Chạng vạng, thủ đô, nhà họ Cố.
“Lão gia, buổi tối đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.” Bà vú từ trong bếp bước ra, đi tới phòng khách.
Cố Nghiệp nghe vậy, đặt tờ báo trên bàn, tiện thể đưa cổ tay lên xem giờ, vừa đúng lúc này, Cố Hoài Ngọc đưa vợ và con vào nhà.
“Ba.” Hai vợ chồng gọi.
“Ông nội!” Cố Tử Hàng gọi.
Nhìn thấy cháu trai trưởng, khuôn mặt nghiêm túc cứng nhắc của Cố Nghiệp hiện ra một nụ cười, “Thằng nhóc thối, ông ôm nào!”
Cố Tử Hàng bước tới bằng đôi chân tròn ú nu, hì hục hì hục nhào vào lòng ông nội, nũng nịu nói: “Hàng Hàng không thối, thơm!”
Cố Nghiệp dở khóc dở cười.
Cố Hoài Ngọc treo áo khoác lên giá, đổi một đôi dép, đến bên ghế sofa ngồi xuống.
Không khỏi nhìn bốn phía: “Ba, sao chỉ có ba ở nhà vậy? A Sâm và A Cẩn đầu rồi?”
Nhắc đến Cố Hoài Sâm, sắc mặt Cố Nghiệp liển trầm xuống.
Trong khoảng thời gian này, số lần Cố Hoài Sâm về nhà càng ngày càng ít, lần trước về cũng đã là nửa tháng trước rồi.
“Con đi trả lời điện thoại ạ.” Cố Hoài Ngọc tìm đại một câu nói dối, đứng dậy đi lên sân thượng.
Cố Nghiệp biết anh ta muốn làm gì, nhưng không ngăn cản.
Tuy ông rất không hài lòng với Cố Hoài Sâm, nhưng dù sao cũng là con út, từ nhỏ yêu thương cho tới lớn, suy cho cùng vẫn không nỡ.
Cổ Hoài Ngọc gọi bằng di động trước, nhưng không ai nghe máy.
Anh suy nghĩ, sau đó dùng máy bàn gọi, điện thoại vang lên rất lâu mới có người tiếp.
“A 10.”
“A Sâm, là anh”
“Anh Cả, có chuyện gì vậy?
“Đừng quên hôm nay về nhà ăn cơm đấy.” Cố Nghiệp không phản đối việc con cái dọn ra ở riêng, nhưng chủ nhật phải về nhà, ngủ lại một đêm, ngày hôm sau ai về nhà nấy.
“Đã cuối tuần rồi ạ?”
“Nếu không thì sao?” Cố Hoài Ngọc tức đến không biết phải làm sao, “Nghe nói dạo gần đây chú nhận không ít đơn hàng, ngay cả tập đoàn Hoằng Cốc cũng thành công?”
“Vâng, ngày mai ký hợp đồng chính thức rồi.”
“A Sâm, đừng tự ép mình quá, phải kết hợp giữa công việc và nghỉ ngơi chứ.”
“Vâng.” Cố Hoài Sấm thuận tiện đáp ứng một tiếng.
Loại giọng điệu này...
Cố Hoài Ngọc đoán Cổ Hoài Sâm căn bản không thèm để lời nói này trong lòng, thậm chí còn coi như gió thổi qua tại, thổi qua rồi thôi.
Thôi kệ!
Mỗi người có suy nghĩ khác nhau, không ép buộc được.
“Được rồi, mau về đi, tuy ba không nói gì, nhưng trong lòng vẫn mong ngóng chú lắm đấy.”
Người ta thường nói hoàng đế yêu con trai trưởng, người dân yêu con trai út. Nếu nói Cố Hoài Ngọc là bị gậy đánh đến lớn, thì Cố Hoài Sâm chính là được ngâm từ trong hũ mật mà lớn.
Bên đó trầm mặc, một lúc sau mới nói: “... Vâng, giờ em về, chắc khoảng... 20 phút nữa.”
“Yên tâm đi, anh thay chú dỗ ba cho.”
Ngắt điện thoại, Cố Hoài Ngọc thở một hơi thật dài, đột nhiên ánh mắt dừng lại, rơi trên cái ghế nằm ở góc nghiêng bên phải, ở đó có một đôi chân đang lộ ra.
Bước về trước mấy bước, tránh khỏi chỗ khuất, liền bắt gặp một người nằm trên đó, quyển sách mở ra được đậy lên trên mặt, dáng vẻ nhàn nhã.
“A Cån?”
Người đang nằm liền động đậy, đưa tay lấy quyển sách xuống, để lộ ra khuôn mặt đẹp trai ấm áp.
“Anh Cả?”
