Trong lòng Mã Cảnh Quốc thẩm sợ hãi: thủ đoạn của Đàm Hi đã đến trình độ như vậy sao?
Tín hiệu di động muốn tắt là tắt, camera giám sát muốn xóa là xóa. Muốn chơi muốn xem gì cũng được...
Phải biết rằng, câu lạc bộ golf này lại lịch không nhỏ, khá bảo mật, người
thường không thể nào vào được. Vậy mà cô ta còn đem theo một đám côn đổ
vào:
Đàm Hi này rốt cuộc là ai?
“Là ông cho người bắt
cóc Trình Vũ phải không?” Đàm Hi phủi tay, đứng dậy, giọng điệu nhàn
nhạt nhưng đủ để đám đàn em yên lặng xuống.
Cả bãi đậu xe lớn lặng như tờ.
Mã Cảnh Quốc cất tiếng lạnh lùng, “Không phải có biết hết rồi sao, cần gì nhiều lời nữa?”
“Nguyên nhân.”
“Ha... con tiện nhân đó mở miệng ngậm miệng toàn nói pháp luật, chắc chắn ông
đây sẽ không làm gì được nó, giờ đây không phải bị ông đây trừng trị rồi sao?”
“Lương Tử, vả miệng.”
Lương Tử đột nhiên bị gọi tên hơi ngập ngừng, sau đó ánh mắt lộ vẻ hưng phấn, “Đừng nằm sấp, để ông ta quỷ dậy.”
Hai tên côn đồ nghe vậy, kéo cánh tay ông ta lên, sau đó đá vào đầu gối một cái, theo đó là nghe thấy tiếng xương cốt chạm xuống đất xi măng. Mã
Cảnh Quốc giống như phạm nhân đợi giờ hành quyết, quỳ đầu gối xuống đất.
Lương Tử giơ tay vã hai cái, vừa to vừa vang.
Mã Cảnh Quốc nhục đến chết. Đàm Hi thì mặt bình tĩnh: “Ông bắt cóc cô ấy muốn làm gì?”
“Lương Tử, tiếp tục đánh.”
“Được ạ!”
Mã Cảnh Quốc: “Tôi nói!”
Lương Tử thu tay lại, Đàm Hi mặt không chút biểu cảm nhìn ông ta.
“Tôi chỉ muốn cho cô ta một bài học mà thôi.”
“Mà thôi?”
“Không tin cô có thể hỏi kẻ bắt cóc, tôi không cho họ làm Trình Vũ bị thương, chỉ muốn nhốt cô ta mấy ngày!”
Đàm Hi nhìn về phía Lương Tử, hắn liền hiểu ý và gật đầu.
Kiều Hải nói trong điện thoại, Trình Vũ chỉ đói mà ngất đi, trên người không có thương tích gì, cũng không bị xâm phạm.
Đàm Hi nhướng mày, suy nghĩ trong lòng thay đổi liên tục.
Theo tài liệu điều tra, con người Mã Cảnh Quốc làm việc cẩn thận, kế hoạch
chu toàn, mỗi khi làm việc gì đều phải suy nghĩ tính toán chu đáo, không giống như kẻ nhất thời nông nổi mà gây chuyện.
Ngược lại, ông ta phải đắn đo lợi ích các mặt rồi mới quyết định bắt cóc Trình Vũ.
Cho nên... rốt cuộc vì cái gì?
Trước đó, hai người không có xích mích, cũng không dính dáng đến tranh chấp lợi ích nào.
Đàm Hi không đoán ra được động cơ của ông ta. Đột nhiên, ánh mắt dừng lại,
nhìn về phía đông sự Từ cũng đang bị trói lại, rồi nhớ ra tư liệu điều
tra trước đó của An Hoán, một suy nghĩ chợt lọt vào đầu cô!
“Đem ông ta đến đây cho tôi!” Đàm Hi chỉ thẳng vào đồng sự Từ.
Đổng sự Từ sợ hãi, trên mặt lộ nét cười đau khổ và vài phần oan ức: “Đổng sự Đàm, giữa chúng ta không tồn tại mâu thuẫn gì mà phải không?”
Đàm Hi cười nhạt.
Đổng sự Từ thấy cô không có phản ứng gì, liền cảm thấy có chút hoảng loạn,
nâng giọng lên cao: “ n oán giữa cô và đồng sự Mã có thể tự giải quyết
với nhau, hôm nay tôi chỉ là ra đánh golf với ông ta thôi, sao lại bị vạ lây chứ? Đàm Hi, cô làm gì cũng phải suy nghĩ rõ ràng. Ít ra tôi cũng
là cổ đông công ty! Đắc tội hết với chúng tôi, cô được lợi gì?”
