Cao Tường hỏi rõ đầu đuôi câu chuyện xong, lập tức dẫn dắt đội tuyên truyền chuẩn bị bản thảo đính chính.
“... Được, cứ làm theo như thế.”
“Tổng giám sát Cao! Cận Kỷ Nguyên đăng Weibo rồi!” Ánh mắt Cao Tường co lại, vội vàng đi vòng ra sau bàn làm việc.
Cận Kỳ Nguyễn V: Tôi và Hàn Sóc chỉ có mối quan hệ hợp tác, nhờ Ngu Ký Tiểu Bát" xóa bài Weibo kia ngay, chấm dứt lời đồn.1Hiện tại tôi đã nhờ "Văn phòng luật sư Hồng Phong Thủ Đô" xử lý vụ xâm phạm danh dự!
Đơn giản mạnh mẽ, rất “Cận Kỷ Nguyên“. Hai phút sau, “Văn phòng luật sư Hồng Phong Thủ Đô” share lại bài viết với tiêu đề...
Thư mời luật sư đang trên đường, kính mong “Ngu Ký Tiểu Bát” nhận lấy.
“Fuck! Không đánh tiếng trước mà đã dùng luôn luật pháp, Đạo diễn Cận
giỏi quá.”
“Phía nam đã đứng ra bác8bỏ tin đồ, phía nữ vẫn còn muốn tiếp tục giả chết à?”
“Nghe cách nói chuyện của đạo diễn Cận hình như rất không vui, bàn tính như ý của ai đó sắp hỏng bét rồi.” “Đồ điểm hút cần sa, đồ chó thích dựng
scandal, đáng đời bị tát vào mặt!” “Từ chối tạo dựng scandal với ý đồ
xấu xa, ôm Cận tiểu ca ca đi.”
Cao Tường xem xong bình luận của
cư dân mạng, không khỏi lau2mồ hôi lạnh. Bỗng nhiên nhớ lại câu hỏi của
Hàn Sóc trong điện thoại, “Anh có thể thuyết phục Cận Kỷ Nguyên giả
ngốc, giúp tạo scandal không?” Nếu anh ta vẫn khăng khăng làm theo ý
mình thì bây giờ Hàn Sóc đã trở thành trò cười của thế gian, ngay cả
Tinh Huy cũng sẽ gặp phải chỉ trích, đến lúc đó chuyện này không chỉ còn là “nguy cơ tuyên truyền” nữa mà đã thăng cấp4lên thành “sự cố tuyên
truyền“. E rằng đến anh ta cũng sẽ không giữ được chiếc ghế của mình!
Cao Tường rùng mình, răng va lập cập, cảm thấy khiếp sợ. “Tổng giám sát,
Bài đính chính sau khi kiểm tra xong phát hiện không có sai sót nào, khi nào có thể đăng lên?”
“... Bây giờ.” Hàn Sóc đã không còn dùng
Weibo, chỉ có thể do phía công ty ra mặt. Studio Tinh Huy Hollywood V:
Chế tạo tin đồn, quyết không để yên!
Hình ảnh đính kèm: “Bản thông báo đính chính”
Cụ thể nội dung: Sáng sớm ngày 11 tháng XX, Vip lớn nào đó trong giới giải trí cố ý bịa đặt sự thật, truyền bá tin đồn không đúng sự thật về cô
Hàn Sóc và anh Cận Kỷ Nguyên, kéo theo một lượng các cư dân mạng chia sẻ bài viết trong khi không biết rõ thực hư câu chuyện, tạo nên ảnh hưởng
vô cùng tiêu cực. Xét đến các điều trên, vì để bảo vệ quyền lợi hợp pháp của cô Hàn Sóc, studio chúng tôi xin được đính chính như sau:
1. Hình ảnh cắt văn lấy nghĩa, ác ý tạo dựng tin đồn, có nghi ngờ phỉ
báng, gây ảnh hưởng nặng nề đến hình tượng công chúng và mức độ đánh giá của xã hội đối với cô Hàn Sóc.
2. Căn cứ vào những quy định pháp luật có liên quan, hành vi đăng tải, truyền bá và khuếch tán những
thông tin không chân thật nêu trên, xâm phạm nghiêm trọng đến quyền danh dự của công dân, kẻ xâm phạm quyền danh dự bắt buộc phải chấm dứt hành
vi vi phạm, xin lỗi, bồi thường tổn thất vv theo quy định của pháp luật, nếu nghiêm trọng sẽ phải chịu trách nhiệm hình sự.
3. Với sự
việc xâm phạm quyền danh sự ác ý lần này, studio chúng tôi đã mời văn
phòng luật sư XX tiến thành thu thập chứng cứ và sẽ bắt đầu thủ tục kiện tụng ngay khi có thể, kiên quyết truy cứu mọi trách nhiệm pháp luật của kẻ gây tin đồn này đến cùng, quyết không nhân nhượng.
So với bài viết ngắn gọn súc tích của Cận Kỷ Nguyên, bài đính chính của studio tay dài dòng một chút, nhưng hiệu quả vẫn rất tốt.
Ít ra đã có cư dân mạng hùa theo.
“Hai bên đều đứng ra bác bỏ tin đồn rồi, xem ra còn có ẩn tình khác.” “May
mà không vội hùa theo bên nào hết.” “Anh Sóc của tôi nhận có một giải
Ảnh hậu thôi mà bị người ta GATO đến thế sao?” “Kiên quyết ngăn chặn
những lời phỉ báng, không nhẹ dạ cả tin, không tung lời đồn.”
“Cái thứ rác rưởi như Ngu Ký Tiểu Bát vậy mà vẫn còn mặt mũi tồn tại trong
giới giải trí, tranh thủ câm miệng lại rồi cút đi đi.”
“Anh Sóc của tôi và đạo diễn Cận cũng là người thẳng thắng, nói kiện là kiện, ủng hộ bảo vệ luật pháp!”
Chuyện đã đến nước này, theo lý mà nói, sóng gió cũng nên lắng xuống, nhưng kẻ tạo tin đồn kia vẫn ngang nhiên phản bác lại trên Weibo.
Ngu Ký
Tiểu Bát: Có vài người nói rất đúng, vậy xin cho tôi hỏi, Ảnh hậu và đạo diễn nào đó vì sao lại đi chung một thang máy? Cho dù tiễn người ta về
nhà, thì có cần phải tiễn đến tận trong nhà, hơn nữa còn ở suốt một đêm
không ra không?
Lời vừa nói ra, không đợi cư dân mạng suy đoán thì Tiểu Bát nào đó đã bị tát vào mặt đầy đẹp đẽ.
Cận Kỷ Nguyên V: Chẳng lẽ chỉ có mình Hàn Sóc mới có thể ở trong tòa nhà
thuộc tiểu khu đó à? Còn tôi thì không được sao? [Husky]
Hình ảnh đính kèm: Thẻ nhà chủ hộ (đã che đi tên tòa nhà và số nhà) Sau đó, khu bình luận đã trở thành thế này...
“Woa! Hai người là hàng xóm à?”
“Hay cho một sự hiểu lầm!”
“Té ra lại trùng hợp đến thế, ha ha ha...” “Không chắc là hàng xóm, nhưng
chắc chắn là bạn cùng tòa nhà.” “Nghe nói rất nhiều minh tinh mua nhà ở
đây, nói không chừng còn có thể gom đủ một bàn mạc chược nữa cơ.”
“Thỉnh thoảng đủ một bàn lẩu.”
Triệu Thu, người từ đầu đến cuối không hề lộ diện trong chuyện này, share lại bài viết với trạng thái. “Sau này còn phải nhờ đạo diễn Cận chăm sóc A
Sóc nhà chúng tôi nhiều hơn.”
Cận Kỷ Nguyên V trả lời: “Không
dám, không dám.” Trong hai ngày ngắn ngủi, màn sương mù “nghi ngờ sống
chung” được vén mở, sau khi hé lộ sự thật rồi mới phát hiện hóa ra chỉ
là một sự hiểu lầm.
Vì thế, “Chuyện Trần Lâm” bị mọi người bỏ qua lúc trước lại bị chú ý trở lại. Cư dân mạng đồng loạt bày tỏ, một cuộc
chiến mắng chửi khác sắp sửa bắt đầu? Có thể là do bài học “sống chung”
vẫn còn ở trước mắt, lần này mọi người đều giữ ý kiến trung lập, không
còn nháo nhào ùa vào như lúc trước.
“Online đợi sự thật [Ngoan ngoãn]”
“Có giỏi thì nói thẳng họ tên đi, ấp a ấp úng, giấu đầu hở đuôi.” “Viết một bài dài như thế, trọng điểm nằm ở hai câu cuối cùng, vòng vèo kinh
thế...” “Không đoán bậy, không vào phe nào, không dễ dàng tin người. Hai bên Trần Lâm và Hàn Sóc đều giữ im lặng, không lên tiếng.
Trần Lâm sợ nói nhiều sai nhiều.
Hàn Sóc chẳng thèm quan tâm.
Triệu Thu truy hỏi nguyên nhân.
Hàn Sóc: “Nếu bất kỳ một binh tôm tướng cá cỏn con nào giở trò mà cũng bắt
em phải ra tay thì Ảnh hậu phải bận rộn đến cỡ nào đây?”
Triệu
Thu: “...” Chị ta câm nín không biết nói gì. Cuối cùng, do tổ chương
trình “Hành trình của mẹ và bảo bối” đứng ra đính chính... “Khách mời
của chương trình lần này do lãnh đạo cấp cao của đài truyền hình chúng
tôi bàn bạc và đưa ra quyết định sau khi thông qua suy nghĩ tổng thể,
không hề tồn tại cách nói có dàn xếp sẵn. Cô Trần Lâm quả thật nằm trong danh sách dự tuyển, nhưng rất đáng tiếc, cô ấy không thể lọt vào được
danh sách cuối cùng.”
Vừa bác bỏ tin đồn, còn chỉ thắng danh tính, lập trường đủ rõ ràng, mặt cũng bị đánh bộp bộp đau điếng.
Tuy sóng gió đã hoàn toàn lắng xuống, nhưng Hàn Sóc không thấy vui chút nào.
Bởi vì...
Có thêm một miếng kẹo cao su, dính rất chặt.
Từ cái ngày xảy ra chuyện kia nên cô không đuổi Chu Dịch ra khỏi cửa kịp
thời, vì vậy hắn cứ tưởng như được ngầm thừa nhận, hất cả mặt lên trời!
Người tặng hoa mỗi ngày không còn là cậu thanh niên thanh tú kia nữa, mà đổi
thành chính bản thân hắn. Hàn Sóc rất tò mò, hắn vào tiểu khu bằng cách
nào?
Chủ bảo vệ ở đây là lính đặc công chính quy đã về hưu, một
cú quẳng ai cũng đã có thể hạ gục một người trưởng thành. Xông bừa là
chuyện không thể rồi. Mãi đến ngày nọ, trời trong xanh, ánh nắng rực rỡ.Hàn Sóc bị con trai ép dậy sớm, thay một bộ đồ thể thao xuống lầu chạy bộ.
Trước cổng tiểu khu, có một chiếc xe Continental, màu đỏ sậm, vô cùng
bắt mắt. “Ối, cậu lại đến tặng hoa hồng à?” Chú bảo vệ cười gật đầu, vài hôm nay gặp thường xuyên, dần dần cũng thân hơn một chút.
Chu Dịch gật
đầu, “Có thể liên lạc với giảng viên Trâu giúp tôi không?” Cũng tức là
bà dì trung niên hắn gặp vào hôm đó, là giáo viên của một trường đại học nào đó ở Thủ Đô, tính tình hiền hòa khéo léo, khoảng thời gian này Chu
Dịch đều mượn tên bà để có thể tự do ra vào trong tiểu khu.
