Đợi Mã Cảnh Quốc phủi tay bỏ đi, Sầm Đóa Nhi mới đi vào từ cửa sau, trên môi đượm nét cười nhàn nhạt...
Xem ra, cô ta đã thấy và nghe hết mọi việc lúc nãy.
Bốp bốp bốp.
“Người có thể khiến lão già tức như vậy cũng chỉ có cô thôi! Phải vỗ tay khen mới được.”
Đàm Hi không nói gì, ánh mắt lạnh buốt nhìn về phía Đóa Nhi, “Buồn cười lắm hả?”
“Đương nhiên.”
“Vui trên sự đau khổ của người khác là phải trả giá đó.”
Ánh mắt Sầm Đóa Nhi lộ vẻ hoài nghi, trả giá? Cô ta đang ám chỉ điều gì?
Đàm Hi khẽ cười, “Cô tưởng Mã Cảnh Quốc sống hơn nửa đời người, đã ăn gì làm gì? Ông ta sẽ dễ dàng buông xuôi sao?”
“Nhưng theo tình hình trước mắt, mọi con đường đều bị phong tỏa hết, nếu không buông tay thì ông ta còn có thể làm gì chứ?”
Đàm Hi chậc một tiếng, đưa mắt soi cô ta từ đầu đến chân: “Sầm tổng, phải nói cô quá lạc quan hay là quá ngây thơ đây?”
Nét mặt người con gái chìm xuống: “Muốn nói gì nói, không cần phải vòng vo tam quốc.”
“Nông nổi, dễ giận dữ, tính nhẫn nại của Sầm tổng còn phải bồi dưỡng thêm.”
“CO!”
Đàm Hi: “Mã Cảnh Quốc đã thỏa hiệp việc này, nhưng không đồng nghĩa sau này không gây chuyện. Cô phải chuẩn bị tâm lý sớm đi là vừa.”
Sầm Đóa Nhi nhíu mày: “Cô từng nói sẽ giúp tôi đối phó với ông ta...”
“Giúp được một lúc, không giúp được cả đời.”
Mã Cảnh Quốc chẳng qua là tạm thời xuống sắc vậy thôi, đợi sau khi nghỉ ngơi lấy lại sức, nhất định sẽ lại bắt đầu nổi sóng.
Đàm Hi không thể nào trực tiếp khiến ông ta chết tâm, vì vậy chuyện còn lại phải dựa vào Sâm Đóa Nhi tự đối mặt, học cách giải quyết.
“Có phải cô cảm thấy tôi vô dụng lắm không?” Sầm Đóa Nhi đột nhiên nói.
“Lời này thật chẳng giống lời do Sâm đại tiểu thư như cô nói ra.” Đàm Hi
nhếch khóe miệng, “Cô muốn nghe lời thật lòng, hay lời nói dối?”
“Lời thật lòng thì sao? Lời nói dối thì sao?”
“Có thể khiến cho Sầm Thị - Một doanh nghiệp vận hành tốt như vậy trở nên
thiếu vốn trầm trọng, tuy không loại bỏ có người cố ý hãm hại, nhưng cô
lại không thể chống đỡ được. Vì vậy vô dụng là đúng rồi.”
Sầm Đóa Nhi không hề giận dữ như bình thường.
Đàm Hi nói tiếp: “Lời nói dối thì, một thiên kim tiểu thư được nuôi dạy cẩn thận như cô đột nhiên phải gánh vác cây cờ lớn vậy, khó tránh khỏi có
sơ sót, nhưng làm được đến bước này đã tốt lắm rồi.”
Sầm Đóa Nhi liếc mắt. Kiểu nói an ủi đường hoàng như vậy, cô nghe mà nổi cả da gà, chỉ một từ - giả tạo!
Nhất là từ miệng của Đàm Hi nói ra.
“Vậy tôi thà nghe lời thật lòng.”
Đàm Hi huýt sáo nói: “Cũng xem như có giác ngộ.”
Sầm Đóa Nhi ực một tiếng, nói: “Mã Cảnh Quốc còn chưa chịu lấy tiền ra bù lỗ, cố định làm gì?”
“Không vội, cứ từ từ.” Đàm Hi quay về phía Trình Vũ, “Việc này giao cho cô đi làm, có vấn đề gì không?”
Trình Vũ: “Trước đàm phán đã rồi gửi đơn. Tình huống xấu nhất cũng chỉ là ra tòa. Có cần làm tới bước cuối cùng không?
Cô cần một câu trả lời chính xác, mới có thể nắm vững được.
Đàm Hi: “Ỷ Sầm tổng thể nào?” Ánh mắt hướng về phía Sầm Đóa Nhi. Sầm Đóa Nhi trầm ngâm một lúc rồi gật đầu.
