Nàng Dâu Cực Phẩm

Đấu Võ Mồm, Biện Giải (1)


trước sau

Lũ Vỹ và Lý Thiệu Giang quay sang nhìn nhau. Ngay cả Tử Hạo cũng vừa mới phản ứng lại.

Tất cả bọn họ đều tập trung vào Đàm Hi, nhưng lại bỏ qua một nữ sinh viên khác cũng có mặt ở hiện trường.

Từ Hạo: “Vừa rồi khi cô miêu tả lại chi tiết quá trình, tại sao không nhắc đến việc bạn cô cũng có mặt ở hiện trường?”

“Có cần phải nhắc không? Tôi tưởng rằng chỉ cần nói chuyện xảy ra giữa tôi và Thiếu úy Hoàng thôi” Đàm Hi cười, “Ok, vậy thì bây giờ nhắc rồi.”

Mọi người: “.”

Lữ Vỹ: “Lúc đó cô đang đứng ở cửa nhà tắm, còn cách một đoạn xa nữa mới đến khung chứa dụng cụ cứu hỏa ở góc phòng, lại cộng thêm việc lấy ống nước và mở van nước, thời gian không thể đủ được, cổ...”

“Ai nói là tối tự lấy ống nước, mở van nước?” Đàm Hi cắt ngang lời ông ta.

“Vậy thì là bạn có làm?”

“Chỉ là trong lúc thấy Thiếu úy Hoàng gây bất lợi cho tôi, cô ấy mới ném cho tôi cơ hội duy nhất, sau đó tôi đã nhận lấy” Chỉ đơn giản vậy thôi.

Lữ Vỹ cau mày lại: “Ý cô là đồng chí Hoàng Liên muốn hại cô sao?!”

“Sai! Cô ta không muốn hại tối, mà muốn giết tôi.”

“Bạn học Đàm” Lữ Vỹ lạnh giọng quát: “Cô phải nghĩ cho kỹ, cái gì nên nói, cái gì không nên nói! Đây chỉ là suy đoán cá nhân của cô, là suy nghĩ chủ quan, không có bất kỳ chứng cứ nào để chứng minh được!”.

Trình Vũ nhíu mày, đang định lên tiếng thì đã nghe thấy Đàm Hi không nhanh không chậm phản bác lại.

“Vị lãnh đạo này, tôi có thể chịu trách nhiệm với từng lời tôi nói ra, cho nên ông không cần phải nghi ngờ rốt cuộc tôi có nghĩ kỹ hay không, nếu không tôi sẽ cho rằng ông đang uy hiếp kiểu biến tướng. Lúc đó tôi sẽ có quyền truy tố theo pháp luật. ”

Lữ Vỹ tức giận đến trợn mắt trừng trừng lên nhìn, mối run run, nhưng lại không phát ra được bất cứ âm thanh nào.

Một con nhóc không biết sống chết!

Chỉ trong vòng hai tiếng đồng hồ ngắn ngủi, ông ta đã nổi giận vô số lần.

Đặng Yến ở một góc mọi người không nhìn thấy được thầm cong môi lên.

Phó Kiều lạnh mặt, không nói gì, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng không nhịn được nắn vuốt đầu ngón tay, bỗng muốn hút thuốc.

Từ Hạo đã không định hỏi gì nữa, cô nhóc này rõ ràng là đã chuẩn bị sẵn sàng khi đến đây. Lữ Vỹ còn không làm gì được chứ đừng nói chính mình không biết ăn nói.

Đang yên đang lành, không cần phải đi góp vui thêm làm gì.

“Ngài nói đó chỉ là suy đoán chủ quan của tôi, xin lỗi, tôi không dám gật bừa được. Đầu tiên, Thiếu úy Hoàng là một nữ binh đặc công xuất sắc, đã từng được huấn luyện quân sự cực kỳ chuyên nghiệp, khi đối mặt với kẻ địch quyết sẽ không nương tay, cho dù có bị tổn hại một nghìn cũng phải làm dịch bị tổn thương tám trăm, đây là phản ứng bản năng mà nền giáo dục của bộ đội trao cho cô ta. Mà lúc đó, cô ta hoàn toàn coi tôi như kẻ địch. Điểm này đã được chứng minh bằng những lời cô ta nói khi đứng ở cửa nhà tắm, camera giám sát ở hành lang đã ghi lại toàn bộ sự việc”

Đặng Yến không khỏi tò mò: “Lúc đó đồng chí Hoàng Liên đã
nói gì? Cô còn nhớ không?”

“Các cô là ai?! Tại sao lại ở đây... Có đầy đủ lý do để nghi ngờ cô là thành phần phi pháp trà trộn vào trong bộ đội, âm mưu làm hại an ninh quốc gia...” Đàm Hi hơi khựng lại, “Trên đây là nguyên văn lời của Thiếu úy Hoàng đã nói, nếu như không tin các vị có thể kiểm tra camera giám sát.”

“Cô có thể nhớ rõ được đến thế sao?” Đặng Yến nhướng mày.

Đàm Hi cười: “Lần đầu tiên trong đời bị người ta chụp cho cái mũ là kẻ làm hại an ninh quốc gia, sao tôi có thể không có ấn tượng sâu sắc được chứ? Do đó có thể suy đoán ra được rằng, đồng chí Thiếu úy đã nghiễm nhiên coi tôi là phần tử phi pháp, nên có ý định thực hiện vây bắt”

“Cho nên cô đã dùng ống cứu hỏa để phun cổ ta?!” Lữ Vỹ lạnh lùng, lời nói cũng cứng nhắc nghiêm nghị.

“Không chỉ có thế” Đàm Hi không hề bị ảnh hưởng với cảm xúc khắc nghiệt của đối phương, bình tĩnh đối mặt, “Nếu như chỉ là tranh luận về lời nói thì không sao cả. Nhưng Thiếu úy Hoàng nói xong mấy câu đó đã ào tới, định khống chế tối. Lúc đó trên tay tôi chỉ có chiếc chậu rửa mặt, trực tiếp ném vào mặt cô ta, sau đó tôi lại ném chiếc chậu của Hàn Sóc vào, cuối cùng chỉ tìm thấy một chiếc chậu nhựa rách nát trên bồn rửa mặt, tôi bắt đầu hất nước vào mặt cô ta.”

Đặng Yến: “Nghe ra thì mâu thuẫn giữa các cô cũng không quá kịch liệt, còn xa mới đến mức đồng chí Hoàng Liên muốn giết

CÔ.”

“Nếu chỉ là vậy, thì tôi cũng cảm thấy không cần thiết phải kêu chém kêu giết làm gì, dù sao tội cố ý gây thương tích cũng phải chịu trách nhiệm hình sự” Đàm Hi không nhanh không chậm nói.

Sắc mặt Đặng Yến chợt trở nên nặng nề, ánh mắt sáng như đuốc, “Cho nên sau đó đã xảy ra chuyện gì nữa sao?”

Đàm Hi khẽ cười: “Nghĩ ra thì ngài cũng đã từng ở ký túc xá nữ sinh, mỗi tầng có một nhà tắm, ở giữa có một thùng nhựa to, cao đến hồng người, thường dùng để chứa nước, trọng lượng tổng cộng không dưới năm mươi kilogam. Có đúng vậy không?”

Đặng Yến gật đầu.

Đàm Hi càng cười sâu xa hơn: “Đồng chí Thiếu ủy thần thủ bất phàm này chỉ đá khẽ một cái đã làm đổ thùng nước đó rồi. Trong tình hình đó, tôi có đủ lý do để nghi ngờ rằng cô ta có khả năng làm hại tôi, thậm chí là giết tôi”

“Vừa rồi vị lãnh đạo này nói” Đàm Hi nhìn Lữ Vỹ, “Hoàng Liên muốn giết tôi chỉ là suy đoán chủ quan của người bị hại, nay đã chứng minh rằng, người bị hại là tôi đây chẳng qua chỉ là dựa trên cơ sở sự thật bày ra trước mắt để suy luận logic, quyết định phản công lại nhằm bảo vệ bản thân mà thôi.”

Đối phương có lý lẽ có bằng chứng, Lữ Vỹ không thể phản bác.

Sau khi xảy ra sự việc, nhà tắm đã bị phong tỏa, chiếc thùng nhựa bị đạp đổ vẫn còn đó, chỉ cần người hiểu về hình sự trinh sát đến kiểm tra sẽ có thể biết được lời cổ nói có thật hay không.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện