“Ba, đừng đùa với con.” Hướng Ảnh Tìm thấy lạnh gáy.
“Tâm Tâm! Đừng tự lừa mình dối người nữa, đối diện với hiện thực đi!” Giọng nói đau buồn
vang lên.
“Vậy ba nói với con, rốt cuộc con đã gây ra hoa gì? Nói đi chứ!” Cảm xúc của cô ta gần như sụp đổ.
“Con chọc vào người không nên chọc, nghĩ cho kỹ đi.” Hướng Hải Tân nhịn đau cúp máy, lảo đảo đi về hướng phòng sách.
Dì Trương đứng ở bên cạnh, nhìn thấy tất cả, nâng ống tay áo lên lau đi nước mắt.
Nghiệt ngã!
Chán nản ngồi xuống mép giường, hai mắt cô ta đờ đẫn, mất đi tiêu cự.
Tay vẫn còn cầm điện thoại, vỗ lực rũ xuống bên hông.
Câu nói kia vẫn còn văng vẳng bên tại Hướng Ảnh Tâm... Con chọc phải người không nên chọc.
Trong đầu chợt hiện lên một khuôn mặt: Khuôn mặt tuấn tú, góc cạnh sắc sảo.
Cô ta làm phóng viên bao năm qua trong bộ đội, mỗi ngày đều tiếp xúc với các nhân vật khác nhau, ngay cả vài cụ đức cao vọng trọng bên trên cũng từng gặp qua, nhưng vì sao lại chẳng hề có ấn tượng gì với người kia.
Nếu không cũng sẽ không cho rằng anh ta chỉ là một binh nhì bình thường, ý để dụ dỗ, cuối cùng lại mất đi chừng mực, bị người ta nắm được điểm yếu.
Vụ việc này, cũng kinh động đến cả Tống Thanh.
“Cô Hướng, có thể vào không?” Bên ngoài rèm cửa, một giọng nói nam tính rõ ràng vọng vào.
Là phóng viên nam phụ trách nhiệm vụ phỏng vấn lần này với cô, Đinh Khải.
Hướng Ảnh Tầm vốn muốn từ chối, nhưng suy nghĩ lại, cảm thấy có thể anh ta biết được điều gì, thế là thu gom lại mọi cảm xúc, chỉnh lại cổ áo, “Vào đi.”
Định Khải mặc một bộ đồ rằn ri, máy ảnh vẫn còn đeo trên cổ, một chiếc kính gác trên sống mũi, rất có khí chất nho nhã lịch sự.
Đáng tiếc, cơ thể quá gầy ốm, không phải là kiểu cô ta thích.
Nghĩ đến đây, trong đầu Hướng Ảnh Tâm lại xuất hiện khuôn mặt của binh nhì kia, từ từ đi xuống, hầu hết gợi cảm, cơ ngực lấp ló dưới lớp đồng phục tác chiến...
“Tài liệu đã thu thập gần đủ, bên trên liên tục gọi điện hối thúc, tôi tính trưa nay về thủ đô, ý của cô thì sao?” Cho dù hai người đã làm chung hai tháng, nhưng thái độ của Đinh Khải đối với cô ta vẫn xa cách như cũ.
Bình thường Hướng Ảnh Tâm sẽ không để ý, dù sao Đinh Khải e dè quyền thế của nhà họ Hướng, cho dù bất mãn trong lòng, cũng không dám làm gì thật với cô ta.
Nhưng hôm nay, sau khi chịu vài cú shock, lại bị đồng nghiệp dùng thái độ này nói chuyện, mặt Hướng Ảnh Tâm khẽ xụ xuống, cảm thấy anh ta đang bỏ đá xuống giếng, cố ý cười nhạo.
Nhưng thực tế là...
Định Khải không biết gì hết, anh ta bỏ đá nào, xuống giếng nào cơ chứ?
“Trong tay tôi vẫn còn một vài tài liệu chưa hoàn thiện, tính muộn một chút mới rời khỏi đây.” Cô ta lạnh lùng lên
tiếng.
Không phải anh muốn đi hay sao?
Được thôi, tôi cứ không theo ý anh đấy!
Quả nhiên...
Trên mặt Định Khải hơi rối rắm: “Tôi có thể đi trước không?”
“Sao có thể được? Chúng ta cùng đến đây, tất nhiên phải cùng về chung chứ.”
“Trong nhà tôi có việc, muốn về thủ đô trước.”
“Chuyện gì quan trọng hơn nhiệm vụ phỏng vấn?”
Đinh Khải bực bội, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “... Sinh nhật con gái tôi.”
Hướng Ảnh Tâm cười lạnh: “Anh là một quân nhân, nên biết giữa nước và nhà bên nào nặng bên nào nhẹ, đừng làm trò ngu ngốc nữa!”
Ánh mắt Đinh Khải khẽ tối lại, nhớ đến khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu và ánh mắt mong chờ của con gái, anh ta cắn răng, câu nói tiếp theo gần như được nặn ra từ kẽ răng...
“Công việc của tôi đã xong, nhiệm vụ đã kết thúc, tại sao không thể đi trước?
Tóm lại, trưa hôm nay tôi sẽ về thủ độ, qua đây chỉ là nói với cô một tiếng, chứ không phải trưng cầu ý kiến của cô.”
“Đứng lại!” Lần đầu tiên Hướng Ảnh Tâm phát hiện kẻ yếu ớt trong ấn tượng của cô ta lại có một mặt cứng rắn như vậy, không khỏi sửng sốt.
Đợi đến khi tỉnh lại, lửa giận xông lên đầu, mang theo cơn tức giận chịu ở chỗ Tống Thanh và lời mắng chửi của Hướng Hải Tân, đan xen vào nhau, hình thành một quả cầu lửa lớn.
Sau đó... Bùm!
Bùng nổ.
Tia lửa văng tung tóe.
“Định Khải, con mẹ nó anh đừng có không biết xấu hổ!” Hướng Ảnh Tâm đột nhiên lên cơn.
“Miệng mồm cô sạch sẽ một chút cho tôi, kẻ không biết xấu hổ là ai, bản thân cô tự biết rõ!” Trán anh ta nổi gân xanh, đã nhịn đến cùng cực, cuối cùng bùng nổ hoàn toàn.
Hướng Ảnh Tâm bị đứng hình bởi ánh mắt hung dữ của anh ta, há miệng, nhưng không thể phát ra bất kỳ tiếng nói nào.
“Họ Hướng kia, tôi thật sự đã chịu đủ cổ rồi! Không muốn nhìn thêm một giây nào nữa.” Đinh Khải cứ như buông bỏ được gánh nặng, cả người nhẹ nhỏm đi không ít, thậm chí anh ta còn hơi hối hận, vì sao không bùng nổ sớm hơn?
Tiến cũng một dao, lùi cũng một dao. Bây giờ nhìn lại, sự nhẫn nhịn lúc trước của anh ta chẳng khác gì một trò cười!
“Định Khải, anh điên rồi à? Có tin tôi kêu ba tôi...”
“Ngoại trừ việc lấy quyền thế của nhà họ Hướng ra đè người, cô còn biết làm gì nữa? Thanh danh cả đời của Tham mưu trưởng Hướng đã bị cổ hủy hết rồi!”
“Câm miệng! Anh đúng là...” Hướng Ảnh Tâm tức đến mức nói năng lộn xộn, “Ăn nói bậy bạ!”
“Nói bậy?” Đinh Khải cười lạnh, ánh mắt toát lên vẻ tàn nhẫn: “Cô cho rằng mỗi lần cô bướng bỉnh tùy hứng gây họa, là ai xử lý hả? Tham mưu trưởng Hướng đi nhờ vả, cầu xin khắp nơi, cả khuôn mặt già bị đạp xuống đất, chỉ vì một đứa con vong ân bội nghĩa như cô. Tôi thật sự thấy không đáng thay cho ông ấy!”
“Câm miệng!”
“Không nghe nổi nữa à? Hay là không nhẫn tâm? À, tôi cũng muốn hỏi, cô còn lương tâm sao?” Miệng của văn nhan sắc bén, nói ra máu chảy dầm dề.
Hướng Ảnh Tâm cực kỳ tức giận, nhưng đã bình tĩnh trở lại, hai mắt rã rời, tứ chi cứng đờ.
Định Khải thấy một giây trước cô ta vẫn còn bắn đạn liên tục như máy bay chiến đấu, một giây sau lại trở thành hoa khô héo úa, những lời đã đến bên miệng kia lại bị nuốt ngược lại trở vào trong bụng.
Anh ta không phải là người miệng mồm sắc bén, chẳng qua chỉ là tức giận trong lòng nên mới giải tỏa ra bên ngoài.
“Bỏ đi, cách chức cũng được, bị công báo tự thù cũng được, đểu chẳng sao cả, tùy cô.” Đinh Khải nói xong xoay người muốn bỏ đi.