Nếu nói đến căn nguyên hai người, thực ra rất đơn giản.
Bốn năm trước, Ngô Sở Điểm tốt nghiệp nghiên cứu sinh, thi vào bộ đội lục quân 1346, trở thành bác sĩ
quân y.
Một cơ hội rất tình cờ, cổ ta bị điều động đến đội tác chiến Lối Thần.
Ngày đầu tiên đến đã phải đuổi theo họ đi làm nhiệm vụ.
Lúc đó, đội cứu hộ và đội y tế tập thể xuất kích, cô ta vào trong đội, thấy người khác làm thế nào thì cô ta cũng làm theo y như vậy, cũng tạm thời ứng đối lại được.
Nhà máy hóa chất lớn ở một nơi trong thủ đô bị nổ, cảnh sát đặc biệt, lính đặc công, và binh đoàn phòng hóa đều đã tập hợp đầy đủ.
Trước khi đội y tế đến lại bị nổ lần thứ hai.
Lúc đó, rất nhiều cảnh sát vũ trang còn ở bên trong thực hiện công tác cứu hộ, thương vong không cần nói cũng biết.
Ngô Sở Điền đã mệt đến tê dại đi, giống như một cỗ máy, cứ lặp đi lặp lại động tác băng bó, đắp thuốc, không biết mệt mỏi.
Tay đẩy máu tươi, toàn thân nhếch nhác, nhưng cô ta lại cảm nhận được sự hưng phấn đến từ nơi sâu thẳm trong tâm hồn.
Dường như, cuộc đời làm quân y mới là ước mơ của cô ta, là thứ cô ta theo đuổi.
Công tác cứu hộ kéo dài suốt tám tiếng đồng hồ, trong lúc đó có công nhân bị thương được khiêng ra ngoài, cũng có lính vũ trang được khiêng ra.
Khi kết thúc, Ngô Sở Điền rớt nước mắt vui mừng, suýt nữa thì ngã xuống đất.
Làm việc liên tục với cường độ cao, trong lúc đó không uống lấy một giọt nước, cô ta chỉ cảm nhận được cơn choáng váng truyền tới, cuối cùng vẫn cố cắn răng chịu đựng.
Nửa tiếng sau, công việc dọn dẹp cuối cùng kết thúc.
Đội cứu hộ và đội y tế bắt đầu rút lui theo trật tự.
Đột nhiên một tiếng gào thét tức giận vang lên, ngăn bước chân của đội ngũ lại...
“Lôi Thần đầu?! Con mẹ mày nói chuyện với ông đi!”
Cách đó không xa, một người đàn ông trung niên mặc trang phục rằn ri túm cổ một anh lính đặc công, lắc đi lắc
lại.
“Còn ở bên trong.”
“Thế mà mày đã rút người đi rồi à? Trước đây khi xông vào trong đó có thấy mày tích cực như thế đâu? Hừ... bảo lính đặc công mở đường cho chúng mày à? Được lắm, lợi hại lắm, tất cả đều là một lũ nhát gan!”
Nói xong, vung tay một cái, quật ngã người kia xuống đất, rồi xông thẳng vào đám cháy!
“Ngăn hắn ta lại!”
“Thủ trưởng! Lôi Thần vẫn còn ở trong đó!”
“Đợi đã...”
“Không còn thời gian nữa rồi, bên trong có thể nổ lần thứ ba bất cứ lúc nào!”
Người của đội y tế nhanh chóng tiến lên, sẵn sàng chuẩn bị cứu hộ.
Ngô Sở Điển cũng gia nhập vào trong đội ngũ đó, trong lòng thầm băn khoăn không biết người tên là “Lôi Thần” đó rốt cuộc là người như thế nào, sao lại có thể khiến cả tập thể đội lính đặc công và đội y tế cùng lưu lại.
Có thể có được khí thế ấy, chắc quân hàm không hề thấp.
Đột nhiên, phía trước truyền đến một hồi xao động, hơn nữa còn có xu thế không ngừng mở rộng, có nghe thấy có người kích động hổ lên...
“Là Lôi Thần!”
Ngô Sở Điền ngẩng lên nhìn, liền thấy một bóng người ngược sáng lao tới, phía sau là làn khói dày đặc và đồng phế tích đổ nát vô tận.
Nhưng anh vẫn vững vàng đứng lên như một ngọn núi, hiên ngang lừng lững.
Cũng có lẽ bắt đầu từ lúc đó, Ngô Sở Điềm đã thấy động lòng rồi.
Tuy Lục Chinh đã thành công thoát khỏi hiện trường vụ nổ, nhưng bị thương rất nghiêm trọng.
Khoảng thời gian đó, Ngô Sở Điển luôn ở bên cạnh chăm sóc anh.
Sớm tối bên nhau, rất khó không nảy sinh ý nghĩ gì khác.
Ngô Sở Điền xưa nay to gan,
cho nên đã thẳng thắn bày tỏ.
Lục Chinh ngẩn người một lúc, đáp lại cô bằng hai chữ: “Xin lỗi”.
Cho đến hôm nay, Ngô Sở Điển vẫn nhớ rõ sự khó xử khi ấy, giống như cơn ác mộng không ngừng lặp lại hằng ngày khiến cô ta tỉnh dậy từ trong cơn ác mộng.
Sau đó, cô ta xin được điều đến binh đoàn phòng hóa, nhưng không gặp lại được Lục Chinh nữa.
Cho đến hôm nay, ở đây, vào lúc này, hai người mặt đối mặt, cô ta hỏi anh: “Mấy năm nay anh sống có tốt không?”
“Ừ” Anh gật đầu.
Nhưng em thì không! Ngô Sở Điền rất muốn gào lên, nhưng lý trí nói cho cô ta biết, đừng tự chuốc lấy nhục nữa.
“Anh đến tìm ông Cát à?” Cô nghe thấy giọng nói bình tĩnh của mình, “Sao không vào trong đó?”
“Chờ một người”
Nhìn theo ánh mắt anh, ánh mắt Ngô Sở Điền tối lại. Cô ta thử thăm dò hỏi, “Khi em đi ra đây có một cô nữ sinh trẻ bước vào đó, anh... đang đợi cô ta à?”
“Ừ.”
“Cô ta là...”
“Bạn gái tôi”
Nụ cười Ngô Sở Điền chợt cứng đờ, rất nhanh sau đó đã khôi phục lại bình thường, nói như thể nỉ non: “Em còn tưởng cả đời này anh sẽ chịu cảnh cô đơn đến già, không ngờ anh lại có bạn gái rồi đấy?”
Lục Chinh không đáp lại.
Ngô Sở Điền mỉm cười, “Chúc mừng”
“Cảm ơn.”
Cùng lúc đó, trong văn phòng.
Đàm Hi lạnh lùng nhìn chằm chằm ông Cát, trên mắt ông Cát lóe lên sự mất tự nhiên, khẽ họ một cái: “Ánh mắt đó của cô là sao hả?”
“Tôi không tin” Đàm Hi bỗng đứng bật dậy, xông ra bên ngoài.
Ông Cát khựng lại, thầm nghĩ phen này không xong rồi, lúc này mới phản ứng lại chạy đuổi theo.
Nhưng đáng tiếc người già chân tay chậm chạp sao chạy lại được với đám thanh niên chứ?
Đàm Hi vốn định tìm Lục Chinh hỏi lại cho rõ ràng, nhưng cô đã nhìn thấy gì chứ?
Ở cuối hành lang, dưới ánh sáng bao phủ, một nam một nữ đang nhìn nhau trò chuyện, người đàn ông sắc mặt hòa hoãn, người phụ nữ cười tươi như hoa.
Kích thích đến mức sống mũi cô nóng bừng lên.
Ông Cát thấy vậy, ánh mắt hơi lóe lên, đi đến bên cạnh Đàm Hi, ý tứ sâu xa: “Này cô nhóc, nam nữ qua lại với nhau ngoài việc thích nhau ra thì còn có thể có ngôn ngữ chung nữa.”
“Câm miệng!” Cô hung dữ trừng mắt liếc nhìn ông cụ.
Đàm Hi lập tức định xông lên phía trước, bị ông Cát kéo lại: “Cố định làm gì?!”
“Đương nhiên là phải hỏi cho rõ ràng rồi, không thể cứ để cho chó mèo ở đầu chui đến đây, rồi nói là có tiếng nói chung với Lục Chinh được đúng không?” Cô liếc nhìn, khẽ cười lạnh.
Mặt ông Cát nóng bừng lên.
Còn Ngô Sở Điền bị so sánh với chó mèo rõ ràng là còn chưa ý thức được nguy hiểm đang đến gần.
Nhưng Lục Chinh đã phát hiện ra, không những không ngăn cản mà còn cười rất vui vẻ.