Giờ anh ta là đội trưởng của “Lôi Thần”, là thủ lĩnh của đội đặc công
vương bài của Hoa Hạ, một khi làm việc gì đều là đại biểu cho quân đội,
thậm chí là toàn bộ quốc gia.
“Lập tức dừng hành vi của cậu
lại!” Lục Chinh lạnh lùng quát lên, như thể đội trưởng Lôi Thân năm đó
dẫn dắt mọi người vượt qua mưa bom bão đạn để bảo vệ tôn nghiêm của quân nhân Hoa Hạ đã trở lại.
Thời Cảnh lập tức đứng bật dậy, sống lưng thẳng tắp, hai tay để dọc theo đường chỉ quần, sau đó, giơ tay phải lên, làm quần lễ.
Hết thảy đều là phản ứng xuất phát từ bản năng tiềm thức, chờ đến khi anh
ta nhận ra mình vừa làm gì thì trong mắt bừng tỉnh, nụ cười khổ dân hiện lên trên môi.
Mà Lục Chinh vẫn ngồi yên không nhúc nhích, ánh mắt thâm trầm.
“Lão Lục, nói thật nhé, mẹ kiếp, tôi không hiểu nổi rốt cuộc cậu đang nghĩ
cái gì nữa! Năm đó nói rời đi là rời đi, giờ sống chết cũng không muốn
về, cậu thật sự bằng lòng làm thương nhân cả đời à? Từ bỏ tín ngưỡng, từ bỏ theo đuổi, từ bỏ Lôi Thần sao?”
Lục Chinh không nói gì.
“Ha...” Thời Cảnh cười tự giễu, “Chắc hẳn ông Cát với ông Bàng cũng đã
nhắc câu chuyện quay về bộ đội đặc công rồi, tại sao cậu lại không đồng ý hả?”
“Như bây giờ không tốt hay sao?” Lục Chinh bình thản quá
mức, thậm chí còn có phần lạnh nhạt, “Không có tôi, Lôi Thần vẫn cứ là
vua của bộ đội đặc công. Mấy năm nay, cậu đã làm rất tốt.”
“Không... không giống nhau.” Mất Lôi Thần thì chiến đội Lôi Thần đã sớm không còn linh hồn nữa rồi.
Năm đó, Lục Chinh có danh hiệu là Lôi Thần, dùng tên của anh để đặt tên cho cả một đội đặc công, có thể thấy anh là một sự tồn tại không thể thay
thế tới mức nào.
“Lão Lục, nói thật nhé, mấy năm nay tôi đã thử
dẫn dắt Lôi Thần mở ra một mảnh trời mới, nhưng kết quả chỉ là tạm được
thôi. Tuy rằng tôi do cậu đào tạo ra, nhưng hiển nhiên không thể trò
giỏi hơn thấy được.”
“À Cảnh...”
“Cậu nghe tôi nói hết
đã,“ Thời Cảnh xua tay với anh, “Đối với bộ đội đặc công tác chiến mà
nói, đặc biệt là chiến đội Lỗi Thần đứng trên đỉnh cao nhất của bộ đội
tinh nhuệ thì không có tiến bộ chính là sự thụt lùi lớn nhất! Ông Cát đã nhìn thấy hết thảy, mà trình độ trước mắt của tôi cũng chỉ được tới mức này thôi, nếu không thể thay máu kịp thời thì sớm muộn cũng sẽ
xong
đời!”
“Không phải buồn lo vô cớ gì đâu, cái này gọi là linh cảm về nguy hiểm. Năm đó cậu đã dạy tôi thế nào, quên rồi hay sao?”
Lục Chinh cụp mắt nên không nhìn rõ cảm xúc của anh lúc này là gì,“... Không quên.”
“Vậy tại sao cậu lại không chịu trở về: Vì Dịch Phong Tước? Hay vì Lục gia?”
Lục Chinh nhìn anh ta một cái thật sâu: “Vậy ra hôm nay cậu tới làm thuyết khách đấy à?”
Anh chợt hừ lạnh: “Thời Cảnh, cậu cũng biết, cậu là do tôi dẫn dắt mà
thành! Cái trò vây Ngụy cứu Triệu này còn muốn chơi với tôi sao?”
Ánh mắt Thời Cảnh hơi lóe.
“Cậu muốn dùng chuyện quay về quân ngũ để rời sự chú ý của tôi đi chỗ khác,
mặc kệ cậu tiếp tục tra xét chuyện của Dịch Phong Tước chứ gì?”
“Nói chuyện!”
“Lão Lục, cậu không thể ủng hộ tôi sao?” Ý đồ bị phơi bày nên Thời Cảnh đành phải lựa chọn chiến thuật thuyết phục.
“Làm bậy!”
“Cậu nghĩ mà xem, Dịch Phong Tước trăm phương ngàn kế tìm cách giải trừ lệnh truy nã, chắc chắn là có ý đồ gì đó, nói không chừng hắn đã tới Hoa Hạ
rồi! Cậu không muốn biết rốt cuộc hắn đang có âm mưu gì hay sao? Lỡ như
là một âm mưu lớn...”
“Lý do lý trấu nhiều như thế, nói tới nói lui, cậu là vì muốn điều tra về Viêm Hề, đúng không?”
Cả người Thời Cảnh chấn động.
Lúc trước, Thời Cảnh chấp hành nhiệm vụ phá án buôn lậu liền phát hiện ra
công ty Hồng Hâm là một công ty rửa tiền bẩn, tìm hiểu nguồn gốc thì tra ra người chịu trách nhiệm về tài vụ là Viêm Hề, cũng là “ông trùm tài
chính” tiếng tăm lừng lẫy Yan.
Nhưng tra sâu hơn mới phát hiện ra Yan đã mất tích hơn nửa năm nay, nói không chừng đã gặp nạn không may rồi.
Mà Viêm Hề là con của cô ruột Thời Cảnh, sự mong ngóng đoàn viên của hai
ông bà già mấy chục năm nay coi như không còn, nhưng anh ta vẫn không từ bỏ.