Em gái, sao anh cứ cảm thấy mấy lão huấn luận viên đang nhìn về phía chúng ta thế?” Hàn Sóc nghỉ ngơi đủ rồi, thân thể đã hòa hoãn lại mới bắt đầu đánh giá xung quanh.
“Huấn luận viên nào?”
“Cái lão cười hề hề dâm dê đê tiện kia kìa.”
“Ho Chu?”
“Đúng đúng, chính là anh ta. Đại học Quốc gia với Đại học sư phạm có ai được lọt vào top 10 đầu, có gì mà phải vui vẻ như thế?” Thật là kỳ quái!
Đúng thế, giờ phút này tâm tình Chu Dân rất tốt, không có lý do gì khác, chỉ vì Lý Khuê mất mặt mà thôi.
“Lão Lý à, tôi đã nói gì nào? Đám sinh viên quốc phòng kia của cậu không đáng tin rồi, còn không chạy thẳng nổi ba cô bé nữa.”
Ánh mắt Lý Khuê tối tăm, lạnh lùng hừ một tiếng, “Cậu không nói thì không ai bảo cậu cầm đầu.”
“, thẹn quá thành giận đấy à?”
“Cút đi!”
Chu Dân cười càng thoải mái hơn, than thở: “Ông bạn già à, mỗi lần vấp ngã là một lần bớt dại, sau này tuyệt đối đừng nói lời nào chắc chắn, nếu không lúc bị vả mặt sẽ rất đau đấy! Ha ha ha...”
Lý Khuê không nói gì, còn về chuyện có nghe vào tai hay không thì chỉ có anh ta biết được.
Có điều...
“Có người mặt còn đau hơn tôi nhiều.”
Hai người đều đồng thời nhìn sang Phó Kiều, sau đó lại đưa mắt nhìn nhau, phảng phất như tìm được thú vui mới.
Chu Dân ho khẽ: “Này này... lão Phó à, giờ cậu còn nghĩ hai cô nhóc kia cố ý tới trước mặt cậu để gây sự chú ý không vậy?”
Phó Kiểu xoay người, lạnh lùng nhìn bọn họ: “Chạy bền 5km, top 5 đã có bốn người là sinh viên của tôi, các cậu đã nên tỉnh lại chưa hả?”
ÉC...
Chuyện này...
Chúng tôi đang muốn châm chọc cậu đấy, chứ không phải muốn nghe cậu phê bình đâu!
Phó Kiểu: “Có thời gian rảnh rỗi ở đây cãi nhau thì không bằng huấn luyện lính của mình cho tốt. Thời gian bảy ngày, nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn đầu, tôi không muốn thắng quá nhẹ nhàng.”
“Hơ, cậu nhìn cậu đi...” Da mặt đủ dày nha!
Vừa rồi là ai liên tục nói và thể hiện sự ghét bỏ chứ hả?
Lúc này lật lọng cũng quá nhanh, không thấy mất mặt à?
Hay bởi vì không có nên có bị vả thế nào cũng chẳng thấy đau nhỉ? Chu Dân thầm nghĩ.
Mắt thấy lão Chu không châm chọc được mà còn bị dạy dỗ cho một bài, Lý Khuê thức thời không xen vào. Hơn nữa, anh ta chó chê mèo lắm lông với lão Phó thì có ý nghĩa gì chứ?
Mặt vẫn còn đau đầy này, đi tìm ngược làm gì, tốt nhất nên thông minh lảng sang chuyện khác thôi...
“Ba cô gái kia có địa vị gì thế?”
Trong tay Phó Kiều có tư liệu về sinh viên tập quân sự, thế nên Lý Khuể hỏi thằng anh ta.
“Khoa Nghệ thuật Đại học T.”
“Cái gì?” Mắt hổ trợn trừng.
Chu Dân cũng suýt chút nữa bị sặc nước bọt của chính mình.
Phó Kiều cực kỳ bình tĩnh, “Ba người đều là dân về.”
Thế nên anh ta không coi trọng” cũng hoàn toàn có cơ sở. Thử hỏi, tay cầm bút có thể nâng nổi báng súng không?
Nếu không có trận bùng nổ tập thể này, ai mà ngờ thể lực của ba sinh viên khoa Nghệ thuật lại có thể ưu tú đến mức có thể đánh đồng với tân binh xuất sắc chứ?
