Sắc mặt n Hoán lập tức biến đổi. Đàm Hi cũng nhảy từ trên bàn xuống, vẻ mặt lạnh lùng.
Bên ngoài truyền vào những tiếng la hét đánh đấm và tiếng chửi, có thể thấy là vô cùng hỗn loạn.
Bên gò má của tên đàn em vào báo tin đã sưng lên thành một cục, chỉ nghe
hắn nói trong hoảng loạn: “Thằng khốn Đại Phi dẫn người vọt vào, không
nói gì đã dùng gậy sắt đánh người, có mấy anh em bị thương rồi!”
n Hoán lập tức lấy điện thoại ra bấm gọi đi, “A Toàn, điều hai mươi người bên bãi đó sang đây cho tôi! Qua ngay lập tức!”
Sau khi ngắt máy liền cất bước đi ra ngoài.
Đàm Họ và tên đàn em vào mật báo kia đồng thời đi theo.
“Chị dâu, chị đừng đi thêm phiền ra...”
Đàm Hi lườm hắn một cái, hắn không dám nói tiếp nữa, “Hay là, chị đi sau em đi?”
Đáp lại hắn là bóng dáng bướng bỉnh và quyết tuyệt của thiếu nữ.
Tên đàn em vò đầu, trong mắt lộ ra vẻ ảo não, gậy gộc vốn không có mắt, lỡ
như làm chị dâu bị thương thì chẳng phải hắn sẽ bị đại ca lột da sống
luôn sao?
Oi...
“ n Hoán, con mẹ mày rốt cuộc cũng ra
rồi, tao còn tưởng mày sẽ làm rùa đen rụt đầu, không dám ra ngoài gặp
ông đây chứ!” Một tên đàn ông cao lớn da đen xăm trổ đầy mình mở miệng
chửi đổng. Đám đàn em đi theo hắn mở miệng cười ầm lên.
n Hoàn
nghe vậy thì mặt cũng chẳng có cảm xúc nào: “Đại Phi, lần trước tạo nể
mặt ông Thành nên mới thả cho mày một đường sống, cho mặt mũi mà còn
không biết xấu hổ!”
“Phì... Công lao bắt nội gián đáng lẽ phải
là của tao, nếu không phải con rùa nhà máy giữa đường nhảy ra, Thiên
Đường Hoa Hồng đã sớm trở thành địa bàn của ông rồi. Thế mà đại ca Vu
còn cho máy quyền điều khiển “Ám Dạ Tinh anh” nữa chứ!”
Vì trong thời gian trước, n Hoán đã bắt được nội gián tiềm tàng ba năm trong tổ
chức nhân một vụ giao dịch súng ống, thế nên Vu Sâm lập tức giao cho hắn quản lý Thiên Đường Hoa Hồng - một vũ trường phồn hoa nhất khu Đông
Dương. Không những thế còn đặc biệt cho phép hắn điều khiển tiểu đội
tinh anh, chính là đám người mặc đồ đen lần trước xuất hiện trong hôn lễ của Phì Tử.
Đại Phi mơ ước Thiên Đường Hoa Hồng đã lâu, sao có thể chấp nhận được chuyện n Hoán cướp đồ ăn từ miệng mình chứ?
Một tháng trước, cũng trong trường hợp như thế này, hắn mang theo mấy chục
tên đàn em tới khiêu khích, kết quả bị n Hoán dạy cho một bài học.
Sau đó ông Thành ra mặt cầu tình nền n Hoán mới chỉ đánh gãy một chân của
hắn, nếu không thì kiểu gì cũng phải đánh cho nửa tàn phế mới bỏ qua.
Không ngờ, hắn còn dám tìm tới cửa!
n Hoán: “Xem ra đùi phải đã dưỡng khỏe lại rồi nhỉ?” Đại Phi tức giận đến trợn trừng hai mắt, ngực phập phồng, “Mày đừng có kiêu ngạo! Đêm nay
tao nhất định cho mày một trận...” n Hoán cười lạnh: “Lần này tao sẽ cho mày một đi không trở về!”
Đại Phi chỉ hận không thể xông lên cắn chết hắn: “Các anh em, xốc tinh thần lên cho ông, lên!”
Người bên phía n Hoán cũng không ít nên tất nhiên cũng không cam lòng yêu thế.
Hỗn chiến cứ vậy mà bắt đầu.
Đàm Hi nghiêng người tránh sau một cái thùng sắt. Nói thật, giờ phút này cô cảm thấy thực sự buồn bực.
Ra ngoài một chuyến thôi mà sao cũng có thể gặp phải loại chuyện này cơ chứ?
Loảng xoảng...
Một tên đàn ông đánh ngã phía này, đâm bay cái thùng sắt, may là có tránh kịp nếu không không
bị chém chết thì cũng bị đè chết.
Sau đó, lại một tên đàn em xông tới, nhìn dáng vẻ hắn có lẽ chính là người vừa mới đánh người bay về phía này.
Tên đàn em ngồi khóa trên thân mình đối phương, nắm tay như sắt nện xuống
như mưa. Giữa chừng hắn còn không quên bớt thời gian nhe răng cười với
Đàm Hi: “Chị dâu không sao chứ?”
Đàm Hi: “...”
Gã đàn
ông vốn bị đè xuống đất không dậy nổi lập tức có cơ hội phản công. Tên
đàn em bị hắn đá một cái. Mắt thấy dao của đối phương sắp đâm xuống
người mình thì hắn lập tức sững ra tại chỗ, hoàn toàn không có phản ứng
gì.
Toi rồi, tôi rồi... Đêm nay coi như bỏ mạng lại ở đây rồi...
Đột nhiên, một tiếng kêu rên vang lên, gã kia đổ gục xuống, trên gáy có máu chảy xuống. Tên đàn em lúng túng nhìn cây gậy đánh bóng chày trong tay
thiếu nữ, không, phải là nữ thần mới đúng, “Chị dâu...”
Đàm Hi lườm hắn một cái sắc lẻm: “Thất thần cái gì hả? Chờ chết à...”
Lúc này tên đàn em mới phản ứng lại, vội vã nói lời cảm ơn, sau đó lại chui vào đội ngũ đang quần ẩu, tiếp tục chiến đấu.
Khóe miệng Đàm Hi không khỏi co giật.
Bến chỗ Đại Phi có không ít người chú ý tới tình hình góc bên này, thấy anh em nhà mình bị một cô gái đánh gục thì sao có thể nhẫn nhịn nổi chứ?
Huống chi, bọn họ còn nghe thấy tiếng “chị dâu” kia, thì ra là người phụ nữ của An Hoán!
He he! Còn rất xinh đẹp nữa chứ, nhìn cánh tay với đôi chân lộ ra bên ngoài kia mà xem, trắng như tuyết...
Lập tức liền có mấy tên xúm về phía Đàm Hi.
Không xong!
“Cô em xinh đẹp, sợ gì chứ? Lại đây chơi cùng bọn anh nào?”
“Anh Tầng, nói vô nghĩa với em nó làm gì? Cứ bắt luôn, chúng ta thịt em nó trước mặt n Hoán! Ha ha ha...”
“Ý kiến này không tệ đầu!”
Đàm Hi híp mắt, lúc này có muốn trốn cũng chẳng ăn thua.
Cô giơ gây bóng chày ra trước người, hai chân hơi mở ra, chuẩn bị tư thế
nghênh chiến. “Ha, cô em này nhìn cũng có vẻ có nghề đấy nhỉ!”
“Các anh em, lên cho tạo, bắt lấy con bố của n Hoán, xem nó có còn dám ngang ngược không?”
Đàm Hi nhắm chuẩn thời cơ, đúng lúc người đầu tiên xông lên liền tung một gây ra, nhắm trúng đầu đối phương, lập tức thấy máu.
“A Tài... Cái con đi này, dám ra tay với anh em của tao!”
Lúc ba gã đàn ông cùng xông lên, Đàm Hi thuận thế đá cái thùng sắt tới. Cô dùng lực rất lớn nên cả chân lập tức tê rần.
Nhân lúc ba người đó tránh né, cô xoay người lật đổ thùng xăng ở phía sau, sau đó lấy từ trong túi ra một cái bật lửa, tách...
Ngọn lửa bùng lên.
Sắc mặt ba tên kia đều biến đổi, trên người chúng đều dính xăng.
“Tới đi, cứ thử tiến lên một bước nữa xem nào?”