Chú
bảo vệ đã chẳng còn thấy kỳ lạ nữa: “Tôi đang định gọi điện thoại giúp
cậu đây... Alo, cô Trâu à! Đúng, cậu trai kia lại đến rồi... vâng vâng
vâng... Không... Cô cũng thông cảm cho yêu cầu trong công việc của chúng tôi chứ, dù gì cũng phải gọi điện thoại hỏi một tiếng, nếu không không
thể bàn giao được... cảm ơn sự thông cảm của cô, được, tôi sẽ mở cửa cho cậu ấy ngay... Vâng, tạm biệt.” Chu Dịch: “Có thể chưa?”
Bảo vệ
gật đầu: “Tôi mở cổng đây. Đúng rồi, giảng viên Trâu nhờ tôi chuyển lời
với cậu, chúc cậu sớm ngày theo đuổi được vợ, sau này nhất định phải
trân trọng cô ấy, không thể lại hồ đồ nữa.” Vành mắt hắn nóng bừng, sống mũi cay cay. Nếu năm xưa cũng có người nói với hắn như thế, thì có khi
nào kết quả sẽ khác đi không?
“Cảm ơn.”
“Vào đi, chúc cậu may mắn.”
Chu Dịch dừng xe dưới tòa nhà, ôm bó hoa hồng, đi thẳng vào trong thang máy.
Nếu hắn nhìn về phía bên cạnh, dù liếc sơ cũng được, thì sẽ phát hiện ra
hai mẹ con Hàn sóc và A Thận đã nhìn thấy hết những hành động lúc nãy
của hắn.
Ánh mắt của cô phức tạp.
A Thận ngửa đầu lên: “Mẹ ơi, người kia lại đến rồi.”
“... Ù.” “Mỗi ngày ông ấy đều vào nghênh ngang như thế, chúng ta còn cần
phải nói một tiếng với chú bảo vệ không?“. “Không cần đâu.”
“Vì sao ạ?”
Khuôn mặt Hàn Sóc thoáng hiện lên vẻ lúng túng, “Hoa hồng miễn phí, không nhận thì cũng vứt đi thôi.”
“A! Có thể cầm đi bán cho bà Hoàng.”
Bà Hoàng là bà chủ của một tiệm hoa trong tiểu khu, bà ấy rất vui khi mua
lại hoa với giá thấp. Hoa tươi đắt hơn hoa khô, cộng thêm việc hoa Chu
Dịch mang đến đều là những loại đắt tiền, bà Hoàng tính giá 10 tệ một
bông cho họ, một bó 99 bông tức là 990 tệ rồi. Một ngày hai bó, cũng gom được gần 2000 tệ. A Thận: “Một tháng sẽ là 60 000 tệ...”
Hàn Sóc dở khóc dở cười.
“Mẹ, đây có phải là kiểu người... vung tiền như nước trong truyền thuyết không?”
Từ này A Thận học được sau khi trở về từ Manhattan, giờ phút nào cũng nhớ
thật kỹ để ứng dụng ngay. Hàn Sóc nghiêm túc, gật đầu: “Đúng vậy, hoàn
toàn phù hợp với ngữ cảnh.” “Ông ấy ngốc thật.” Nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Đúng là rất ngốc.”
“Vậy có khi nào con cũng sẽ ngốc như thế không?” Hàn Sóc bị hỏi đến ngơ
ngác: “Không phải đang nói anh ta sao? Sao lại có liên quan đến con
rồi?” “Xét từ góc độ y học, chỉ số IQ của con người sẽ ảnh hưởng trực
tiếp đến đời tiếp theo, cái này gọi là di truyền.” A Thận giống như một
trợ thủ phổ cập kiến thức.
Hàn Sóc chợt bừng tỉnh.
Lại nói đến Chu Dịch, hưng phấn chạy lên lầu, mỗi tay một bó hoa hồng.
May mà không có ai khác trong thang máy, nếu không hắn đã bị vây xem như
gấu trúc rồi. Đứng trước cửa, dành ra một tay sửa soạn dáng vẻ, sau khi
thông qua cánh cửa phản quang xác định không có gì bất thường, mới gõ
cửa. Cốc cốc cốc...
Không có động tĩnh. Rầm rầm rầm...