Quả thực là nên chú ý nhiều hơn...
Chu Dân chậc chậc mấy tiếng, sao thuộc hạ của anh ta không có hạt giống nào tốt như thế?
Không cần vẽ tranh, chỉ cần khiêu vũ thôi cũng được mà!
Lý
Khuê cẩn thận nhìn theo bóng dáng ba nữ sinh, cảm giác đầu tiên là mảnh khảnh, cảm giác thứ hai là chiều cao rất ổn, ngoại trừ hai cái này ra cũng chẳng thấy có chỗ nào đặc biệt cả.
Sau một lúc lâu mới lại không nhịn được mà than khẽ: “Lão Phó à, quả nhiên vẫn là cậu may mắn...”
Trong mắt Phó Kiểu xẹt qua ý cười nhạt nhẽo: “Tôi vẫn luôn rất may mắn mà.”
“Nhìn cậu khoe khoang kìa... Mất mặt!”
Cho dù đám huấn luyện viên có nói gì với nhau thì cũng không hề ảnh hưởng được tới cảm xúc đang cao vọt của ba người. À, còn có anh chàng Hứa đẹp trai kia nữa.
Bởi vì...
Được nghỉ ngơi nửa ngày đấy!
Rốt cuộc có thể ngủ nướng được rồi, sướng muốn chết!
Kết thúc hạng mục chạy 5km, nghỉ ngơi một chút lại luyện tập đi đứng nghiêm nghỉ nửa tiếng rồi đội ngũ đông nghìn nghịt mới kéo nhau đi tới nhà ăn.
Ừ... Ăn cơm tối.
Quy định như cũ, trong lòng mọi người đều hiểu rõ nên khi Phó Kiêu hạ lệnh “ăn cơm”, mọi người đều lập tức ngồi xuống, nhanh chóng động đũa.
Không ai châu đầu ghé tai nói chuyện, trong mắt mọi người chỉ có một mục tiêu duy nhất giống nhau...
Ăn!
Ăn no mới có sức mà huấn luyện!
Cà tím xào thịt, cà chua xào trứng, khoai tây xào, cộng thêm một tổ canh rong biển đầy ắp.
Món chính có cơm và bánh bao, bên trên phân phát xuống vừa đủ, mỗi bàn mười cái, tính ra mỗi người chỉ được ăn một cái.
Trưa nay Hàn Sóc ăn không nhiều lắm, lại trải qua cuộc chạy đua chiều nay nên đã sớm đói như chó rồi.
Có cơm ăn đã cảm ơn trời đất, không cần quan tâm hương vị thế nào, có thể nhét được vào miệng là được.
Ngay cả Tiểu Công Trúa Nhiễm Dao cũng tay trái cầm bánh bao, tay phải cầm đũa, há miệng nhai nhồm nhoàm không buồn giữ hình tượng gì.
Cái bảnh bao ăn dở lúc trưa trở thành nỗi tiếc nuối khôn nguôi của cô nàng, trước khi chạy 5km thì bụng đã biểu tình rồi.
Nhất định có phải ăn thật no cơm tối nay!
Còn Đàm Hi và An An, hai người vốn dĩ vẫn luôn nhanh nhẹn, cho dù tốc độ gắp đồ ăn hay và cơm đều cực kỳ khủng khiếp.
Có lẽ diễn xuất của mấy con sói đói đã làm tăng không khí trên bàn ăn, vì thế Chân Quả Quả, Phòng Tiểu Nhã và hai cô nàng không quen biết cũng lập tức đẩy nhanh tốc độ.
Món cà tím xào thịt ngon nhất nên về sau mọi người gần như tranh cướp nhau từng miếng mà ăn.
Nhanh mắt, nhanh tay, nhanh mồm nhanh miệng, bàn ăn quả thực như gió cuốn mây tan.
Thế nên, khi Phó Kiểu hộ “đứng lên”, mọi người đã đều ăn xong sạch sẽ.
“Trở về sân huấn luyện, có thể tự do hoạt động, 7 giờ tập trung.”
“Còn phải tập trung nữa sao?”
“Không phải là sẽ về ký túc xá nghỉ ngơi à?”
“Trời tối rồi còn huấn luyện gì nữa chứ?”
“Mới ngày đầu thôi mà tớ đã muốn ngã gục rồi, không dám tưởng tượng những ngày tháng thế này còn kéo dài 19 ngày nữa....”