Bốp bốp bốp!
“Hay cho kẻ chính nghĩa lời nói chính trực, nếu không khen đổng sự Từ ông thì tôi cũng cảm thấy tiếc đấy.”
Đổng sự Từ tức đến mặt cũng chuột rút.
“Tôi còn có câu
hỏi nhỏ này.” Ánh mắt Đàm Hi lạnh lùng, “Đổng sự Tư vì sao
lại ngồi ở ghế phụ vậy? Đổng sự Mỹ lúc nào trở thành tài xế của ông? Nếu tôi không nhớ lầm, chiếc xe Benz kế bên mới là của ông, tại sao ông
không lái?”
Mặt đồng sự Từ biến sắc, Mã Cảnh Quốc cũng nhễ nhại mồ hôi.
Cô ta đoán được điều gì?
Không... không thể nào...
“Hay tôi đổi cách hỏi thẳng hơn nhé.” Nụ cười trên mặt Đàm Hi mất đi, ánh
mắt sắc như kim, “Hai người tình cùng nhau đi đâu? Làm gì? Gặp ai? Hử?”
Mỗi một chữ đều như sắt đá đập vào tim, sắc mặt đồng sự Từ khó coi đến sợ, còn Mã Cảnh Quốc thì mặt trắng bệch.
Đàm Hi: “Giờ hai ông còn điều gì muốn nói?”
Đổng sự Từ khẽ cười. Khi sự khó chịu đạt đến cực hạn, hoặc là toàn thân tan
vỡ, rơi vào tuyệt cảnh; hoặc là luyện thành mình đồng da sắt, nước lửa
đều không xâm vào được.
Đương nhiên, ông ta thuộc loại người sau.
“Nếu đồng sự Đàm đã biết bí mật của chúng tôi, vậy thì không giấu giếm nữa,
tôi có gì nói nấy.” Sau đó, nhìn Mã Cảnh Quốc với vẻ xin lỗi, “Xin lỗi,
dựa theo tình hình hôm nay thì phải chọn nơi dễ dựa, tôi tin đồng sự Mã
cũng sẽ có lựa chọn giống tôi.”
Theo lợi tránh hại, bo bo giữ mình,
Đổng sự Từ là người gió chiều nào theo chiều ấy, đây đã không còn là bí mật trong hội cổ đông rồi.
Trong buổi họp cổ đông từ trước đó, khi Trình Vũ đại diện Thịnh Mậu đưa đề án đề cử thành viên của hội đồng cổ đông lên, đông sự Từ đã có cách nghĩ
khác đối với cô ấy.
Vì vậy, nhìn thêm vài lần, cũng khó trách thất lễ.
Những điều này đều bị đồng sự Lựu chủ ý kỹ càng thấy hết, quay qua nói với
đồng sự Vương, sau cùng truyền đến tại của Mã Cảnh Quốc.
Vừa hay Trình Vũ lại đưa súng chĩa vào ông đòi tiền, gì cũng đem pháp luật ra
nói, không hợp là đem ra truy tố. Mã Cảnh Quốc thật sự thấy phiền chết,
dứt khoát quyết định bắt cóc người.
Một là có thể hả cơn giận; hai là có thể đua thuyền tới cập bến, giúp đồng sự Từ tu thành chánh quả.
Vốn với địa vị của Mã Cảnh Quốc trong Sầm Thị, lại có hai người Vương và
Lưu ủng hộ thì căn bản không cần làm chuyện lôi kéo đồng sự Từ làm gì.
Nhưng ông ta bị Đàm Hi và Sầm Đóa Nhi bắt tay làm tức chết, lúc hoảng
loạn thì không ngại có thêm sự giúp đỡ.
Giờ đây đồng sự Từ thấy
tình thế không ổn, liền chọn bảo vệ bản thân, trực tiếp bản đứng Mã Cảnh Quốc. Một câu “tráng sĩ dứt tay áo ra đi” chính là để hình dung ông ta.
“Nếu sự việc đã rõ ràng, vậy có thể thả tôi đi được không?” Dù gì một đầu ngón tay của Trình Vũ ông ta cũng chưa chạm đến.
Nếu Đàm Hi đủ thông minh vậy lúc này phải nhân cơ hội mà cho ông ta mặt
mũi. Người thông minh phải biết giữ cho mình một Con đường, sau này gặp
lại còn để nói chuyện.
Đổng sự Tư tưởng bản thân có thể rút rui toàn vẹn, ai ngờ đối phương không ra bài như người thường...