"Cô ở đâu để tôi đưa cô đến về ?"
- Thật ngại quá, phiền anh rồi !
"Không sao"
Doãn Duyệt đưa Liễu Hiên về biệt thự riêng của Doãn Lục Lang.
- Một lần nữa cảm ơn anh đã giúp đỡ !
Doãn Duyệt không để tâm đ ến Liễu Hiên đang nói gì, anh chỉ nhìn chằm chằm vào bên trong biệt thự.
- Anh có muốn vào trong uống tách trà không ?
"Không cần !"
- Vậy tôi vào nhà đây.
Anh đi đường cẩn thận !
Doãn Duyệt nhìn Liễu Hiên bằng ánh mắt dịu dàng "tôi về đây"
- Chúc anh thượng lộ bình an !
Doãn Duyệt không nói gì, chỉ quay lưng rời đi...
Liễu Hiên ngoáy đầu nhìn Doãn Duyệt rồi mới đi thẳng vào sảnh...
……
Cô chủ, ! Là cô thật sao ?
- Thím !
Thím Vương rơm rớm nước mắt khi nhìn thấy Liễu Hiên "thím lo lắng cho cô chủ đến mất ăn mất ngủ, thấy cô trở về thím mừng quá !"
Liễu Hiên mỉm cười "con không sao đâu ạ !"
Thím Vương nhìn Liễu Hiên một lượt từ trên xuống, thấy cô không việc gì nên thím Vương mới thấy yên tâm.
Cậu chủ đã hay cô trở về chưa ? Cậu ấy chắc hẳn sẽ rất vui mừng !
Thím Vương là người chứng kiến Doãn Lục Lang đã đau khổ đến mức nào khi Liễu Hiên mất tích.
Thím biết cậu chủ của mình luôn nuôi nấng hy vọng, bất kỳ một ai cũng nghĩ rằng Liễu Hiên đã chết, riêng Doãn Lục Lang vẫn không ngừng tìm kiếm cô.
- Lục Lang đâu rồi thím ?
Dạ, cậu chủ đi làm chưa về !
Liễu Hiên nhìn lên lầu rồi đi thẳng lên phòng...
- Thím đừng báo lại với anh ấy rằng con đã về, con muốn cho anh ấy bất ngờ.
Dạ cô chủ !
Vừa đẩy cửa bước vào phòng, cô đã ngửi thấy mùi hương quen thuộc của anh.
Cô dang tay ngã xuống giường, lòng thầm cảm thán "Thật dễ chịu, lâu lắm rồi mình mới được ngửi thấy mùi hương này".
Liễu Hiên tham đắm, cô ôm lấy chiếc gối đầu của Doãn Lục Lang đưa lên mũi ngửi, ôm chặt chiếc gối trong tay rồi ngủ đi từ lúc nào cũng không hay.
Đến giữa đêm khuya thì Doãn Lục Lang mới trở về nhà.
Hôm nay, anh rất mệt mỏi vì có quá nhiều việc cần phải giải quyết.
Doãn Lục Lang không bật đèn lên mà đi thẳng vào phòng tắm, một lúc sau đó rất lâu...anh trở ra rồi ngã xuống giường nằm, vươn vai một cái rồi mới thả lỏng cơ thể.
"Hửm ?"
Cảm nhận được mùi hương quen thuộc, Doãn Lục Lang hốt hoảng ngồi bật dậy "là Tiểu Hiên Hiên thật sao ?"
Anh không dám tin, nhưng anh rất vui mừng và rất hy vọng.
Anh đưa tay bật chiếc đèn ngủ !
Ánh sáng mờ mờ của chiếc đèn ngủ chiếu vào khuôn mặt xinh đẹp của Liễu Hiên, cô đang ngủ say...trông cô như một thiên thần, nét mặt của cô khi ngủ nó vừa hiền lành vừa đáng yêu.
Anh đưa tay ướm nhẹ vào nửa khuôn mặt cô, một cảm giác ấm áp và mềm mại từ làn da mịn màng của cô khiến cho anh thấy dễ chịu hẳn ra, nhìn cô thật lâu rồi kéo cô vào lòng, anh cũng ngủ thiếp đi.
Đêm nay