Những thứ cần khi đi ra đường đều đã có cả, bao gồm urgo, dầu gió, thuốc chống say nắng.
“Trời... Anh cho người chuẩn bị khi nào vậy?” Sao cô không biết chứ.
“Tối qua.”
Quả nhiên là lãnh đạo, biết nhìn xa trông rộng... muốn không khâm phục cũng khó.
Nhiễm Dao đột nhiên nhớ ra: “Trong đó có sữa chua không?”
“Co.”
Lần này thật sự phục sát đất luôn rồi.
Hai phút sau, một chiếc xe thương gia đậu ngay trước mặt hai người. Một
người đàn ông thấp bé bước xuống từ buồng lái: “Có phải anh Tống không
ạ?”
“Là tôi.”
“Xe anh thuế, hôm qua đã được đưa ra tiệm kiểm tra bảo dưỡng, xăng đầy bình, có thể yên tâm sử dụng.”
“Cảm ơn.”
“Việc cần làm thối, anh đừng khách sáo...”
Disneyland nằm ở thị trấn mới Xuyên Sa, cách trung tâm thành phố cũng một đoạn
đường xa, ngoài tàu điện ngầm số 11 ra thì đều phải tự lái xe đến đó.
“Khá xa đó, lái xe có mệt không?” Nhiễm Dạo ngồi bên ghế phụ, có chút đau lòng.
“Không sao.”
“Chúng ta có thể đi tàu điện ngầm.”
“Hôm nay thứ 7, tuyến số 11 chắc chật kín.”
“... Ô.” Anh cái gì cũng nghĩ tới hết, em còn có thể nói gì nữa chứ?
Chín giờ là hai người đến nơi.
Quả nhiên, cuối tuần là đông như kiến.
Tống Tử Văn xếp hàng mua vé, Nhiễm Dao đứng dưới bóng râm đợi, xách ba lô,
cầm ô che nắng, vậy mà không đổ giọt mồ hôi nào, sạch sẽ thoải mái.
“Đi thôi, mua được vé rồi.”
Nhiễm Dao đưa bình nước đã được mở nắp cho anh, “Anh uống nước đi.” “Ů.”
Lúc mà người đàn ông ngẩng đầu lên thì lộ ra hầu kết, dù cho đã ướt đẫm cả
lưng nhưng anh vẫn không lộ vẻ bực tức và mất kiên nhẫn.
Uống xong, đậy kín nắp lại, rồi nhận lấy hết hai cái ba lô, còn giơ một tay ôm lấy eo cô, “Vào thôi.”
Nhìn lại Nhiễm Dao, một tay cô cầm dù, còn một tay thì trống không.
“A Văn, anh đưa ba lô cho em, không mệt sao?”
“Không mệt.”
“Em có thể tự đeo mà.”
Tống Tử Văn bỗng dừng lại, quay qua nhìn cô, nghiêm túc nói: “Cô gái ngốc, đây là việc của bạn trai, biết không?”
Lắc đầu, “Em không biết, hồi trước có được dạy đâu...”
Người đàn ông ngẩn ngơ, rồi ngay tức khắc nói: “Vậy thì bây giờ biết chưa?” Đôi mắt cổ cong lên: “Biết rồi!”
Anh lắc bật đầu cười.
Cô nhóc này... ngoan thật đấy.
Thật muốn bắt nạt cô ấy, làm sao bây giờ? Disneyland ở Giang Châu chia bảy
khu chủ đề chính, bao gồm đại lộ Mickey, công viên kỳ thú, thế giới ngày mai, đảo thám hiểm, vịnh kho báu, thế giới huyền ảo, khu vui chơi đồ
chơi.
Hai người sau khi nhất trí với nhau, quyết định đi trước ba nơi.
Trước tiên là đi qua cái tháp chuông ở cổng vào, lấy ý tưởng từ chiếc đồng hồ đeo tay của Mickey, trên đó có tên tiếng Anh và Trung của công viên.
Tống Tử Văn lấy máy ảnh ra: “Dao Dao, em đi xuống đó, anh chụp cho em một tấm.”
“Được!”
Nhiễm Dao chạy qua đó, đứng ngay ngắn dưới tháp, Tống Tử Văn đứng ở đằng xa kéo dài tiêu cự ống kính, tạch một tiếng!
