“Tôi có nói không giúp đâu, cô gào cái gì chứ hả?”
Sầm Đóa Nhi nghe thấy thế, vẻ mặt dữ tợn mới dịu lại đôi chút.
“Cô hẳn cũng biết, so với góp vốn bên ngoài thì góp vốn từ bên trong mới là lựa chọn tốt nhất.”
Phí tổn thấp, nguy cơ ít, tính linh hoạt cao.
Sầm Đóa Nhi trợn mắt lên: “Cô tưởng ngay cả chuyện này tôi cũng không biết
chắc? Những căn bản đám người trong hội đồng quản trị không chịu phối
hợp.”
“Vậy thì nghĩ cách để bọn họ phối hợp thôi!”
“Xủy... nói thì dễ lắm...” Nụ cười của Sầm Đóa Nhi cứng đờ, ánh mắt nhấp nháy, thử ướm lời, “Cô có chủ ý gì sao?”
Đàm Hi ngoắc ngón tay với cô ta, “Qua đây...”
Giữa tháng 8, từ sự đề nghị của Sầm Đóa Nhi, tổ chức cuộc họp hội đồng quản trị lâm thời.
9 giờ sáng, người lục tục tới đông đủ.
“Đổng sự Mã, ngài nghĩ cái con bé miệng còn hội sữa kia rốt cuộc định làm gì?”
Theo lý thuyết, Sầm Đóa Nhi không tìm được nguồn góp vốn thì sẽ cố gắng hoãn cuộc họp hội đồng quản trị này mới đúng, có thể kéo dài một ngày thì
tốt một ngày, không ngờ cô ta lại đưa ra đề nghị họp trước thế này!
Không thể tin nổi.
Người được gọi là “Đổng sự Mã” nghe thấy thế thì nở một nụ cười để lộ ra hàm
răng vàng khè vì khói thuốc: “Chẳng phải chút nữa sẽ biết sao?
“Haizz, chẳng phải tôi sợ lỡ như nó may mắn, kêu gọi được nguồn vốn...” Vậy thì chuyện bãi miễn coi như ngâm nước nóng rồi!”
“Không thể nào đâu.”
“Đổng sự Mã...”
“Bàng gia và Cố gia đều công khai thái độ sẽ không nhúng tay vào. Lục Thị thì còn lâu mới trèo lên được. Còn Tần gia ấy mà, ha... vậy thì càng không
có khả năng!”
“Ý ngài là sao?”
“Chẳng lẽ Đổng sự Vương
còn chưa biết à? Tấn gia có ý định thu mua Sẩm Thị.” Đổng sự Mã cười vui vẻ trên nỗi đau của người khác.
“Cái gì? Tần Thị và công ty
chúng ta luôn hợp tác rất vui vẻ...” Đổng sự Vương không ngồi yên được
nữa, suýt chút đánh đổ cả chén trà trong tay mình.
“Tạm thời đừng nóng nảy, ông nghe tôi nói hết đã.”
“Ngài nói đi.”
Đổng sự Vương hạ giọng: “Công ty này là tâm huyết cả đời của lão Sâm, tôi
dám cam đoan Sầm Đóa Nhi có chết cũng không đồng ý chắp tay dâng cho
người khác. Cho dù người đó là nhà chồng chị gái của cô ta thì cô ta
cũng sẽ không thỏa hiệp đấu. Cái này gọi là giữa hai mối hại chọn mối
hại nhẹ hơn. Để giữ được công ty, cô ta thả bị bãi miễn cũng sẽ không để Tần gia được như
“Lỡ như Sâm Đóa Nhi đồng ý rồi thì sao?”
Đổng sự Mã nói chắc nịch: “Chắc chắn cô ta không làm thế!”
Nhưng Đổng sự Vương nghe xong thì trong lòng lại đột nhiên trầm xuống. Ông ta cứ cảm thấy sự tình sẽ không thuận lợi như trong dự đoán.
Chín giờ mười lăm phút, Sầm Đóa Nhi bước vào phòng họp, đi theo sau là nhân viên pháp chế và trợ lý thư ký của cô ta.
Đổng sự Mã mở miệng đầu tiên, “Sầm Tổng mở cuộc họp hội đồng quản trị là
định nộp bài thi trước sao?” Giọng điệu trêu chọc nhưng không hề làm
người ta cảm thấy khó chịu.
Sầm Đóa Nhi hếch cằm lên, “Đương nhiên rồi.”
Nụ cười của Đổng sự Mã lập tức cứng đờ.
“Hôm nay gọi các vị tới chủ yếu là vì nguy cơ đứt gãy tài chính trước mắt, thương thảo biện pháp giải quyết.”
Đổng sự Mã hừ lạnh, hoàn toàn không đồng tình, “Lúc trước là ai khoác lác
nói mình có thể tự giải quyết chứ hả? Giờ mới nghĩ tới chuyện thương
thảo thì sợ là đã muộn rồi.”
“Đổng sự Mã tạm thời đừng nóng nảy. Ngài có thể nghe hết lời tôi nói rồi có thể tiếp tục phát biểu ý kiến
sau. Dù sao đây cũng là sự tôn trọng căn bản nhất giữa người với người,
tôi nghĩ chắc ngài cũng không cần tôi dạy đâu.”
Ngụ ý châm chọc lão già này ngắt lời nói của người ta, không có tố chất.
Mặt già của Đổng sự Mã lập tức tím ngắt như gan lợn.
Những người khác cũng trợn tròn hai mắt. Mới mấy ngày không gặp, con
bé vắt mũi chưa sạch này định lên trời luôn đấy à?
Tuy rằng trước đó Sầm Đóa Nhi không thích hội đồng quản trị can thiệp quá
nhiều vào quyết định của cô ta, nhưng cũng không bao giờ dám nói lại một câu nào như hôm nay.
Xem tư thế này thì rõ ràng là quá tự tin rồi!
Người ngồi ở đây có ai không phải lão cáo già đâu chứ? Họ đều ít nhiều nhìn
ra manh mối. Đặc biệt là Đổng sự Vương, trực giác mách bảo với ông ta
rằng mọi chuyện rất không ổn!
Sầm Đóa Nhi chẳng thèm để ý tới
phản ứng của mọi người, gật đầu với nhân viên pháp chế một cái. Người
kia liền lấy từ trong kẹp tài liệu ra một văn bản, bắt đầu tuyến đọc.
Đại ý như sau...
Xét thấy công ty gặp phải nguy cơ trước mắt, hội đồng quản trị không có
cách giải quyết, Sầm Đóa Nhi cũng đã cố gắng hết sức mình nhưng hiệu quả rõ ràng không cao. Thế nên, cô ta quyết định suy xét tới chuyện để Tần
Thị thu mua lại, nếu cần thiết thì rất có thể sẽ gộp lại làm một để lớn
mạnh hơn.
“Chuyện này sao có thể chứ?” Nhân viên pháp chế còn
chưa đọc xong thì một đồng sự đã đập bàn đứng bật dậy, “Công ty là tấm
huyết bao nhiêu năm của mọi người, tuyệt đối không thể để Tân thị thâu
tóm được! Tôi phản đối!”
“Tôi cũng phản đối!”
Ngoại trừ Đổng sự Mã và Đổng sự Vương không tỏ thái độ gì ra, các đồng sự khác đều ra sức phản đối.
Sầm Đóa Nhi liếc nhìn hai lão cáo già một cái, trấn an đúng lúc: “Các vị
đừng nóng vội, hôm nay triệu tập mọi người cũng là để mọi người cùng
thương lượng một chút. Trước mắt thì tôi cũng chưa cho Tân thị câu trả
lời chính xác gì cả.”
Thế nên, còn chưa tới kết cục không thể cứu vãn.
Còn kết quả cuối cùng thế nào thì phải xem xem đám lão già này quyết định
ra sao. Mọi người nghe xong thì lập tức yên tĩnh lại, ai nấy ngồi về chỗ của mình, lâm vào trầm tư. Tuy Đổng sự Vương không tỏ thái độ nhưng
trong lòng tất nhiên cũng phản đối chuyên thu mua. Buồn cười! Nếu Tần
Thị mua lại Sầm Thị thì đám người bọn họ còn đường sống chắc?
Một đời vua một đời thân, đổi chủ nhân thì có khác nào đổi sang một vùng
trời khác, không những đầy phiền toái mà có khi còn bị rửa sạch nữa.
Phải biết rằng, cha con nhà họ Tân nổi tiếng tàn nhẫn, độc ác trong việc làm ăn.
So ra, con nhóc vắt mũi chưa sạch như Sầm Đóa Nhi vẫn dễ dàng khống chế hơn.
Trên mặt Đổng sự Mã không tỏ thái độ gì nhưng trong lòng đã đùng đùng sấm sét rồi.
Trước đó, cô gái không tiếc ra mặt chống đối với chị gái về chuyện thu mua,
vậy mà chỉ sau mấy ngày liền thay đổi tới một trăm tám mươi độ, chắc
chắn trong này có gì đó mập mờ!
Nghĩ sâu một chút liền hiểu Sẩm
Đóa Nhi muốn mượn chuyện này để ép họ nhả ra, tốt nhất tự bỏ tiền túi ra để góp vốn. Từ đó, cô ta cũng có thể vượt qua nguy cơ lần này bình an
vô sự.
Kế Vây Ngụy cứu Triệu thật hay!
Quả thực ống ta đã quá coi thường con bé này rồi!
Bên kia, Sâm Đóa Nhi đang cùng mọi người thương lượng nguy cơ lần này. Đổng sự Vương đang định há miệng xen vào đôi câu thì lại bị Đồng sự Mã ngăn
cản, sau đó ông ta cười lạnh hai tiếng...
“Sầm tổng đang coi đám lão già chúng tôi là khỉ để chơi đùa đấy à?”