“Vì thế, ý của cô là?” Sẩm Đóa Nhi dẫn bình tĩnh lại, nghe qua giống như từ chối, nhưng nếu nghe kỹ, lại có một
chút thả lỏng ở bên trong. “Tôi có thể giúp cổ tranh thủ được một cơ hội gặp mặt, nhưng có thể thuyết phục được Lục Chinh hay không, thì tôi không dám đảm bảo.” Đàm Hi giải thích.
Mắt Sầm Đóa Nhi sáng lên, nhưng lại trở nên do dự, ánh mắt bỗng trở nên u tối: “Thật chứ? Cô không lừa tôi?”
Đàm Hi cười lạnh: “Nếu không tin, cửa ở bến đó.”
Ý ở đây là, đi thong thả không tiễn.
“Xin lỗi, tôi không có ý gì khác.” Sầm Đóa Nhi cắn môi, thăm dò: “Cô... tại sao lại giúp tối?”
“Hôm nay tâm trạng tôi không tồi, nhìn cô rất thuận mắt.”
“... Chỉ như thế?”
Đàm Hi liếc cô ta: “Cố Sầm cho rằng là thế nào?”
“Tôi cảm thấy, hôm nay cô chịu gặp tôi đã là một kỳ tích rồi.” Vì thế, cô ta vốn không mong chờ Đàm Hi sẽ giúp cô ta.
Nhưng nếu từ bỏ như thế, ngay cả thử cũng không thử, Sẩm Đóa Nhi lại không cam tâm, nên mới cắn răng tìm lên tận cửa mà không ôm theo chút hy vọng nào.
Bị thực tế đè cong không chỉ có mỗi sống lưng, mà còn có cả cốt khí và tôn nghiêm.
“Xem ra điểm thứ hai mà tôi nói lúc nãy cố Sầm vẫn chưa nghe hiểu nhỉ. Lục Thị đầu tư, trước tiên là phải có lợi ích. Nếu khả thi, tôi đây cũng xem như tìm được một mối phát tài cho người đàn ông nhà mình.”
Doanh nhân vĩnh viễn sẽ không từ chối tiển, giống như mèo sẽ không bao giờ từ chối cá khô
“Cô không sợ tối ở một mình với Lục Chinh?” Sầm Đóa Nhi nhìn chằm chằm vào cô, không bỏ sót bất kỳ cảm xúc gì trên mặt Đàm Hi.
Không hề có chút sơ hở.
Cô nói: “Cô cảm thấy mình có bản lĩnh ấy sao?” Muốn dụ dỗ người đàn ông của tôi, kiếp sau cũng không có cửa đâu nhé!
Sầm Đóa Nhi vậy mà lại... không thể nói lại.
Cô ta thừa nhận, bản thân quả thật đã từng động lòng với Lục Chinh, nhưng ngọn núi băng ấy quá lạnh lùng, không phải ai cũng có thể giữ được. Huống chi bản thân cô ta trước giờ đều chẳng phải là người có lòng kiên nhẫn, nên sau khi vui vẻ trong đám cỏ mới thì đã vứt cảm xúc ngưỡng mộ này lên tận chín tầng mây rồi.
Sầm Đóa Nhi chẳng cảm thấy gì, một người đàn ông từng từ chối bản thân thôi mà, cô ta sợ ở đây là sợ Đàm Hi để bụng, muốn thừa cơ chơi xỏ cô ta, nên mới cẩn thận hơn.
Không phải thường nói, sau khi cho người khác hy vọng, khiến họ cảm thấy thất vọng mới là cách trừng phạt tốt nhất hay sao?
Dù sao, trong lòng Sầm Đóa Nhi, Đàm Hi là một nữ côn đồ, thật sự có thể làm ra loại chuyện này.
Nhưng với tình hình trước mắt, dường như cô ta muốn giúp bản thân?
“Được, tối trực tiếp đi tìm Lục Chinh. Mặc kệ có thành công hay không, tôi xin cảm ở cổ trước tại đây.” Sẩm Đóa Nhi dứt lời, đứng lên, khom người.
Đàm Hi không nói gì, nhìn cô ta, như cười như không.
Cảm ơn sao?
Nhưng cô chưa bao giờ là người tốt cả...
Ngày hôm sau, Sầm Đóa Nhi mang theo phương án đầu tư và thư ký chạy thẳng đến tập đoàn Lục Thị.
Lần này, tiếp tân và bảo vệ không còn làm khó cô ta nữa.
Thư ký kinh ngạc: “Sầm Tống, thái độ những người này sao đột nhiên...” đổi 180 độ vậy?
Sầm Đóa Nhi nhìn cô ta bằng một ánh mắt lạnh lùng, bước vào thang máy, ấn
nút tầng lầu.
Thư ký cũng ý thức được lúc nãy bản thân có biểu hiện quá nhút nhát, ho nhẹ hai tiếng, “Xin lỗi, tôi sẽ chú ý.”
“Thái độ của người khác không quan trọng, quan trọng là thuyết phục đối phương bằng cách nào. Hiểu rõ chưa?” Thư ký liền ngẩng đầu ưỡn ngực, lấy ra thái độ chuyên nghiệp: “Sầm Tổng yên tâm, tôi sẽ dốc hết sức ứng phó.”
Ding!
Thang máy đến.
Trần Khải bước lên đón tiếp, nhìn dáng vẻ là biết đã đợi từ lâu, dẫn hai người vào một phòng họp có tính riêng tư cực cao.
Giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, “Còn 20 phút nữa cuộc họp mới kết thúc, phiền hai vị đợi ở đây. Ra khỏi cửa rẽ trái là phòng trà nước, rẽ phải là toilet, xin cứ tự nhiên.”
Nói xong, gật đầu, im lặng lùi ra.
Lục Chinh kết thúc cuộc họp, vừa bước ta, liền thấy Trần Khải đợi ở bên ngoài, “Có việc gì à?”
“Sầm Tổng đến rồi.”
“... Động tác nhanh nhạy thật” Tối hôm qua Đàm Hi vừa nhắc với anh, hôm nay đã tìm lên tận cửa.
Xem ra, vấn đề Sầm Thị gặp phải không hề nhỏ.
Giây phút Lục Chinh bước vào phòng họp, Sầm Đóa Nhi và thư ký đứng lên theo phản xạ. Sầm Đóa Nhi điều chỉnh lại nụ cười, bước lên đón, “Lục Tổng làm phiền rồi.”
“Ů.”
Thấy anh không có ý muốn bắt tay, Sầm Đóa Nhi tự cười nhạo mình một tiếng, rồi bình tĩnh thu tay về.
Khoảng thời gian này, cô ta đã quen rồi.
Lục Chinh đi thẳng ngồi vào ghế chủ tọa, ánh mắt lạnh lùng, khí thế lớn mạnh. Thư ký vốn vẫn còn tràn đầy tự tin đắc ý, chỉ một ánh nhìn thôi chân đã bắt đầu mềm nhũn ra.
Sẩm Đóa Nhi nhéo một cái thì cô ta mới trở lại bình thường.
“Ngôi” Lục Chinh nhấc cổ tay lên, “Hai người chỉ có 15 phút, 10 giờ 30 phút tôi còn có khách nữa.”
Sầm Đóa Nhi hít sâu, điều chỉnh cảm xúc: “Hôm nay tôi đến là hy vọng Lục Tổng có thể cung cấp vốn đầu tư. Đây là phương án của chúng tôi...”
Nói 15 phút, đúng thật chỉ có 15 phút, Lục Chinh giơ tay lên, Sầm Đóa Nhi dừng lại, căng thẳng nhìn anh.
Vừa lo lắng vừa chờ mong.
Lục Chinh: “Ý của các cô tôi đã hiểu đại khái, nhưng có ba vấn đề.”
“Xin cứ nói.” Sầm Đóa Nhi nghiêm túc.
“Thứ nhất, bản phương án đầu tư này suy cho cùng là ý của một mình Sầm Tổng hay là quyết định của hội đồng quản trị. Thứ hai, Lục Thị Và Sâm Thị đã có hạng mục đang tiến hành, nguồn vốn đầu tư nên phân chia thế nào. Thứ ba, sau khi Sầm Thị nhận được nguồn vốn, khả năng thành công bao nhiêu, có đáng để Lục Thị mạo hiểm hay không?”
Sầm Đóa Nhi bỗng câm nín, trong mắt thư kỷ đã xuất hiện vẻ hoảng loạn.
Những vấn đề này của Lục Chinh, cái nào cũng chạm vào chỗ đau của Sầm Thị, không hề nể tình. Cô ta nhìn sếp nhà mình bằng một ánh mắt lo lắng, đã ngơ ngác rồi.
“Nếu Sâm Tổng vẫn cần thời gian suy nghĩ, có thể nghĩ kỹ rồi trả lời tôi.” Nói xong, chuẩn bị rời đi.
“Đợi đã... Tôi, có thể trả lời!” Sầm Đóa Nhi siết chặt nắm tay, sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi.