Nhiễm Dao tuyệt đối không hề nhắc đến chuyện tối qua, dường như cô gái đã cố gắng nén nước mắt lại, cố chấp gặng hỏi tại sao ở trong lòng anh đó chỉ là ảo giác của anh mà thôi.
Tổng Tử Văn không khỏi nhíu mày.
“Không ngon à?” Cô hỏi. “.. Không có”
“Vậy tại sao trong anh có vẻ không vui cho lắm vậy?”
Tống Tử Văn không cố thể hiện sự thái bình giả tạo nữa, gỡ bỏ súng gươm, nhìn cô chằm chằm, ánh mắt nóng bóng
Nhiễm Dao hơi ngẩn người đi, trong mắt lóe lên sự khó hiểu.
“Dao Dao? Anh nói, “Em có gì muốn hỏi anh không?”
Cô lắc đầu, “Không có”
Ánh mắt người đàn ông dần trầm xuống, nhưng cô vẫn giữ nguyên vẻ mặt vô tội.
Trong lòng Tống Tử Văn bỗng vô cớ có cảm giác phẫn nộ, “Có thật là không có không?”
Cô lắc đầu, nụ cười vẫn như cũ.
“Em đừng cười nữa!”
“.” Trong mắt Nhiễm Dao lóe lên sự kinh ngạc, lập tức chuyển hóa thành bị thương.
“Xin lỗi, anh không nên nổi nóng với em” Giọng nói người đàn ông khô rát, trái tim ảo não vô cùng.
Nhiễm Dao mím môi, không nói gì, mí mắt từ từ trĩu xuống, che giấu đi tâm trạng thực sự.
“Dao Dao?” Tống Tử Văn khẽ gọi cô, mang theo chút cẩn thận thận trọng.
Cô biết, cảm xúc đó gọi là “áy náy”.
“Chuyện tối qua em đã hỏi rồi, anh cũng có câu trả lời rồi, anh còn muốn em hỏi gì nữa?” Nhiễm Dao đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt trái hạnh nặng nề nhìn anh. Cô không còn cười nữa, vẫn ngoan ngoãn như cũ, giống như một búp bê, nhưng chỉ là búp bê. Cô giấu kín tâm tình thực sự của mình, trở thành dáng vẻ mà anh mong muốn nhìn thấy.
Tim Tống Tử Văn nghẹn lại, u uất đau đớn.
“Anh xin lỗi” Anh nói, rũ cái đầu cao quý xuống.
“Em tha thứ cho anh!” Nhiễm Dao nhếch môi, mặt mày cũng như đang mỉm cười: “Anh biết đấy.” Cổ khẽ lẩm bẩm, “Cho dù anh có làm gì, em đều sẽ tha thứ cho anh.”
Cho đến khi, không thể tha thứ được mới thôi.
Tống Tử Văn không nghe thấy nửa cầu sau của cô: “Anh biết cái gì?”
Nhiễm Dao cười, chia một nửa phần trứng chiên trong bát mình cho anh, “Anh mau ăn đi, sắp nguội rồi”
“Ừ”
Mười một giờ sáng, Tống Tử Văn bị một cuộc điện thoại gọi đi.
Nhiễm Dao tiễn anh ra cửa, đưa áo khoác cho anh, “Anh nhớ về sớm đấy.”
Người đàn ông đặt lên trán cô một nụ hôn: “Ừ”
Nhiễm Dao nhìn theo anh đi ra thang máy. Cho đến khi thang bắt đầu di chuyển xuống, cô vẫn giữ nguyên động tác đó, nghiêng người dựa vào khung cửa.
Bỗng nhiên, bờ môi cô gái hiện lên một nụ cười.
Cô xoay người, đóng cửa phòng lại.
Bữa trưa và bữa tối cô đều gọi đồ ăn ngoài, Nhiễm Dao không mấy hứng thú lắm.
Sau khi mặt trời xuống núi, cô ngồi trên sofa vừa xem tivi vừa đợi Tống Tử Văn.
Đã hơn chín giờ.
Hơn mười giờ.
Chớp mắt đã mười một giờ.
Nhìn bóng đen bao trùm phòng khách trống không, chỉ có xung quanh cô sáng đèn, chiếu thành một mảng lờ mờ, Nhiễm Dao nhất thời hoảng hốt.
Cho đến khi điện thoại đổ chuông mới kéo tâm trạng đã bay xa lắc xa lơ của cô quay về với thực tại.
Đôi mắt lóe lên ánh sáng, cô vội vàng nghe máy: “A..”
“Dao Dao, mẹ nghe nói đợt huấn luyện quân sự của các con kết thúc rồi à?” Giọng nói dịu dàng của bà Nhiễm từ đầu kia truyền tới. Ánh mắt Nhiễm Dạo chợt khựng lại, lập tức nở nụ cười, nũng nịu gọi “Mẹ!”
“Ngoan, khoảng thời gian này con cực khổ quá rồi, về nhà mẹ sẽ hầm canh cho con ăn”
“Vâng ạ?
“Con có bị thương không?”
“Không ạ?
“Đừng có nói dối mẹ đấy.”
“Mẹ, con không nói dối mẹ thật mà. Bởi vì có một đội mạnh mẽ, cho nên con gái mẹ chỉ có yên lặng đứng một bên đóng vai trò làm bản đồ chỉ dẫn thổi, xung phong ra trận còn chưa đến lượt con nữa”
Đầu bên kia rõ ràng đã thở phào một cái nhẹ nhõm, “Không thì tốt quá rồi” Nhiễm Dao không nói là trên chân cô mọc mấy chục chiếc mụn nước, tuy đã vỡ và đắp thuốc rồi, nhưng vẫn hồi phục rất chậm.
“Ba đầu rồi ạ?”
“Ở bên cạnh này, con muốn nói chuyện với ba không?”
“Có ạ.”
Bà Nhiễm đưa điện thoại cho ông Nhiễm, “Này, con gái ông đấy”
Ông Nhiễm xoa tay, ông đã đợi từ sớm rồi!
“Con gái ngoan, con có nhớ ba không?”
Khóe mắt cô chợt đỏ lên: “Nhớ chứ ạ” Nhớ lắm, nhớ lắm...
“Haizzz!
Thế thì ba thấy đủ rồi” Ông Nhiễm cười tươi.
Nhiễm Dao cũng cười theo, “Con mang quà về cho ba mẹ đấy”
“Các con huấn luyện quân sự là đi dạo phố đấy à? Còn mua được quà nữa?” Ông Nhiễm trêu chọc. Ông cũng là người bên trong thể chế, đương nhiên biết rõ đợt huấn luyện quân sự này vất vả thế nào.
Vốn dĩ ông tưởng rằng con gái ông cùng lắm qua hơn mười ngày là được về, nhưng không ngờ con gái ông lại có thể cầm cự được qua cửa ải đầu tiên, cuối cùng còn trở thành một thành viên của đội giành chiến thắng nữa.
Khi tin tức truyền đến đơn vị, người khác nói với ông rằng Nhiễm Dao giỏi giang thế này thế kia, ông còn không tin.
Cuối cùng đến khi tận mắt đọc báo, nhìn thấy Nhiễm Dao trong bức ảnh chụp tập thể đó ông mới tin là sự thật.
Sau đó là vô số lời khen ngợi và ngưỡng mộ...
“Bí thư Nhiễm, con gái ông giỏi thật đấy!”
“Đã nói là hổ phụ sinh hổ tử rồi, đúng là nhà ông giỏi dạy dỗ con cái!”
“Lão Nhiễm, cô con gái này của ông lợi hại lắm! Lại nhìn sang thằng con trai dốt nát kém cỏi đó của tôi, đúng là một cái tát vả thẳng mặt.”
Những lời nói như thế hôm qua và hôm nay ông đã nghe thấy không ít.
Gương mặt không chút biểu cảm, ngoài miệng liên tục chối từ, nhưng trong lòng lại khó nén nổi sự kiêu ngạo.
Đó là cô công chúa bảo bối nhà ông đấy!
Nay cô đã có năng lực một mình đảm đương rồi!
Nhưng đồng thời ông cũng đau lòng.
Huấn luyện quân sự đặc biệt gian khổ đến đâu, ông chưa được đích thân trải nghiệm, nhưng ông đã từng nghe bạn bè từng đi lính kể lại. Biết bao thanh niên trai tráng còn không chống cự được, huống hồ là cô con gái ngoan ngoãn bé bỏng của ông?
“Dao Dao, khi nào con về? Nhà chúng ta lúc nào đó đi dạo chơi ngoại thành được không, trước đây con nhắc đến suốt còn gì nữa?”
Trong mắt Nhiễm Dao ánh lên sự ấm áp, cô cười: “Ba không hỏi xem con tặng quà gì cho ba à?”
Cuối cùng đến khi tận mắt đọc báo, nhìn thấy Nhiễm Dao trong bức ảnh chụp tập thể đó ông mới tin là sự thật.
Sau đó là vô số lời khen ngợi và ngưỡng mộ...
“Bí thư Nhiễm, con gái ông giỏi thật đấy!”
“Đã nói là hổ phụ sinh hổ tử rồi, đúng là nhà ông giỏi dạy dỗ con cái!”
“Lão Nhiễm, cô con gái này của ông lợi hại lắm! Lại nhìn sang thằng con trai dốt nát kém cỏi đó của tôi, đúng là một cái tát vả thẳng mặt.”
Những lời nói như thế hôm qua và hôm nay ông đã nghe thấy không ít.
Gương mặt không chút biểu cảm, ngoài miệng liên tục chối từ, nhưng trong lòng lại khó nén nổi sự kiêu ngạo.
Đó là cô công chúa bảo bối nhà ông đấy!
Nay cô đã có năng lực một mình đảm đương rồi!
Nhưng đồng thời ông cũng đau lòng.
Huấn luyện quân sự đặc biệt gian khổ đến đâu, ông chưa được đích thân trải nghiệm, nhưng ông đã từng nghe bạn bè từng đi lính kể lại. Biết bao thanh niên trai tráng còn không chống cự được, huống hồ là cô con gái ngoan ngoãn bé bỏng của ông?
“Dao Dao, khi nào con về? Nhà chúng ta lúc nào đó đi dạo chơi ngoại thành được không, trước đây con nhắc đến suốt còn gì nữa?”
Trong mắt Nhiễm Dao ánh lên sự ấm áp, cô cười: “Ba không hỏi xem con tặng quà gì cho ba à?”