Nếu đã có người đưa dao rồi, cổ còn sợ gì mà không đâm xuống chứ.
Mọi việc thuận lợi hơn suy nghĩ, sau khi kết thúc, Đàm Hi lái xe đi về.
Trình Vũ và Hứa Nhất Sơn đứng trước cửa Sầm Thị, đưa mắt nhìn đuôi chiếc Porsche
chạy đi xa.
“Anh đi đâu thế?”
“Muốn về Tân Thị không?”
Hai người cùng cất tiếng, bầu không khí thêm vài phần lúng túng.
Hứa Nhất Sơn gãi đầu mỉm cười.
Trình Vũ lại tỏ ra tự nhiên phóng khoáng: “Tôi còn phải xử lý việc của Mã Cảnh Quốc, có thể tham thời không về được.”
“Ừ. Tôi còn hai người khách lớn đang đợi, không thể ở lâu được.”
“Giờ đi liền sao?”
“Đã mua sẵn vé tàu cao tốc lúc hai giờ chiều nay rồi.”
Trình Vũ kinh ngạc nhìn anh: “Thật ra máy bay nhanh hơn nhiều...”
“Không cần thiết, phải qua kiểm tra an ninh, phiền phức!”
Trình Vũ bật cười, đột nhiên trong đầu xuất hiện một cấu hơi khiếm nhã - Heo rừng không quen ăn cảm ngon.
Hứa Nhất Sơn: “Vậy tôi đi trước nhé.”
“Hẹn tuần sau gặp ở công ty.”
“Được.”
Nhưng một tuần qua đi, Trình Vũ vẫn chưa trở về Tân Thị theo kế hoạch dự định của cô...
“... Không thấy?! “ Ánh mắt Đàm Hi đột nhiên trở nên nghiêm túc: “Rốt cuộc là ý gì, nói rõ đi.”
Di động của Trình Vũ hai ngày trước đã bắt đầu rơi vào trạng thái tắt máy.
“Đã tìm qua khách sạn chưa?”
Hứa Nhất Sơn: “Tìm rồi, không có ai.”
“Lần cuối cùng cô ấy gọi điện cho anh là lúc nào?”
“Sáng hôm kia khoảng chín giờ, cô ấy nói đi chuyến bay mười giờ, kêu tôi mười rưỡi bắt đầu ra sân bay đón cô ấy.”
Nhưng Hứa Nhất Sơn đợi đến mười hai giờ vẫn không thấy người, gọi điện cũng
không được, trực giác anh cho biết có thể đã xảy ra chuyện.
Chân máy của Đàm Hi đã nhíu đến khó chịu: “Tại sao sau hai ngày mới nói với tôi?”
“Hôm đó khoảng hai giờ chiều, tôi nhận được tin nhắn của Trình Vũ. Cô ấy nói đột nhiên có việc, có thể phải ở lại thủ đô vài ngày nữa. Tôi tưởng
mình suy nghĩ nhiều rồi, vì vậy...”
“Sau khi anh nhận được tin nhắn thì không gọi lại sao?”
“... Không có. Chị Đàm, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”
“Tình hình trước mắt không khả quan.” Mọi chuyện đều có thể xảy ra.
“Vậy tôi lập tức tới thủ đô!”
“Không cần, tôi sẽ nghĩ cách. Anh trông chừng công ty cho kỹ, có thể có người sẽ ra tay với Thịnh Mậu.”
Kết thúc cuộc nói chuyện, Đàm Hi đi về phía cửa sổ, ánh mắt nhìn về phía xa xăm, trầm tư suy nghĩ.
Hai hôm trước, Mã Cảnh Quốc cuối cùng cũng chịu nhả tiền mà chuyển vào tài
khoản công ty, Sầm Đóa Nhi còn đặc biệt gọi điện cảm ơn cố, Nhưng trên
thực thể, Trình Vũ mới là người phụ trách toàn bộ vụ việc này. Cô ấy có
thể khiến cho Mã Cảnh Quốc biệt khó mà lui, thực lực của cô ấy không thể xem thường được.
Đàm Hi vẫn còn suy nghĩ làm sao để khen thưởng, ai ngờ chớp mắt đã xảy ra chuyện như vậy.
Chẳng lẽ chuyện Trình Vũ mất tích có liên quan đến Sầm Thị, hoặc Mã Cảnh Quốc?
Đàm Hi cầm di động lên gọi đến một đầu số: “A lô, tôi là Đàm Hi.”
“Cô mà cũng chủ động gọi điện cho tôi sao?” Sầm Đóa Nhi đặt xuống tài liệu
đang chuẩn bị ký tên, kinh ngạc nói.