“Đàm nào, Hi nào?” Lục Chinh lên tiếng, mắt ánh lên tia sắc bén, nhưng chớp mắt đã biến mất.
Lúc này Lý Thiệu Giang mới chú ý đến còn có một người nữa ngồi bên cạnh Thời Cảnh, vẻ ngoài xuất chúng, khí thế bất phàm: “Vị này là...”
“Lục Chinh”
Lý Thiệu Giang sửng sốt, cái tên này hình như nghe qua ở đâu rồi...
Giầy tiếp theo, ông ta đột nhiên trợn to hai mắt, “Lôi... thần?!”
Năm xưa, khi Lục Chinh vẫn còn oai phong trong quân đội, thì Lý Thiệu Giang vẫn chỉ là một viên chỉ huy nhỏ bé ở quân khu phía Nam, bởi vì có cống hiến nổi trội trong công việc duy trì hòa bình nên mới có cơ hội được điều đến quân khu Thủ Đô.
Những năm gần đây thăng tiến liên tục, cho đến địa vị của hôm nay.
Nên ông ta chỉ nghe đến danh của “Lục Chinh” chứ chưa thấy người, bây giờ nghe thấy vẫn có hơi không phản ứng lại kịp.
Là “Lục Chinh” đó sao?
Ánh mắt thắc mắc nhìn sang hướng Tần Văn Hải, Tần Văn Hải gật đầu.
Lý Thiệu Giang cảm thấy choáng váng.
Đáng tiếc, không ai quan tâm đến tâm trạng hiện tại của ông ta có rối bời thế nào, bởi vì câu nói kia của Lục Chinh càng khiến họ cảm thấy kinh ngạc hơn.
Đàm nào, Hi nào?
Tần Văn Hải bình tĩnh lên tiếng, ánh mắt lóe sáng: “Đàm trong đàm thoại, Hi trong người qua người lại.”
Thời Cảnh lắc đầu, dáng vẻ bất lực. Cô nhóc hư đúng là cô nhóc hư, vào bộ đội rồi cũng có thể gây chuyện được.
Ánh mắt Lục Chinh khẽ lóe lên, không có biểu cảm dư thừa nào, nhưng trong lòng lại nổi sóng gió ngút trời.
“Lục Tướng quen biết Đàm Hi?” Chu Dân dò hỏi.
Đây cũng là điều Phở Kiều muốn hỏi.
Nụ cười của Thời Cảnh nhạt dần, sự chế nhạo trong mắt biến mất, anh ta cũng muốn biết đáp án.
Lục Chính là tiêu điểm của mọi ánh nhìn, thần sắc lạnh nhạt, một lúc lâu vẫn chưa lên tiếng.
Bầu không khí có hơi gượng gạo.
Chu Dân mỉm cười ngại ngùng, có phải bản thân đã nói sai rồi không?
Nhưng suy nghĩ lại, đường đường là Lôi Thần, sao có thể quen biết một nữ sinh mới hai mươi tuổi đầu chứ? Hình như anh ta đã hỏi một câu thừa thãi, chẳng trách người ta không muốn trả lời.
Căn bản là không cần thiết mà!
Nhưng Thời Cảnh lại không cho rằng như thế, người hiểu rõ Lục Chinh đều biết, anh đang ngầm thừa nhận.
Giải quyết xong chuyện của Hoàng Liên, Đàm Hi ngủ ngon hơn vài phần.
Một đêm ngon giấc, ngày hôm sau chưa đến 6 giờ đã tỉnh.
Ngoài cửa sổ trời sáng trưng, ánh nắng ban mai lấp ló đầu đây:
Cô vươn vai, ngồi dậy, An An cũng tỉnh rồi, mỉm cười nói: “Chào buổi sáng, Hi giận dữ.”
Từ lúc nghe nói sau khi Đàm Hi dùng lời nói chiến đấu với đám lãnh đạo bộ đội, không chỉ rút lui an toàn, mà tiện thể còn cho Hoàng Liên một bài học đau đớn thì cô liền có được ngoại hiệu này.
Ban đầu chỉ có Chân Quả Quả và Phòng Tiểu Nhã gọi như thế, sau đó An An cũng quen mồm gọi theo.
“Chào buổi sáng, Đại Mỹ Nhân”
“Nhìn dáng vẻ thì tâm trạng không tồi nhỉ?”
