điều khoản quan trọng, sau khi xác nhận không có gì sai sót, cô ký tên rất dứt khoát.
Cô đứng dậy, chủ động đưa tay ra: “Hợp tác vui vẻ.” Cận Kỷ Nguyên bắt lấy: “Hợp tác vui vẻ. Thời gian vừa đúng lúc, cùng đi ăn tối chứ? Tiện thể
thảo luận kịch bản luôn?”
Hàn Sóc nghe đến câu cuối cùng, cô gật đầu: “Được”
“Muốn ăn gì?”
“Lẩu.”
Anh ta khẽ sửng sốt, dường như rất bất ngờ khi cô đưa ra đáp án cụ thể rõ
ràng như vậy, dù sao với tình huống thế này, đa số mọi người đều sẽ nói
gì cũng được“.
Nhưng trời mới biết, thứ khó nắm bắt nhất chính là “gì cũng được“. Hai người lái xe đến một quán lẩu gần đó, Cận Kỷ Nguyên đến trước, sau khi dừng xe xong anh ta đứng đợi cô bậc thang cách của
quán không xa.
Hai tay đút vào túi quần, có một kiểu phong thái nhàn nhã hờ hững.
Hàn Sóc tìm được một chỗ đậu xe, cô đáp vào chỗ với một màn dừng xe điêu luyện.
“Kỹ thuật không tồi.” Anh ta khen ngợi.
“Thường thôi.” Nói xong, cô mang khẩu trang vào. Hai người sống với nhau, đi
thẳng vào phòng. Trời hạ nóng bức, ăn lẩu mở máy lạnh, đó là một cảm
giác rất khác biệt. Dù sao Hàn Sóc cũng vùi đầu vào ăn. Trời to đất lớn, chết đói là chuyện lớn tày trời. Phần lớn thời gian, Cận Kỷ Nguyên đều
nói về kịch bản, không thấy anh ta động đũa là bao. “... Vì thế, hình
tượng của Hàn Dạ là đa tình sầu bi, điều này yêu cầu nam diễn viên nhất
định phải...”
“Đạo diễn Cận, hay anh vừa ăn vừa nói đi nhỉ?”
Anh ta khẽ sửng sốt, không bực bội khi bị ngắt lời, mà lại nở một nụ cười, gật đầu đáp “được“.
Ăn xong, 8 giờ 30 phút. Màn đêm buông xuống, cả thành phố được bao trùm
trong ánh sáng rực rỡ của ánh đèn neon. Cận Kỷ Nguyên tính tiền xong,
hai người cùng rời đi, chia tay nhau ở bãi đỗ xe. Hàn Sóc lái xe về
chung cư. Sau khi chạy được một đoạn xa, cô phát hiện ra xe của Cận Kỷ
Nguyên vẫn còn theo phía sau.
Đến khi chiếc Continental cũng dùng trước tiểu khu Thủy Tinh Lam Loan.
Hàn Sóc chẹp miệng: “Không phải chứ... trùng hợp dữ vậy sao?”
Quả nhiên, người kinh ngạc không chỉ có mình cô.
Anh ta dừng xe xong, đi xuống, khom người gõ cửa, “Cô cũng ở đây?” Hàn Sóc gật đầu, “cũng”, xem ra suy đoán của cô không sai.
Cận Kỷ Nguyên buồn cười: “Vậy thì trùng hợp thật.” Xe của hai người lần
lượt chạy vào khu gác cổng, sau đó cùng chạy vào một bãi đỗ xe, cuối
cùng đậu ở vị trí cách nhau hai chiếc xe.
“Cô/anh cũng ở tòa này?”
Hai người hỏi cùng một lúc. Cận Kỷ Nguyên nhún vai, “Xem ra, đáp án là
khẳng định rồi. Sớm biết Ảnh Hậu ở gần với tôi như thế thì cần gì phải
liên lạc với cô thông qua Tinh Huy chứ?”
Tinh!
Thang máy
đến rồi. Hai người vào trong, khẽ trò chuyện trao đổi. May mà sự trùng
hợp không còn tiếp tục nữa, hai người không ở cùng một tầng lầu. Hàn Sóc đến nơi trước, trước khi ra khỏi thang máy: “Đạo diễn Cận, rất vui khi
được quen biết anh, tháng sau hẹn gặp lại ở phim trường.”
“Hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ.”
Vốn cho rằng đây chỉ là một cảnh rất đỗi đơn giản, nhưng không ngờ ngày hôm sau lại xảy ra chuyện. Một studio nổi tiếng có ID là “Ngu Ký Tiểu Bát”
đăng vài tấm hình chụp lén trong mục tung tin nóng hổi mỗi tuần một lần
của mình. Hình ảnh không được tính là rõ nét lắm, nhưng đủ để nhìn rõ
chính diện. Status đi kèm: Ảnh hậu Hàn Sóc và Đạo diễn Cận Kỷ Nguyên hẹn hò lén lút lúc đêm khua, nghi ngờ ở chung một nhà! Có ảnh có chân
tướng. Còn chú thích mỗi từng tấm hình khác nhau. Tấm thứ nhất: Lần lượt đến quán lẩu. Tấm thứ hai: Cùng ra khỏi quán lẩu. Tấm thứ ba:
Continental và Porsche cùng vào một tiểu khu. Tấm thứ tư: Hai người vừa
trò chuyện, vừa vào thang máy.