“Đồ đâu rồi?” Đàm Hi đè thấp giọng xuống.
Ánh mắt n Hoán lóe lên, không đáp lại, cũng không nhúc nhích.
“Có ý gì vậy?” Cổ nhướng mày, ánh mắt sâu thẳm.
“Thù lao”
Lúc đầu, hai người thỏa thuận với nhau, nếu như n Hoàn thành công lấy được số cổ phiếu chứng khoán có giá trị hai trăm triệu đó thì sẽ được chia mười phần trăm, tức là hai triệu để làm thù lao.
“Bây giờ tìm tôi đòi?” Cô cười lạnh.
“Nếu không thì sao?”
“Đợi chuyển số cổ phiếu này thành tiền mặt đã”
Mi tấm n Hoán nhíu chặt lại: “Cần bao lâu?”
“Một tuần”
“Năm ngày? Có lẽ tự bản thân hắn cũng cảm thấy giọng điệu của mình quá cứng nhắc, nên lập tức bổ sung thêm một câu: “Tôi có việc cần dùng gấp
Đàm Hi liếc nhìn hắn, “Được.”
n Hoán đưa đồ cho cô, rồi đứng lên rời đi.
Đàm Hi ngồi thêm mười phút nữa rồi mới đi. Lái xe về Bồng Lai, vừa mở cửa ra, cô đã nhìn thấy một người ngồi trên sofa.
Lục Chinh nghe thấy có tiếng động đi ra, Đàm Hi hơi kinh ngạc, “Sao anh lại về rồi? Không phải đi làm à?”
“Ngày mai là thứ bảy”
“Thế thì sao?” Đương nhiên cô biết ngày mai là thứ bảy, nếu không sao cô dám đi từ trường về thủ đô được chứ. Từ sau khi được nhận thưởng, Phạm Trung Dương trông chừng cố gắt hơn trước nhiều, đã rất lâu rồi cô không trốn học.
“Nghỉ sớm” Lục Chinh thẳng thắn hùng hồn.
Cô đá giày ra, đi đến, giơ tay nhéo cằm anh: “Em còn tưởng là anh biết em về nên cố tình về đợi em cơ đấy?
Trên gương mặt người đàn ông lướt qua một tia mất tự nhiên.
Đàm Hi cúi người, đặt lên môi anh một nụ hôn: “Người đàn ông nói một đằng làm một nẻo, thưởng cho anh này, anh có thích không?”
Đôi mắt Lục Chinh hơi tối đi, siết lấy eo cô, kéo về phía trước, bỗng chốc hương thơm mềm mại ấm áp tràn ngập trong lòng.
Không đợi Đàm Hi phản ứng lại, anh kẹp chặt lấy đôi môi anh đào màu hồng phấn của cô, từ lướt qua đến hôn sâu.
Đàm Hi bị anh hôn đến hai má đỏ bừng, vành tai cũng nóng bừng, nhưng lại trầm mê trong đó, từ từ đáp lại.
Không khí càng lúc càng nóng.
Hơi thở cũng càng lúc càng trở nên loạn hơn.
Không biết từ lúc nào đã từ nữ trên nam dưới chuyển thành nam trên nữ dưới, Lục Chinh đè cô xuống sofa điện cuồng một hồi.
Sau khi kết thúc, toàn thân Đàm Hi run rẩy.
Người đàn ông xoa bóp cho cô từ trên xuống dưới, đi đi lại lại, giống như thư giãn, lại vừa giống như an ủi.
Bắp đùi Đàm Hi đau nhức, ngón chân cuộn lại, một lúc sau mới phản ứng, “Anh... khốn nạn!”
“Khốn nạn mới làm em sướng được”
Được thôi, câu nói này không có gì không đúng cả.
Đàm Hi ngồi dậy.
Lục Chinh đặt tay lên bờ vai trần của cô: “Làm gì vậy?”
“Đi tắm!”
“Ừ, tắm chung
“Không cần!”
“Phản đối vô hiệu”
Tiếp sau đó, trong phòng tắm mờ hơi nước đọng lại tiếp tục lặp lại một tiết mục tương tự.
Cuối cùng Đàm Hi được bế ra ngoài.
Vừa nằm lên giường, cả người cô như rã rời, cảm giác chân tay đã không còn là của mình nữa.
Đây còn đang là ban ngày ban mặt đấy nhé...
Không còn mặt mũi gặp ai nữa rồi.
Lục Chinh thay đồ ngủ, ngồi dựa vào đầu giường, tay cầm chìa khóa xe Đàm Hi đã dùng, “Em đã đi đâu?”
Cô quay lưng lại, mặc kệ.