Đàm Hi chép miệng: “Có rõ ràng thế sao?”
“Mặt mày sáng sủa, mỉm cười hạnh phúc, ắt có sao Hồng Loan chiếu mạng.”
“Tớ đã bị chiếu từ lâu rồi!”
“Chiếu thêm một lần nữa có sao đâu?” An An cười trêu ghẹo.
“Ý của cậu là tớ sắp... có tình yêu mới?”
“Không phải không phải, sao Hồng Loan là sao Hồng Loan. Người thì vẫn là người cũ thôi. Nói đi, cậu nằm mơ thấy gì?”
“Tớ không...”
“Đừng vội phủ nhận, tớ nhìn thấy rõ rồi nhé, cậu là cười đến tỉnh đấy.”
Đàm Hi che mặt,
giả làm đà điểu.
“Còn có thể là gì nữa? Lục Đại Soái ca đó!” Hàn Sóc cuộn chặn, ló đầu từ bên giường sang, vẻ mặt gian manh.
Chân Quả Quả cũng tỉnh rồi, bị tin hóng hớt dọa tỉnh: “Hi Hi có bạn trai rồi sao?!”
Phòng Tiểu Nhã nghe thấy thế, đột nhiên mở mắt, cơn buồn ngủ còn sót lại cũng không cánh mà bay: “Bạn trai? Là ai? Giấu kỹ
gớm!”
Đàm Hi vọt lẹ xuống giường, kéo khăn lông, cầm lấy thau rửa mặt, “Tớ đi vệ sinh cá nhân trước đây nhé!”
Cô bỏ chạy trối chết.
An An nói không sai, cô quả thật mơ thấy một giấc mơ đẹp.
Đàm Hi mơ thấy Đạii Điểm Điểm đến ký túc xá thăm cô. Hai người kể hết lời nhớ nhung, đang tính ấy ấy ấy, thì gặp phải Phó Kiểu đang đi kiểm tra ký túc xá, kết quả...
Phó Lạnh Lùng bị Đại Điểm Điểm dã man của nhà cổ treo lên đánh một trận.
Thật sự là treo lên đánh.
Sau đó cô cười đến tỉnh ngủ.
Đến lúc tập hợp xong xuôi, Phó Kiểu bắt đầu chỉnh đốn đội ngũ, thì nụ cười trên mặt Đàm Hi vẫn chưa biến mất.
“... Đấy là ngày huấn luyện quân sự thứ sáu. Theo kế hoạch, chúng ta sẽ tiếp tục học quần thể quyền, nhưng trải qua cuộc thảo luận ngày đêm của ba vị huấn luyện viên thì đã quyết định dời môn bắn súng lên trước! Tiểu đội trưởng các tiểu đội ra khỏi hàng! Bây giờ chúng ta xuất phát đến sân bắn!”
Mọi người bắt đầu thong thả di chuyển.
Nhóm Đàm Hi xen lẫn trong đội ngũ, xung quanh tiếng thảo luận rôm rả.
“Sao lại dời lên rồi?”
“Súng đạn không có mắt, lỡ bắn trúng người khác thì sao?”
“Nghe nói không phải là đạn thật, lực sát thương không mạnh đến thế đâu.”
“Đạn đất a?”
“Không rõ nữa... Cậu lo nhiều thể làm gì? Có thể sở được sáng là tốt rồi!”
“Sờ có tác dụng đếch gì, phải biết sử dụng, bắn trúng bia mới được.”
Đàm Hi đang nghe lén, bất ngờ bị người khác vỗ vào vai.
Xoay đầu lại theo bản năng, một gương mặt tươi trẻ điển trai đập vào mắt.
“Hứa Trạch?”
“Là tớ.”
Đàm Hi hất cái tay đang gác trên vai cô ra, bĩu môi để lộ ra cảm xúc ghét bỏ.
Hứa Trạch cảm thấy bị tổn thương.
“Có việc gì không?”
“Cậu biết tại sao lại dời môn bắn súng lên trước không?” Nhìn vẻ mặt khoe khoang của cậu ta thì căn bản không cần Đàm Hi phải trả lời.
Quả nhiên cậu ta nói tiếp: “Bởi vì có một nhân vật lớn đến đây!”
“Nhân vật lớn? Có lớn như cái thau không?” Đàm Hi vốn chẳng để bụng, thái độ qua loa, khá là tùy ý.