Nàng Dâu Cực Phẩm

Đổng Sự Mới, Đinh Ghim Trên Bảng


trước sau

Mặc dù trong lòng không cam tâm nhưng Mã Cảnh Quốc vẫn chưa tới mức đánh mất lý trí. Đã sống đến cái tuổi này rồi, ông hiểu hơn bất kỳ ai về đạo lý “Núi xanh còn đó, lo gì không có củi đốt“.

Trước đó, là do tức giận quá bị làm mờ mắt, khiến cho mọi chuyện phát triển theo hướng không thể thu dọn tàn cuộc được.

Bây giờ, cùng một sai lầm như thế ông không thể phạm sai thêm lần nữa.

“Vậy tôi xin chúc tổng giám đốc Đàm có thể ngồi vững trên cái ghế này, chớ sơ sẩy ngã gãy chân đấy!”

Nụ cười Đàm Hi vẫn không đổi, khóe mắt chân mày đều lộ vẻ hiền hòa, không có nét gì là nổi giận cả, “Cảm ơn ý tốt của ông.”

Thái độ này của cô khiến cho Mã Cảnh Quốc nãy giờ quan sát cô cảm thấy bất lực. Hừ, tuổi còn nhỏ mà ăn nói thì giỏi lắm!

“Mời đồng sự Mã ngồi.”

“Mời đồng sự Đàm.”

Trong phút chốc, bầu không khí biến đổi. Rõ ràng với một giây trước còn hận đến muốn rút dao đâm đối phương mà một giây sau đã có thể bình tĩnh hòa nhã mời đối phương ngồi. Không nói ai khác, đến cả Sầm Đóa Nhi cũng than thầm, ánh mắt nhìn về Đàm Hy cũng thêm vài phần phức tạp và kiêng dè.

“Sầm tổng, bắt đầu đi.” Tâm trạng Mã Cảnh Quốc hoàn toàn bình phục, cơn giận dữ trong đôi mắt biến mất, lại trở về một lão hồ ly khôn khéo.

Sầm Đóa Nhi thu ánh mắt lại, “Hôm nay mở buổi họp hội đồng quản trị gấp này, vì có ba chuyện cần tuyên bố với mọi người. Thứ nhất, tôi sẽ trích ra một phần năm cổ phần dưới danh nghĩa cá nhân, theo giá trị thị trường là 1% cổ phần công ty chuyển nhượng cho công ty đầu tư trách nhiệm hữu hạn Thịnh Mậu. Nói cách khác, Thịnh Mậu trở thành cổ đông lớn thứ hai của công

ty.

Lời này vừa nói ra, toàn thể trở nên yên lặng.

Ánh mắt Đàm Hy dửng dưng, bắt đầu vỗ tay. Tiếp sau đó là những người phía sau lưng gồm Trình Vũ, Hứa Nhất Sơn, sau đó đến Sầm Đóa Nhi, đổng sự Triệu, đổng sự Từ...

Sau cùng chỉ còn Mã Cảnh Quốc ngồi tại chỗ, tựa như lão tăng già ngồi thiền, trưng bộ mặt lạnh khó gần ra.

Nếu biết điều, lúc này đây không nên gây chuyện với ông ta. Nhưng Đàm Hy vốn khác người. Người này càng khó chịu, cô càng muốn khiêu khích. “Đổng sự Mã?”

“Đổng sự Mỹ?” Lần này cường độ dexiben đột nhiên cao lên, đảm bảo nếu không phải kẻ điếc thì đều có thể nghe thấy, hơn nữa phòng họp cũng chỉ lớn như vậy thôi.

Mã Cảnh Quốc dù có mặt dày đi nữa cũng không thể tiếp tục giả cầm giả điếc, “Đổng sự Đàm có việc gì?”

“Sao ông không vỗ tay?” “...” Đau răng! Đàm Hi nhìn ông chằm chằm không hề chớp mắt. Nếu ông không vỗ tay thì tôi cứ thế nhìn ông đến chết.

Mã Cảnh Quốc hít sâu một hơi, vẻ mặt căng thẳng dần dần thả lỏng, sau đó vỗ hai cái tượng trưng cho có.

Khóe môi Đàm Hi hơi nhếch lên, lúc này mới đưa mắt đi chỗ khác.

Đổng sự Vương và đẳng sư Lưu nhìn nhau, hai người trao nhau ánh mắt khiếp sợ.

Có lẽ chính bản thân Mã Cảnh Quốc cũng chưa từng phát hiện, giây phút ông ta chọn lựa thỏa hiệp thì đã bị Đàm Hi kéo mũi dåt di.

