Doãn Lục Lang nhìn thấy Doãn Đình Vân dõi theo mình nhưng vờ như không thấy.
Thuộc hạ lên tiếng hỏi "Doãn gia, ngài có muốn sang bên ấy chào hỏi người anh khác mẹ của ngài không?"
Doãn Lục Lang cười lạnh "ta không có hứng thú".
Thuộc hạ tiếp tục đẩy xe lăn đi ra cổng chính của Doãn gia...
Lục Lang!
Nghe có người gọi, thuộc hạ cho xe lăn dừng lại.
Doãn Lục Lang không nhìn người phía sau đang đi về hướng mình, nghe tiếng gậy khua cũng thừa biết là ai.
Ông cụ trầm ngâm nhìn Doãn Lục Lang, lòng thầm nguyền rủa "hừ...quả nhiên là đã đủ lông đủ cánh, đủ oai phong".
Doãn Lục Lang vẫn giữ im lặng, chờ xem ông cụ muốn nói gì.
Lục Lang, có thể ghé qua biệt viện của ta cùng nhau đàm đạo không?
"Được!"
Doãn Lục Lang vẫy tay ra lệnh cho thuộc hạ đẩy xe...
Ông cụ thoáng ngạc nhiên, ông thật không ngờ Doãn Lục Lang đã thay đổi tính nết, so với trước đây thì Doãn Lục Lang đã hoàn toàn thay đổi.
Doãn Lục Lang trước đây không như thế, anh là một người lãnh đạm và cũng khá ngạo mạn.
Vừa đến trước biệt viện của ông cụ Doãn, điều khiến cho Doãn Lục Lang phải ngạc nhiên đó là sự nguy nga tráng lệ của nó.
Doãn Lục Lang nheo mắt, anh liền có suy nghĩ khác hơn về con người thật của ông cụ Doãn.
"Hừ...lão, già hồ ly kia cũng biết hưởng thụ cuộc sống lắm đấy chứ! Còn tưởng ông ấy là một người thích sống ẩn dật không màn đến thế sự, hoá ra cũng chỉ là sự giả tạo!"
Cháu trai của chú đang suy nghĩ về điều gì mà trông có vẻ như rất căng thẳng vậy?
"Không có gì!"
Ông cụ với vẻ mặt trầm ngâm nhìn Doãn Lục Lang, ông cảm không biết Doãn Lục Lang đang nghĩ gì.
Cháu ngồi đi, chú bảo người giúp việc pha ấm trà ngon.
Doãn Lục Lang không nói gì, chỉ giữ im lặng.
Cho đến khi người giúp việc mang trà lên.
Doãn Lục Lang lúc này mới khẽ động mi mắt, thứ anh nhìn thấy là bình trà có màu xanh ngọc bích, về nguồn gốc xuất xứ của nó thì khỏi phải bàn cãi.
"Nhiều năm gần đây chú sống thế nào?"
Ông cụ nghiêm túc nhìn Doãn Lục Lang "chú cũng cơm canh đạm bạc qua ngày đoạn tháng!"
Doãn Lục Lang cười lạnh, từ trong thâm tâm của anh lại nghĩ rằng lão già hồ ly kia đang hưởng thụ cuộc sống phú quý thì đúng hơn.
Ông cụ ôn tồn lên tiếng "thời gian trước ta có nghe bảo cháu gặp nạn, giờ cháu ổn chứ?"
Doãn Lục Lang nhìn xuống đôi chân của mình và khẽ trả lời "cũng tạm ổn!"
Ông cụ thầm cười "tạm...đã trở thành một tên què mà vẫn thấy mình ổn, đúng là đồ thần kinh".
...----------------...
Liễu Hiên buồn phiền ngồi ngắm hoàng hôn buông, vài sợi nắng vàng lưa thưa rơi xuống hàng cây đang xơ xác lá, khiến cho cảnh vật chiều thu thêm tiêu điều.
Nghe có tiếng bước chân giẫm nhẹ nhàng trên lá khô, Liễu Hiên quay đầu lại nhìn, thấy Doãn Duyệt đang đi từ ngoài cổng chính vào hoa viên, cô định đứng lên chào hỏi nhưng anh không hề để tâm đến cô, một tia mất mát thoáng chạy qua tim.
Thấy bóng dáng cao to anh tuấn của Doãn Duyệt vừa khuất sau hàng cây, Liễu Hiên khẽ thở dài, kể từ khi trở về từ chỗ Doãn Lục Lang thì Doãn Duyệt đã hoàn toàn lạnh nhạt với cô,