Hình ảnh hiện ra.
Nụ cười tươi rói của cô gái còn đẹp hơn cả ánh nắng mặt trời.
Hai người đi từ hành lang mua sắm đến khu “kẹo ngọt”, Nhiễm Dao vui sướng nhảy lên: “Đây là nhà hồi nhỏ của Minnie!” Nhưng!
“À, anh xem phim
hoạt hình của Disney chưa?”
“Chưa, sau này có thể từ từ xem lại.”
“Anh... có cảm thấy em rất trẻ con không?” Ánh mắt cô gái lộ ra vẻ thấp thỏm.
“Không đâu.”
Sự hồn nhiên thuần khiết trên người cô là thứ mà anh mãi mãi đánh mất, có tìm cũng không thể tìm thấy.
Bởi vì không có, vì vậy rất quý trọng.
“Bên đó có cửa hàng bánh kẹo, có muốn vào đó không?”
“Có ạ!”
Nhiễm Dao đứng trước một bức tường tranh, đứng đúng 2 phút, sau đó quay qua
nhìn Tống Tử Văn đang đưa máy ảnh lên chụp lộ ra một nụ cười rạng rỡ: “A Văn, chúng ta chụp ở đây một tấm được không?”
“Được, em nhích về phía bên phải một chút, nhìn ống kính...”
“Không phải chụp cho em!”
“Hů?”
Nhiễm Dao chạy đến vòng lấy tay anh: “Chúng ta cùng chụp, được không?”
“Anh có thể hỏi tại sao không? Tại sao lại chụp ở đây?”
“Bức hình về phía trên tường là đôi tình nhân đầu tiên của Disney - Mickey
và Minnie. Em nghe nói rất nhiều cặp tình nhân đều chụp hình ở đây làm
kỷ niệm.”
Cho dù bao nhiêu năm đi nữa, Mickey và Minnie đều vẫn
mãi trẻ trung như vậy, tình yêu của họ sẽ dừng lại ở thời khắc lãng mạn
nhất, dù bao nhiêu năm tháng trôi qua vẫn không thay đổi.
Nhiễm
Dao hy vọng cổ và Tống Tử Văn cũng có thể giống Mickey và Minnie vậy, dù sống cạn đá mòn, thời gian trôi nhanh, cũng không quên lúc đầu, mãi mãi một lòng.
“Cô gái ngốc, chúng ta sẽ hạnh phúc mà.”
“Da!”
Tổng Tử Văn nhờ một du khách trung niên: “Nhờ anh chụp giúp tôi và bạn gái một tấm được không?”
“Được!”
Rời khỏi đại lộ Mickey, hai người đến công viên kỳ thú, có vòng quay ngựa gỗ mà Nhiễm Dao mong đợi mãi.
Khác với vòng quay ngựa gỗ phong cách thời trung cổ truyền thống của HK, ở
đây có màu sắc sặc sỡ, nhạc nền là nhạc giao hưởng ca khúc “Khúc ảo
tưởng”, 62 con ngựa bố, ngựa mẹ, ngựa con, vào hai cái xe ngựa cứ xoay
vòng mãi.
Tổng Tử Văn ngồi ở phía trước bên phải Nhiễm Dao. Lão
cán bộ hơn mười năm rồi chưa đi khu vui chơi, chứ đừng nói là ngồi ngựa
gỗ nên lúc đầu còn gượng gạo. Tuy là bề ngoài anh không biểu hiện gì,
nhưng chắc chắn là không tự nhiên.
Sau đó, thấy cô gái bé nhỏ chơi vui như vậy, thì anh mới thấy thoải mái hơn.
Chỉ võn vẹn một buổi sáng, số lần nở nụ cười của anh đã hơn cả số lần cười của hai tháng cộng lại.
Kết thúc chuyến hành trình ở hai khu chủ đề, Nhiễm Dao còn muốn đi tiếp cái tiếp theo, trong mắt đầy vẻ hưng phấn, không có chút gì là một cả.
Tống Tử Văn: “Ăn cơm đã, buổi chiều còn thời gian cho em chơi.”
“Nhưng em muốn đi nữa, phải làm sao?”
“Nghe lời, chúng ta nghỉ ngơi lấy sức đã. Sau lưng đều ướt rồi, em không cảm thấy sao?”