Vẫn không có phản ứng. Hàn Sóc dẫn con trai ra khỏi thang máy, bỗng nhiên
dừng lại. Cô nhìn thấy Chu Dịch ngồi xổm trước cửa như một đứa bé đáng
thương, hai bó hoa hồng đặt hai bên, nghe thấy động tỉnh, hắn bỗng dưng
ngước mắt lên.
Đôi đồng tử kia bỗng nhiên phát sáng lên như mặt nước lóng lánh với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được.
“A Sóc, cuối cùng em cũng đã về rồi...” 5 phút sau, Chu Dịch ngồi trên
sofa trong phòng khách. Hàn Sóc bước ra khỏi nhà bếp, vứt một lon cola
cho hắn.
Đón lấy theo quán tính, xúc cảm lạnh bằng. A Thận ngồi đối diện với Chu Dịch, quan sát hắn bằng ánh mắt tò mò.
Hai cha con im lặng nhìn nhau.
Hàn Sóc cũng không biết nên nói gì.
Mắt thấy bầu không khí càng ngày càng gượng gạo, Chu Dịch lấy can đảm, cầm
bó hoa đặt dưới đất lên, “Đây là hoa của ngày hôm nay...”
Hàn Sóc không nhận lấy, nói với vẻ lạnh nhạt: “Sau này đừng tặng nữa.” “Anh sẵn lòng.”
“Nhưng tôi không thích.” “A Sóc...” Bị từ chối thẳng thừng ngay trước mặt con
trai như thế, Chu Dịch thấy hơi lúng túng, nhưng cũng không dám nổi nóng gì.
Khoảng thời gian qua hắn đã quen với cái tính cố chấp, cứng
mềm không ăn của Hàn Sóc. Đứng đó không cũng khó xử, Hàn Sóc xoay người
vào nhà vệ sinh.
Trong phòng khách chỉ còn lại hai cha con. Mắt
lớn nhìn mắt bé, một người trông rất trầm lắng, một người nhìn rất ngây
thơ. “A Thận.” Chu Dịch lên tiếng trước, phá vỡ trầm mặc: “Ba là... ba
của con.” “Nhưng mẹ của cháu vẫn chưa thừa nhận chú.” Cậu bé bình tĩnh
nói toạc ra sự thật. Chu Dịch nghẹn họng:“... Sớm muộn cũng có một ngày, cô ấy sẽ thừa nhận thôi.”
A Thận không đáp lời.
“Bình thường con thích chơi đồ chơi gì?”
“... Xe đua điều khiển từ xa, thiết bị bay không người lái.” Với xe đua điều khiển từ xa, Chu Dịch vẫn có thể hiểu được, nhưng cái còn lại... “Thiết bị bay không người lái là máy bay không người lái ư?” Cậu bé trầm ngâm
một lát, dường như đang sắp xếp lại từ ngữ để xem phải trả lời vấn đề
sâu xa này như thế nào.
Một lúc sau, “Máy bay không người lái là
một loại trong thiết bị bay không người lái, một loạt chỉ lệnh được điều khiển tạo ra thông qua lập trình, sau đó các vật thể chấp hành các động tác liên quan dựa theo ngôn ngữ chỉ lệnh, độ khó khác nhau...”
Chu Dịch: Con trai hắn hình như rất lợi hại.
Sau đó là từng chuỗi thuật ngữ chuyên ngành khiến đầu óc hắn choáng váng,
tách ra thì có thể nghe hiểu, nhưng ghép lại với nhau thì trở thành
thiên thư.
Mẹ nó, quan trọng lại còn là tiếng Anh nữa chứ! Ví dụ
như... Flaps (in board flap, out board flap, leading edge flaps), tức
cánh tà (cánh tà trong, cánh ta ngoài, cánh tà mép trước).
Doppler-navigation-system, Hệ thống dẫn đường Doppler. A Thận: “Chú
không hiểu à?”
Chu Dịch: “...” Có... có một chút.
Cậu bé trầm mặc: “Nhưng A Lưu có thể nghe hiểu.”
Chu Dịch ngơ ngác: Thế nên?
A Thận: “Chú còn không bằng một đứa con nít nữa.”
Đâm vào tim cha rồi!