Thực ra từ khi còn nhỏ Nhiễm Dao đã thích sườn xám.
Bởi vì sườn xám rất đẹp.
Lần đầu tiên nhìn thấy bà ngoại mặc, cô đã yêu thích nó rồi.
Từ Thu là điển hình của phụ nữ miền Nam, nguyên quán ở Triều Sán, giọng
điệu mềm mại y như sợi bông, khung xương người cũng rất nhỏ nên khi mặc
sườn xám, nói giọng quê hương thì chẳng khác nào khuê tủ thời Minh bước
ra từ trong bức họa.
Đáng tiếc, từ nhỏ cô đã mũm mĩm rồi, tuy rằng da trắng nhưng mà lại béo quá!
Mặc dù người trong nhà đều nói phải mũm mĩm mới đáng yêu, nhưng Nhiễm Dao
thực sự không hài lòng với dáng người tròn VO của mình.
Trong đó, nguyên nhân quan trọng nhất là cổ mặc sườn xám quá xấu!
Khi còn nhỏ, mặc váy áo bà ngoại tự tay may cho thì miễn cưỡng còn được gọi là “đáng yêu”, nhưng sau khi lớn thì chẳng dám mặc nữa.
Không có eo thì lấy đâu ra dũng khí chứ!
Thực ra cô cũng chẳng béo lắm, nhưng thịt trên người rất vừa vặn, dáng người này nếu mặc trang phục vận động hay trang phục dạo chơi thì cực kỳ
thích hợp, nhưng mặc sườn xám thì chỉ tàm tạm mà thôi.
Tóm lại
không xấu, nhưng cũng chẳng xuất sắc. Ít nhất không thể mặc đẹp như cô
gái vừa rồi, thế nên Nhiễm Dao mới không nhịn được mà nhìn thêm mấy lần.
Tống Tử Văn dường như cũng phát hiện ra nên càng ôm cô chặt
hơn, chỉ nói: “Ai cũng có sở trường và sở đoản riêng, em thế này đã rất
tốt rồi.”
Nhiễm Dao đột nhiên chẳng cảm thấy mất mát như thế nữa.
“Sảnh Hà” cũng chỉ là một căn phòng, được đặt một cái tên nghe rất phong nhã mà thôi.
Tuy gọi là “sảnh” nhưng diện tích cũng không lớn lắm, nhưng trang trí nội
thất lại vô cùng tinh xảo. Giá làm bằng gỗ đàn, bình phong thêu, ở giữa
không trung có dò phong lan rủ xuống, giữa phong cách cổ điển lại có vài phần sức sống bừng bừng và xanh mướt.
Quả là một nơi đẹp đẽ!
Nhiễm Dao vừa vào đã bị cảnh trí hấp dẫn, chờ đến khi tỉnh táo lại mới đưa
mắt nhìn tới hai người đàn ông đang bắt tay nói chuyện với nhau.
“Đã lâu không gặp, anh bạn cũ.”
“Giang Tổng, quý nhân bận bịu, lấy đâu ra thời gian nhàn nhã mà quan tâm tới
tôi chứ?” Tống Tử Văn không cười nhưng giọng nói lại rất nhẹ nhàng,
người hiểu anh đều biết là anh đang nói đùa.
“Còn chưa chúc mừng cậu tiến thêm một bước nữa, giờ phải gọi là Thị trưởng Tổng rồi.”
“Đừng, gọi tên là được rồi, giữa anh em với nhau đừng khách sáo như thế.”
“Cậu lúc nào cũng khiêm tốn.” Sau khi cười xong, ánh mắt người đàn ông lại
dừng ở trên người Nhiễm Dao đang đứng bên cạnh, hơi kinh ngạc, sau đó
như hiểu ra, “Sao hả, không giới thiệu một chút à?”
Lúc này,
Nhiễm Dao mới có cơ hội quan sát anh ta. Người đàn ông này cũng mang khí chất dịu dàng giống Tống Tử Văn, nhưng lại không giống hoàn toàn. Anh
ta hướng ngoại hơn, có khí chất của một vị CEO, khác với tính cách cẩn
thận, thâm trầm của Tống Tử Văn.
Nhưng mà người này vô cùng đẹp trai.
Ánh mắt giao nhau, Nhiễm Dạo cười với anh ta, trong mắt lộ ra thiện ý.
Đối với một cô nàng yêu cái đẹp thì chỉ cần mặt đẹp là đã có đặc quyền rồi.
Tống Tử Văn đỡ trán, rõ ràng là rất hiểu tính cách này của Nhiễm Dao. Nhớ
trước đây khi phụ huynh mai mối, hai người cùng đi ăn với nhau, cô bé
này còn không chỉ một lần nói anh “đẹp trai“.
“Khụ... Đây là bạn gái của tôi, Nhiễm Dao.”
Người đàn ông chủ động vươn tay ra, nho nhã lễ độ, “Tôi là Giang Dự, nếu cố không ngại thì cứ gọi tôi là anh Giang.”
Đương nhiên Nhiễm Dao không khách khí, đưa tay ra bắt lại: “Chào anh Giang!” Giọng nói trong trẻo, tươi cười xinh đẹp.
Giang Dự nhướng mày, liếc mắt sang nhìn Tổng Tử Văn: Người anh em lợi hại
thật, làm sao tán được em gái ngọt ngào, ngây thơ thế này thế hả?
Tống Tử Văn cười ung dung: Cậu quan tâm làm gì.
Giang Dự: Quá coi thường cậu rồi.
Tống Tử Văn: Cảm ơn.
Lời nói sắc bén giữa đàn ông, Tống Dao không hiểu. Cô chỉ biết bạn của A
Văn là một anh chàng rất đẹp trai, cho nên bữa cơm này... Tới là đúng
rồi!
Lão cản bộ mà biết chắc là sẽ tức hộc máu đấy nhỉ?
Ba người ngồi xuống, đồ ăn được mang lên, hết thảy đâu vào đấy.
Trong lúc ăn, hai người đàn ông ôn chuyện với nhau, từ chuyện nóng trong xã
hội tới tình hình thế giới. Nhưng kỳ quái là cả hai đều không uống rượu. Thậm chí khi người phục vụ tiến lên dò hỏi, cả hai đều nhất trí tỏ vẻ
từ chối.
Nhiễm Dao khó hiểu
chớp mắt nhưng cũng không miệt mài theo đuổi, đảo mắt cái đã chìm đắm vào sự nghiệp ăn uống của mình.
Đến nỗi mà hai người đàn ông đang nói cái gì, cô cũng chỉ ngẫu nhiên nghe
vào tại một hai câu, thời gian còn lại đều chẳng quan tâm, chỉ vì... đồ
ăn ở nơi này quá ngon!
Không giống với đồ ăn truyền thống của
Giang Châu toàn ngọt là ngọt, đồ ăn ở đây có ngọt có mặn, quan trọng
nhất là phối hợp rất đúng mực, có thể nói là sự giao thoa của đô ăn miền Bắc và miền Nam.
“Ăn chậm thôi, đừng nuốt vội sẽ ảnh hưởng tới tiêu hóa.” Tống Tử Văn liếc nhìn sang phía cô, không khỏi nhắc nhở.
Nhiễm Dạo gật đầu, “Em biết rồi.” Nhưng miệng vẫn không dừng lại.
Giang Dự chế nhạo nhìn anh một cái.
Không ngờ lão Tổng cũng có ngày nghĩ thông, còn tưởng rằng anh sẽ sống cô độc hết quãng đời còn lại chứ.
Tổng Tử Văn nhìn lại, đáp trả anh ta bằng ánh mắt như muốn nói “cũng thế, cũng thế thôi“.
Giang Dự hơi khựng lại, không biết nhớ tới điều gì mà trong mắt xuất hiện một tia dịu dàng.
Đợi đến khi ăn no rồi, Nhiễm Dao liền buông đùa, lấy điện thoại vào wechat
chém gió, tự chơi một mình, hoàn toàn không chen mồm vào để tài của cánh đàn ông.
“Sao tự nhiên lại tới thăm Giang Châu thế? Nếu không phải gọi cho Tiểu Thái thì tôi còn không biết ấy.”
Tổng Tử Văn liếc nhìn thoáng qua người bên cạnh, cười khẽ, “Đưa cô ấy đi chơi.”
Còn đi chơi với ai thì trong lòng tự hiểu, không cần nói ra.
Trong mắt Giang Dự lộ ra vẻ thông suốt, “Mai lại về ngay à?”
“Ừ, đám công chức chúng tôi nộp thuế bằng lương thực, đầu có sẵn tiền mặt như các cậu.”
“Lại nói đểu tôi đấy à?”
Tổng Tử Văn liên tục xua tay: “Năm nay chiến tích của cục xây dựng thành phố còn phải dựa vào đám thương nhân như các cậu, sao tôi dám chứ?”
“Năm nay, trọng tâm khai phá của Giang Thị chuyển qua Trung Quốc và phương
Tây, ở thủ đô chỉ có một hạng mục, như muối bỏ biển, không thể giúp
nhiều được rồi.”
“Chẳng phải còn có Viễn Dương do cậu giật dây bắc cầu dẫn mối hay sao?”
Rõ ràng là Giang Dự thấy hứng thú: “Sao hả, bên kia đã tìm tới cậu rồi cơ à?”
“U.”
“Vào của thắp hương, vẫn coi là tốt.”
“Năng lực của đối phương không tệ, có điều... ý vẫn chưa rõ ràng lắm.” Giang Dự nhướng mày: “Đem phiền toái tới cho cậu à?”
“Hiện tại thì chưa có.”
Nhưng không có nghĩa sau này không có.
Giang Dự trầm ngâm trong chớp mắt, “Yên tâm, tôi sẽ nói chuyện với bên đó,
nhưng vấn đề cụ thể...” Trong mắt anh ta lộ ra vẻ nghi ngờ.
“Giơ tay quá xa, muốn nhét người vào chỗ tôi.”
Sắc mặt Giang Dự khẽ thay đổi, nhưng nhanh chóng bình thường lại, trong đáy mắt hiện lên vẻ nghiêm nghị.
Trước khi Tống Tử Văn nhậm chức, quan hệ của Giang Thị ở thủ đô cũng không có nhiều, chỉ đủ để hoàn thành một hạng mục chất lượng cao. Nguyên nhân
lớn nhất là có chính sách bảo hộ với doanh nghiệp địa phương, công ty
tới từ Giang Châu rất khó chen chân vào được.
Thế nên, Giang Dự
mới ở giữa giật dây, để Viễn Dương tạo mối quan hệ với Tống Tử Văn.
Không ngờ đối phương cũng học theo, muốn giật dây giúp nhà khác.
Chỉ tiếc vị này lại chướng mắt.
Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến Tống Tử Văn đồng ý tới gặp mặt anh ta tối nay, không chỉ là ăn một bữa cơm mà còn muốn “tâm sự” nữa.
Giang Dự đang định nói gì đó thì điện thoại đổ chuông. Anh ta nói một câu xin lỗi với Tống Tử Văn rồi xoay người sang chỗ khác, ấn phím nghe.
“Alo, Nhiên Nhiên ả...”