“Lại ngứa đòn rồi đúng không?”
“Anh dám!”
“Nhóc con, khẩu khí lớn quá nhỉ!” Theo với đó là một tiếng hừ khẽ, câu nói này vừa đáng yêu lại vừa đáng hận.
Đàm Hi thầm mắng trong lòng vô số lần câu “lão già đáng chết” cộng thêm “Lục cầm thú”.
Cứ không nói cho anh biết đấy!
Sau khi vận động thì đến lúc ngủ trưa, dường như vì thế nên càng dễ ngủ hơn.
Đàm Hi vừa mở mắt ra, đã là ba giờ chiều.
Còn chưa ăn trưa, lại cộng
thêm một màn “vận động, cô bị cơn đói đánh thức dậy.
Đi theo hương thơm đến nhà bếp, đã thấy dì Trương đang quấn tạp dề bận rộn nấu nướng, còn hương thơm phát ra từ trong nồi.
“Cô Đàm ngủ dậy rồi à?”
Cô khẽ ừ đáp lại, gật đầu, bắt đầu nhìn ngó xung quanh.
Di Trương tươi cười, có vẻ vài phần trêu chọc, “Cô tìm anh Lục à?”
“Anh ấy đâu rồi?”
“Anh Lục nói công ty có việc cần anh ấy xử lý, nên bảo tôi chuẩn bị bữa trưa cho cô, để cô dậy là ăn ngay”
Đàm Hi bĩu môi, thế là thế nào chứ?
Đánh cho một gậy trước, rồi cho kẹo để dỗ dành?
Thế nhưng dù sao cũng vẫn phải ăn kẹo.
Đàm Hi xoa bụng, đã lép kẹp rồi, hảo hán không chịu thiệt trước mắt, phải ăn no đã rồi mới nói chuyện tiếp được.
Bốn giờ, dì Trương thu dọn sạch sẽ, “Cô Đàm, vậy tôi đi trước đây.”
“Còn bao nhiêu đồ ăn như vậy, dì giữ lại để ăn tối đi?”
“Không cần không cần đâu, tôi phải đi đón cháu tối tan học, ôi... đã bốn rưỡi rồi...” Dì Trương vừa trả lời Đàm Hi, vừa thay giày, động tác vội vàng, đầu đầy mồ hôi.
“Sắp muộn rồi à?” Đàm Hi đi đến.
“Không sao, tôi đi nhanh chắc là kịp thôi.” “Cháu đi học ở trường nào ở đâu?”
“Số 45 phố Long Hoa”
Đàm Hi nhíu mày, đáy mắt thoáng lóe lên gì đó, “Thế này đi, dì đợi tôi năm phút, tôi thay quần áo rồi đưa dì đi”
Di Trương được thương mà sợ, liên tục xua tay: “Không cần đầu, không cần đâu, sao phải phiền phức thể làm gì? Tôi không kịp thì sẽ bắt xe, không cần phải phiền cổ lái xe đưa đi đâu...”
“Không sao đâu, dù sao giờ tôi cũng phải qua đó làm chút chuyện.”
“Nhưng...” Di Trương vẫn còn định từ chối, Đàm Hi đã thẳng thắn: “Cứ quyết định vậy đi.”
Sau đó cô đi vào phòng ngủ.
Di Trương đứng yên tại chỗ, ngay cả tay cũng không biết phải để thế nào.
Đàm Hi nói năm phút, thì năm phút sau cô đi ra, vừa thay giày vừa tiện tay vợ chìa khóa xe, “Đi thôi.”
Trường mầm non phố Long Hoa.
“Đến nơi rồi” Dì Trương chỉ ra bên ngoài cửa sổ xe.
Đàm Hi nhìn qua đó, thấy đám đông phụ huynh tập trung trước cổng.
Dừng xe bên đường, dì Trương mở cửa xuống xe, cách qua cửa sổ xe không ngừng cảm ơn Đàm Hi.
“Nhân tiện thôi mà, dì đừng khách sáo quá. Bao nhiêu người như vậy, dì nhớ chú ý an toàn nhé, tôi đi trước đây”
Di Trương đứng bên đường, nhìn chiếc xe phóng vọt đi, “Cả nhà anh Lục đều là người tốt mà.”
Bà cứ tưởng rằng Đàm Hi nói “nhân tiện có việc cần làm nên đưa bà đến đây” chỉ là cái cớ cho có mà thôi, có lẽ vì sợ trong lòng bà thấy có gánh nặng, nhưng trên thực tế đúng là cô có chuyện cần làm.
Chuyện lớn.
Chuyện nghiêm túc.