“Thật không?” Nhiễm Dao dịu dàng nhìn anh, giọng mũi đặc sệt.
“Cô bé ngốc.” Anh lau nước mắt trên khóe mắt của cô đi. Người đàn ông nắm
lấy tay cô gái nhẹ nhàng nắn bóp, “Em còn trẻ, thậm chí còn chưa bước ra ngoài xã hội, vì vậy không thể nào hiểu được sự tàn nhẫn và lạnh lùng
của thế giới này đâu.”
“Em không hiểu.”
“Em còn trẻ mà.” Người đàn ông than thở, mới hai mươi tuổi đầu, xinh đẹp như một đóa hoa.
“Việc đó với việc chúng ta ở chung với nhau có quan hệ gì sao?” Nhiễm Dao lộ ánh mắt nghi ngờ.
“Đương nhiên có.”
“Quan hệ gì?”
“Anh là con trai, em là con gái.” Ánh mắt Tống Tử Văn tối lại.
“Ở chung cư chúng ta cũng ở chung mà?” Tại sao ở ngoài thì không được?
“... Dao Dao, anh sợ bản thân anh không nhịn được, em hiểu không?”
Giọng nói trầm thấp, hơi thở gấp gáp, ánh mắt chứa đựng sự chiếm hữu, khác
một trời một vực với sự ôn tồn nho nhã lúc bình thường.
Nhiễm Dao sợ hãi lặng người, “A...“.
“Bây giờ còn muốn hỏi gì nữa không?” Người đàn ông hạ mí mắt, sợ ngọn lửa nóng ấy sẽ dọa cố.
Một người đàn ông trưởng thành thì cũng là đàn ông, có những ham muốn
nguyên thủy nhất, một khi nổi lên thì lý trí lớn cách mấy cũng không thể ngăn lại được.
Anh tôn trọng Nhiễm Dao, càng yêu thương cô hơn, vì vậy...
Không thể tùy tiện!
“Nhưng em vẫn muốn ở chung một phòng với anh...” Tiếng cố nhỏ xíu, lúc cúi đầu xuống để lộ chiếc cổ nhỏ trắng hồng.
Tống Tử Văn khó khăn nhìn đi chỗ khác, “Được, hai giường, chúng ta ngủ riêng.”
Cô gái không nói gì, vì cúi đầu xuống, nên không thấy rõ cảm xúc trong đôi mắt.
Anh than nhẹ một tiếng, bàn tay to đặt lên đỉnh đầu cô vỗ về, “Em ngoan một chút, có được không?”
Bỗng nhiên, Nhiễm Dao ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng vô cùng.
Cô nói, “Anh không cần nhịn đầu, em đồng ý!”
Lãnh đạo Tổng Tử Văn có danh xưng “Dù Thái Sơn có đổ thì vẻ mặt vẫn không
đổi” run lên, vẻ mặt biểu hiện đủ sắc thái, giống như hộp màu bị đổ ra
vậy.
Nhiễm Dạo chớp mắt, cô... có nói sai chuyện gì ư?
Không thể nào nghe không rõ chứ?
Vì vậy, Tiểu Công Trứa ngây thơ vô tự vô lo Nhiễm Dao lại lặp lại câu nói
lúc nãy một lần nữa, còn cố ý nói lớn hơn, nói từng chữ một rất rõ ràng.
Lần này chắc nghe rõ rồi nhỉ...
Người đàn ông không nói gì, giống như một pho tượng điêu khắc cứng đờ. “Này, anh đừng hù...”em.
Nói chưa dứt câu thì cổ tay đã bị bắt lấy, sắc mặt lão cán bộ đã không còn
vẻ bình tĩnh, trở nên bão tố sấm chớp bập bùng, “Dao Dao, em biết em
đang nói gì không? Hửm?”
Cô gật đầu, mối hơi cong lên, ánh mắt hiền lành, thật sự rất... dễ bắt nạt.
Sợi dây căng chặt trong lòng người đàn ông đứt rồi.
Nụ hôn như bão tố rơi xuống làn môi anh đào đã chờ đợi bấy lâu, hai tai Nhiễm Dao kêu ong
ong, đôi mắt đã đờ đẫn.
Quên mất phải phản ứng thế nào, chỉ còn biết đón nhận mọi thứ mà người đàn ông đem tới.
Ngọt ngào và đắng chát, vui vẻ và buồn bã. Cô có một cảm giác, sợ kiếp này không thể thoát ra được.
Không phải chưa từng hôn qua, nhưng không lần nào giống sự mãnh liệt lần này cả.
Người đàn ông như mãnh hổ thoát ra khỏi lồng, còn cố là món ngon được mãnh hổ nhắm đến!
Khi không khí bắt đầu loãng đi, hơi thở cũng trở nên khó khăn hơn. Nhiễm
Dao mới bắt đầu vùng vẫy. Tống Tử Văn buồng cổ ra, cười nói: “Đồ ngốc,
nhớ hít thở.”
“Anh... bắt nạt người ta...” Cô hít thở mạnh, giống như con cá rời khỏi ao đã lâu cuối cùng cũng đã trở về với nước.
Người đàn ông hơi cong người lại, kéo lấy áo che đi phần không kìm chế được ở thân dưới.
Lãnh đạo Tổng có khi nào lại thảm như vậy?
Thời gian không có vợ bên cạnh, không phải anh không có cô gái khác, nhưng chưa từng có sự kích động mãnh liệt như lúc nãy.
Nhiễm Dao là ngoại lệ duy nhất.
“Dọa em rồi sao?” Đưa tay sờ gò má đỏ bừng của cô gái, ngón tay chạm vào, nhẹ nhàng vuốt qua.
“Có... có chút.”
“Bây giờ còn dám nói đồng ý không?”
Mím môi, do dự một lúc: “Anh... có thể nhẹ nhàng chút không?” Ánh mắt sợ hãi, giọng nói mềm mại.
Trái tim người đàn ông như bị mật ngọt rót vào, tan chảy, ngọt đến mềm nhũn ra rồi.
Sao cô lại khiến người khác phải yêu thương đến thế chứ?
“Ngoan nào, đừng thử thách sự kiên nhẫn của anh, không có lần thứ hai đâu.”
Nhiễm Dao không hiểu sự sâu thẳm trong đôi mắt của anh, cũng không rõ chuyện
nam nữ lại có thể khiến con người trước giờ vẫn kìm chế rất giỏi chốc
lát trở thành con ngựa hoang vùng vẫy như vậy.
Người ta còn nhỏ mà.
“Thôi đi.” Tống Tử Văn thở nhẹ, “Câu nói đó, anh xem như em chưa nói qua, ngủ ngon, ngày mai đưa em đi Disneyland.”
“Á, có phải anh không muốn đụng vào em không?”
“Câm miệng!” Ma mới không muốn!
“À...” Cô gái nhỏ có chút rầu rĩ. Vẻ mặt người đàn ông dịu lại, giọng nhỏ nhẹ: “Anh không muốn làm em bị thương, chúng ta không vội, từ từ thôi, có
được không?
“Ồ.” Cái hiểu cái không, “Vậy chúng ta đi tắm đi...”
Tống Tử Văn: “Anh tắm trước.”
Kiên quyết không cho phép từ chối.
Nhiễm Dao “ổ” lên một tiếng, tắm thôi mà, trước hay sau gì có khác gì nhau đầu?