Đợi tiếng vỗ tay nhỏ dần, Sầm Đóa Nhi tiếp tục nói: “Việc thứ hai, Đàm Hi sẽ đại diện cho Thịnh Mậu vào nắm quyền hành trong hội đồng, trở thành thành viên nòng cốt của công ty. Đồng sự Đàm có lời nào muốn nói với mọi người không?”

Đàm Hi đứng dậy, đôi mắt trong trẻo lướt qua mọi người, lộ ra vẻ chững chạc và nghiêm túc không nên có ở lứa tuổi của
cô: “Tới vội quá nên chưa kịp tự giới thiệu đàng hoàng với mọi người. Tôi tên Đàm Hi, Đàm trong đàm thoại, Hi trong rộn ràng náo

nhiệt. Tin rằng sau này có có rất nhiều cơ hội có thể giao lưu hợp tác với mọi người. Ngoài ra, trụ sở chính của Thịnh Mậu ở Tân Thị, tôi khá là bận, nên không thể lúc nào cũng có thể tham dự các buổi họp hội đồng quản trị được.”

Vừa dứt lời, cô thu hết mọi phản ứng của mọi người vào trong đôi mắt.

Đổng sự Vương: “Cô muốn nói gì?”

Đổng sự Lưu: “Nghe tiếp đã, có lẽ còn có dụng ý khác.” Sau lời tự giới thiệu mới là điểm chủ yếu mà cô muốn nói.

Đổng sự Từ: “Thời buổi này, mấy cô gái trẻ đều lợi hại vậy sao?” Ông lắc đầu bật cười.

Đàm Hi tiếp tục nói: “Vì vậy, những lúc tôi không có mặt, xem như tôi chấp nhận hết mọi quyết định của Sẩm tổng một cách vô điều kiện.”

Cũng tức là Sầm Đóa Nhi trên thực tế nắm giữ 40% cổ phần sẽ có tiếng nói của người nắm giữ 50% cổ phần, giống trước đây không thay đổi gì.

Nói xong, Đàm Hi ngồi lại về vị trí.

Mã Cảnh Quốc cười nhạt: “Quyền lợi cổ phần dùng tiền mua nhưng đến cơ hội để lên tiếng cũng không có, Đàm tổng thống thấy đáng tiếc sao?”

“Tôi nghe nói Đổng sự Mã sùng bái tư tưởng đạo gia phải không?”

Ánh mắt đối phương chợt trở nên nghiêm nghị: “Cô muốn nói gì?”

Xem ra cô nhóc này đến đây đã có chuẩn bị sẵn, đến việc ông thích học thuyết của Trang Tử cũng điều tra rõ ràng.

Hu!

Đàm Hi xua tay: “Chớ hiểu lầm, tôi không có ác ý gì, tự nhiên nhớ đến một câu trong bài “Thuy Thủy của Trang Tử - Ông không phải cá sao biết được niềm vui của cá?”

Nói trắng ra là quyền cổ phần của tôi, tôi muốn làm gì thì làm, ông có quyền gì mà nói?

Khiến cho Mã Cảnh Quốc cứng họng không nói gì được, chỉ lạnh lùng hừ một câu: “Người trẻ chớ quá kiêu ngạo, trèo càng cao, ngã càng đau đấy!”

Phía này, kẻ qua người lại; đầu bên kia, Sầm Đóa Nhi vẫn còn tiếp tục...

“... Việc thứ ba, nếu đã có vốn, lỗ đã được bù vào, như vậy việc ngỏ lời thu mua của Tần Thị xem như không cần để ý tới, tôi đã cự tuyệt rồi.”

Cuối cùng cũng xem như nghe được một tin tốt, sắc mặt của các thành viên hội đồng đã dễ coi hơn một chút.

Nhưng ba việc trước sau liên hệ với nhau, suy nghĩ tỉ mỉ một chút, cứ cảm thấy có chỗ nào đó là lạ.

Đột nhiên, sắc mặt của đồng sự Vương và đồng sự Lưu biến đổi, tiếp đó đến Đổng sự Từ và đồng sự Triệu.

Mã Cảnh Quốc lại không kìm được phải cười nhạt, một đám ngu xuẩn, giờ mới phát hiện bị hai con nhóc bắt tay nhau chơi khăm sao, ha... sớm đấy làm gì không biết

Lúc bỏ tiền ra bù lỗ, ai nấy không phải đều cam tâm tình nguyện sao?

Giờ đây ván đã đóng thuyền, sự thật đã định.

Đàm Hi trở thành đồng sự mới - đinh ghim trên bảng, không thể thay đổi được nữa.

Hối hận đã muộn rồi!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện