Nàng Dâu Cực Phẩm

Ông Có Thang Vượt Tường, Tôi Có Kế Đàm Hi (3)


trước sau

Đặc biệt là Mã Cảnh Quốc, mặt còn thối hơn phân.

Má phồng lên, cổ bạnh ra, nhìn y như một con cóc già.

Cục diện sau một trận náo loạn đã hoàn toàn bị đảo ngược...

Lúc đầu là bọn họ ép Sẩm Đóa Nhi từ bỏ quyền điều hành và ghế chủ tịch. Giờ Sẩm Đóa Nhi lại ép bọn họ lựa chọn giữa “cắt thịt nuôi chim ưng” và “cá chết lưới rách“.

Trên mặt mọi người lộ ra vẻ khó xử.

Trong lòng Sầm Đóa Nhi không nhịn được cười lạnh. Đàm Hi nói đúng, đồ sứ sợ vại sảnh, đi giày thì mãi mãi không vượt qua được kẻ chân đất!

Thì ra, cảm giác làm lưu manh lại... sướng như thế!

“11 giờ hôm nay tôi phải trả lời cho Tần Thị rồi, các ông mau chóng đưa ra quyết định đi.”

Trong văn phòng chủ tịch.

Sầm Đóa Nhi ngồi trên ghế, cõi lòng căng thẳng chưa bao giờ thả lỏng như lúc này.

Cốc cốc...

“Vào đi.”

Thư ký đẩy cửa tiến vào, trên mặt không che giấu được sự vui mừng.

Sầm Đóa Nhi lập tức ngồi thẳng dậy, “Sao rồi? Tài chính đã đủ chưa?”

“Ngoại trừ Đổng sự Mã ra, các cổ đông khác đều đã chuyển tiền vào tài khoản rồi, đây là định mức chuyển tiền nhận từ ngân hàng...”

Sầm Đóa Nhi hừ lạnh: “Lão già bảo thủ đó! Không cần quan tâm tới ông ta, cứ chuyển tiền qua tài khoản của tôi đã, việc cấp bách là phải để dự án này được tiếp tục, lần này không thể để xảy ra sai lầm gì nữa! Cô cho người để ý sát sao vào.”

“Vâng. Bên Đổng sự Mã có cần tiếp tục liên hệ không?”

Sâm Đóa Nhi xua tay: “Để ông ta nhảy nhót thêm mấy ngày đi.” Còn nhiều cơ hội xử lý con cóc gia đó!

“Sầm Tống, coi như chúng ta đã vượt qua nguy cơ lần này rồi phải không?”

Từ hôm qua, sau khi Hội đồng quản trị thương lượng với nhau, đám lão già kia hết người nọ tới người kia đều buông tay đầu hàng, cuối cùng không thể không thỏa hiệp. Chỉ còn có Mã Cảnh Quốc vẫn kiên trì nhưng cũng chỉ có một mình.

“Đương nhiên.” Lần khắc phục khó khăn này coi như cô ta đã thắng rất đẹp mắt.

Nụ cười đột nhiên dừng lại, hứng thú vừa tăng vọt của Sâm Đóa Nhi lại đột nhiên xìu xuống, không ngờ phương pháp của Đàm Hi lại có tác dụng như thế.

Lúc đầu cô ta còn tưởng là đường ngang ngõ tắt gì...

“Tôi nói thật, Đàm Tổng kia quả thực như thần ấy! Một bước tiếp một bước, một vòng siết một vòng, ngay cả phản ứng của hội đồng quản trị thế nào mà cô ấy cũng có thể đoán ra được, quả thực quá trâu bò.” Trên mặt thư ký tràn ngập vẻ sùng bái.

Rất nhiều chuyển Sầm Đóa Nhi cần cô ta phải phối hợp nên không hề giấu giếm giao dịch của mình với Đàm Hi, không ngờ cô gái nhỏ này lập tức trở thành fan hâm mộ của Đàm Hi luôn.

“Khụ... Cố ra ngoài làm việc tiếp đi.”

“Vâng, vậy có việc gì thì Sầm Tổng cứ gọi tôi.”

“Üm.”

Thư ký đi rồi, nụ cười trên mặt Sấm Đóa Nhi lập tức được thay thế bằng vẻ ngưng trọng, trán nhăn lại, cảm xúc không thể nói là tốt, cũng không thể nói là không tốt, tóm lại là vô cùng phức tạp.

Đối với Đàm Hi, cô ta không biết là mình chán ghét hay nể phục, nhưng quả thực là rất kinh ngạc.