Mắt Cố Hoài Ngọc lóe sáng, “Anh ra gọi điện thoại. Sao không vào phòng ngủ? Ở đây vừa nóng vừa bí...”
“Em không ngờ lại ngủ quên.”
“Bình thường làm việc đừng để mệt quá, chú ý nghỉ ngơi.”
“Thật ra vẫn ổn, không mệt lắm.”
Hai người lại trò chuyện thêm đôi ba câu. Tuy trên mặt Cố Hoài Ngọc không biểu lộ ra, nhưng trong lòng lại than thở, bây giờ A Sâm cố sức làm việc, một mặt là để quên vết thương lòng, mặt khác chỉ sợ là cảm thấy uy hiếp, mới đành phải thu lại sự lười biếng, trở thành kẻ cuồng công việc.
Mà sự uy hiếp này, là từ con người trước mắt.
Tuy Cổ
Hoài Cẩn vào công ty trễ hơn, nói năng hay làm việc đều rất ôn tồn, nhưng người ta lại có thể khiến cho hội đồng quản trị lắm trò đứng về phía mình. Giờ đây, ngoài Cố Hoài Ngọc và Cố Nghiệp ra thì Cố Hoài Cẩn đứng thứ ba trong công ty, có tiếng nói khá lớn.
Thử nghĩ mà xem, A Cẩn mới về mấy tháng mà đã đạt được bước tiến mà anh cần đến mấy năm mới đạt được, trong lòng Cổ Hoài Ngọc sao lại không có suy nghĩ gì chứ?
Cũng không phải ghen tị hoặc oán giận.
Mà là giữa anh em với nhau, tình cảm là một chuyện, còn việc cạnh tranh với nhau, hai bên cùng tiến lên lại là chuyện khác.
Đến cả anh còn cảm thấy áp lực, huống hồ gì A Sâm?
Đứa em trai này nhiều năm không gặp, bản lĩnh thật không hề nhỏ!
“Vậy anh vào trong đây, em cũng mau đi xuống, không lát nữa ba lại lầm bầm không ngừng bây giờ.”
“Vâng, em về phòng thay đồ trước đã.”
“Được.”
Sau khi Cổ Hoài Ngọc rời đi, Cố Hoài Cẩn, nên nói là Dịch Phong Tước mới đúng, ý cười ấm áp trên mặt hắn dần cứng lại, đổi thành vẻ mặt lạnh lùng.
Nhặt cuốn sách bên tay, rời khỏi ban công, trở về phòng.
Trước khi Cố Hoài Ngọc đến, hắn ta và lão K đang nói chuyện điện thoại, cảm thấy được có người tới nên nhanh chóng ngắt luôn...
Đóng cửa, khóa lại.
Dịch Phong Tước lại lấy điện thoại ra, gọi lại cho đầu dây bên kia.
“Ngài Tước...” Cái phòng đó do Lão K bảo vệ suốt, vì vậy nhận cuộc gọi rất nhanh.
“Nói tiếp đi.”
“Tin tức từ bên Thụy Sĩ truyền về, người cầm giấy chứng khoán đã về Hoa Hạ hai ngày trước rồi, hơn nữa còn đang ở thủ đô! Dựa theo sự dặn dò của ngài, người của chúng tôi đã âm thầm đi theo sau, chuẩn bị tìm hiểu ngọn nguồn, nhưng... đến cuối cùng lại mất dấu.”
Dịch Phong Tước: “Chỗ theo dõi lúc cuối là ở đâu?”
“Sân bay.”
“Điều tra rõ thân phận chưa?”
Đầu dây bên kia, vẻ mặt Lão K thay đổi: “Nói ra, người này có vài phần liên quan đến hội Ám Dạ. Hắn do Vu Sâm đưa đến, sau cùng được đám người hội Trưởng Lão để mắt tới, nắm vị trí cao cũng trong nay mai thôi.”
“Điều tôi quan tâm không phải chuyện này.” Giọng điệu lạnh nhạt.
Trong lòng bàn tay Lão K toát mồ hôi, một hồi lâu mới hạ giọng xuống: “Xin lỗi ngài Tước, không thể tra được quan hệ giữa hẳn với Viêm Hề.”
“Hừ! Ý anh muốn nói với tôi là hai người này không có quan hệ?” Giọng nói của hắn lạnh lẽo.
“...” Lão K đúng là định nói vậy, bởi vì trong tư liệu điều tra được đã nói rất rõ ràng, hai người này không hề có quan hệ gì.
“Nếu như không có quan hệ thì tại sao thứ mà Viềm Hề cầm đi lại lọt vào trong tay hắn?”
Đây cũng là chỗ khiến Lão K cảm thấy khó hiểu.
Năm ấy...