Bài toán khó hội đồng quản trị lại có thể được giải quyết nhờ một kế hoạch ăn vạ” như thế. So ra, mấy ngày cô ta bôn ba lo lắng quả thực chẳng khác nào trò cười.

Người so với người càng làm người tức chết.

Chậm rãi thở dài một hơi, Sâm Đóa Nhi cầm điện thoại đặt
trên bàn làm việc lên.

“Xem ra sự tình đã được giải quyết ổn thỏa rồi, chúc mừng.” Khổng đợi cô ta mở miệng, đầu biến kia đã đoán ra được cô ta định nói gì.

Đàm Hi à Đàm Hi, đôi khi thông minh quá sẽ làm người ta thấy ghét đấy. Tâm tình chuyển biến không ngừng, ngoài miệng Sâm Đóa Nhi vẫn phải nói câu “cảm ơn”, tuy rằng không muốn thừa nhận nhưng...

“Chuyện này phải nhờ có cô, nếu không tôi đã mất đi quyền điều hành và ghế chủ tịch rồi.”

“Là Tần gia tới thu mua nên gãi đúng chỗ ngứa thôi. Mà cổ phần trong tay cô cũng đủ nhiều. Thiếu bất kỳ cái gì trong hai cái đó thì kế hoạch cũng khó mà thành công cho được.”

“Ha, cô đang khiêm tốn với tôi đấy à?” Sầm Đóa Nhi vui đùa hỏi, “Trong trí nhớ của tôi, Đàm Hi cô cũng chẳng phải người khiêm tốn như thế.”

“Không hẳn, chỉ là phân tích dựa trên sự cầu thị mà thôi. Huống chi, cô cũng không cần thiết phải cảm ơn tôi đầu. Đây là cô dùng cổ phần để đánh đổi lấy. Chúng ta đều dựa theo nhu cầu mà thôi.”

“Cô nhất định phải phân cách rạch ròi thế sao?”

“Anh em ruột còn phải tính toán sòng phẳng, tôi và cô còn chưa tính là bạn bè, tất nhiên phải rõ ràng mọi thứ rồi.”

Sầm Đóa Nhi bĩu môi, người này quả thực chẳng đáng yêu chút nào,

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nếu đáng yêu thì đã chẳng phải Đàm Hi rồi.

“Còn có chuyện cần có hỗ trợ đây.”

Đàm Hi nhướng mày không nói gì.

Sầm Đóa Nhi vẫn cứ tiếp tục mở miệng: “Mã Cảnh Quốc quyết tâm chống đối tối đến cùng. Cô có biện pháp nào đối phó với lão ta không?”

“Mã Cảnh Quốc?”

“Chính là cái lão già hung hăng nhất trong đám ấy.”

“Ô.”

Rối sao nữa?

Đàm Hi không nói gì, Sầm Đóa Nhi ngơ ngác: “Alo? Cô còn ở đó không vậy?”

“Còn.”

“Tôi đang nói với cổ về Mã Cảnh Quốc...”

“Sầm Tổng ả, tôi đã giải quyết nguy cơ tài chính cho cổ rồi, công đức viên mãn.”

Ngụ ý, tôi không quản những chuyện khác nữa.

“Tục ngữ có câu thế này, giúp người thì giúp tới cùng, tiễn Phật tiến tới Tây...”

“Haizz...” Đàm Hi ngắt lời cô ta, “Đừng nói với tôi mấy cái này, vô dụng thôi.”

“Cô!” Sầm Đóa Nhi tức đến mức nghẹt thở.

Không hiểu sao, trong tiềm thức, cô ta tin chắc rằng Đàm Hi có cách để đối phó với Mã Cảnh Quốc.

Đàm Hi nói với giọng lạnh nhạt, “Không còn việc gì nữa thì tôi cúp máy đây.”

“Khoan đã... cổ có điều kiện gì?”

“Cái gì mà điều kiện gì chứ?”

“Đừng có giả ngu nữa, chúng ta không nói chuyện tình cảm, chỉ nói giao dịch. Rốt cuộc cô muốn thế nào mới đồng ý giúp tối đối phó với Mã Cảnh Quốc hả?”

Nụ cười của Đàm Hi lập tức gia tăng: “Cô có chắc là muốn giao dịch với tôi không thế? Đừng có đổi ý đấy nhé?”

Sầm Đóa Nhi trợn mắt: “Tôi là loại người không giữ lời như thế sao?”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện