Edit: Hà
Mặc kệ Lục Thành nhịn không nổi là thật hay giả, Ngưng Hương đều không lay chuyển được sức lực của hắn, bị hắn nửa đẩy nửa ôm vào trong phòng. Bên trong rất sạch sẽ, mùi nhang hương hoa mai nhàn nhạt, Ngưng Hương
đỏ mặt đỡ Lục Thành đến gần cái bô, sau đó muốn từ dưới vai hắn lui về
sau.
Lục Thành đổi thành ôm eo nàng, ấn người vào trong lòng, khí lực lớn không giống như người say rượu.
"Lục Thành, chàng đừng ép người quá đáng!" Ngưng Hương buồn bực nói.
"Sớm muộn gì cũng thấy, nàng còn sợ gì." Lục Thành một tay ôm nàng, tay kia lặng lẽ cởi đai lưng.
Thứ trong quần hắn là để tức phụ nhìn, việc gì phải băn khoăn.
Ngưng Hương nhắm hai mắt thật chặt, nhưng hai người đang ép sát vào
nhau, nàng có thể cảm nhận được động tác của Lục Thành, nhất thời không
dám lộn xộn nữa, hai tay bưng kín lỗ tai, trong lòng mắng hắn vô lại.
Lá gan Lục Thành vốn đã không nhỏ, hiện tại lại mượn cảm giác say rượu muốn đùa giỡn theo kiểu vô lại cho nàng xem, nhưng khi hắn đứng trước
cái bô một lát lại không thể tiểu được.
Càng muốn nhanh lại càng không ra khiến hắn buồn bực cực kỳ.
Thân thể Lục Thành vừa khó chịu lại có chút bẽ mặt.
Nhìn tiểu cô nương tay che kín tai vùi đầu trước ngực hắn, khóe môi
Lục Thành khẽ động, đảo mắt tính toán trong lòng, buồn cười nói: "Dọa
nàng thôi, ta sao có thể làm chuyện như vậy ở trước mặt nàng, đi ra
ngoài đi."
Nói xong liền buông lỏng tay ra.
Ngưng Hương tin thật, nàng thở phào nhẹ nhõm rồi nhắm mắt lại vòng qua hắn, sau khi xác định chỉ cần mình không quay lại liền không thấy hắn
nữa thì mới vội vã rời đi.
Nếu Lục Thành đã tỉnh, Ngưng Hương muốn ra ngoài xem một chút y phục
của hắn phơi đã khô chưa, nhưng khi nàng vừa đi đến trước cửa liền nghe
bên trong truyền đến tiếng nước chảy ào ào vang lên.
Ngưng Hương cực kỳ xấu hổ, bước nhanh ra phòng.
Xiêm y phơi chỗ không xa, Ngưng Hương đi qua sờ một chút, thấy tay áo
lưng quần vẫn còn ẩm ướt, có lẽ phải nửa canh giờ nữa mới có thể khô
hẳn. Xiêm y vẫn chưa khô, Ngưng Hương bèn quay lại phòng, nàng không vội vã đẩy cửa đi vào mà chỉ nghe lén một lát, sau khi không nghe thấy
tiếng nước chảy nữa mới đẩy cửa đi vào.
Lục Thành cũng vừa từ trong phòng đi ra, tinh thần rất sảng khoái.
Ngưng Hương không dám nhìn hắn, rủ mắt nói chuyện y phục của hắn.
Lục Thành nhìn chiếc quần trên người hắn không biết là của ai, hắn
nhíu mi, nhìn ra cửa nói: "Chờ quần ta khô hẳn sợ là không còn xe thuận
đường trở về nữa, nàng đi nói cho Quản Bình để nàng ta về thôn báo tin
trước đi, nói Tố Nguyệt giữ nàng ở Hầu phủ một bữa, đỡ cho bá mẫu nghĩ
nàng xảy ra chuyện bất trắc gì."
"Còn chàng thì sao?" Ngưng Hương nghi hoặc hỏi hắn, "Chàng không về nhà, bọn họ không lo lắng sao?"
Đầu Lục Thành vẫn còn chút choáng, hắn ngồi lên ghế xoa trán rồi nói:
"Sáng nay lúc ra khỏi cửa ta đã nói cho bọn họ mấy đêm nay ta sẽ ở lại
vườn trái cây."
Ngưng Hương nhìn hắn, nàng hiểu lúc Lục Thành vào thành hơn phân nửa cũng nghĩ đến khả năng không thể quay về.
Tình cảm trong lòng lại bắt đầu nổi lên, Ngưng Hương ừ một tiếng rồi
ra ngoài tìm Quản Bình, "Chàng say quá không dậy nổi, ta muốn ở lại chăm sóc cho chàng, sáng mai chúng ta mới quay về. Ngươi có tiền xe chưa?"
Quản Bình gật đầu, nàng muốn nhắc nhở Ngưng Hương buổi tối nên cẩn
thận một chút, nhưng nghĩ đến chuyện hôm nay Lục Thành làm vì Ngưng
Hương, lại cảm thấy giữa hai người căn bản không cần người khác xen vào, liền xoay người rời đi .
Ngưng Hương đi tới giếng lấy một chậu nước rồi bưng vào phòng.
Lục Thành đang nằm ở trên giường, hắn nhìn nàng cầm khăn ướt đi về
phía hắn, giống trong giấc mơ hắn thường mơ thấy, nàng xinh đẹp dịu dàng chăm sóc hắn.
"Lau mặt đi, chàng vừa mới ra một thân mồ hôi."
Ngưng Hương ngừng ở trước giường đưa khăn ướt tới.
"Ta không có sức, nàng lau giúp ta đi." Lục Thành nhìn nàng nói.
Ngưng Hương không tin hắn không còn sức lực, nhưng nhìn khuôn mặt nam
nhân vẫn còn phiếm hồng, Ngưng Hương quyết định giả vờ hồ đồ, rủ mắt
nói: "Vậy, chàng nhắm mắt lại đi." Ánh mắt hắn giống như biết phun lửa,
nếu cứ bị hắn liên tục dùng loại ánh mắt chăm chú nhìn nàng, Ngưng Hương sẽ xấu hổ không dám lại gần giúp hắn.
Tiểu cô nương da mặt mỏng, nhưng vì muốn được hưởng thụ sự chăm sóc của thê tử, Lục Thành ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Ngưng Hương thử thăm dò ngồi bên cạnh hắn, thấy hắn không làm chuyện
xấu thì mới từ từ ngẩng đầu lên, trước tiên lau mồ hôi trên trán hắn.
Khăn nhỏ mắt lạnh dán lên trán khiến hắn thoải mái vô cùng, lông mày Lục Thành giãn ra, khóe miệng nhếch lên.
Ngưng Hương thấy hắn cười, động tác càng lúc càng dịu dàng hơn.
"Còn muốn uống nước." Lục Thành vẫn nhắm mắt nói.
Động tác Ngưng Hương trở nên nhanh hơn, "Lau xong liền châm trà cho chàng."
Lục Thành còn muốn nói thêm nhưng khăn nhỏ của nàng đã dời đến mũi hắn, hắn đành phải thành thật ngồi chờ.
Lau mặt xong Ngưng Hương còn giúp hắn lau cổ, cuối cùng sau khi lau
xong hết thì chiếc khăn nhỏ trong tay nàng cũng đã nóng lên, nàng vội
vàng đem cả ấm trà và chén trà bưng tới. Lục Thành chống tay ngồi dậy,
trực tiếp cầm ấm trà ngẩng cổ đổ vào miệng, cần cổ thon dài, yết hầu ở
giữa lăn liên tục.
Không hiểu sao Ngưng Hương cũng có chút khát, nàng cúi đầu lặng lẽ nuốt nước miếng.
Chờ hắn uống xong, Ngưng Hương vừa cất ấm trà vừa do dự có nên đi sang bàn sách đối diện ngồi hay không thì chợt nghe Lục Thành kêu đau đầu.
"Trước kia chàng đã từng uống rượu chưa?" Ngưng Hương ân cần quay trở về.
Vẻ mặt Lục Thành khó chịu nhìn nàng, "Đã uống, nhưng không uống nhiều như vậy, Hương Nhi, nàng xoa trán giúp ta."
Ngưng Hương không đành lòng cự tuyệt, bảo hắn nằm xuống.
Lục Thành nằm xuống , còn chủ động nhắm cặp mắt hoa đào khiến nàng tâm hoảng ý loạn lại. Ngưng Hương mỉm cười, buông lỏng đưa tay tới, ai ngờ
nam nhân đột nhiên đưa tay bắt trọn eo nàng, chờ khi Ngưng Hương kịp
phản ứng thì nàng đã bị kéo lên trên giường, mà Lục Thành thì nghiêng
người liền đè lên nàng.
"Lục..."
Mùi rượu cùng đôi môi nóng bỏng của hắn đã chặn miệng nàng.
Trong đầu Ngưng Hương ong một tiếng, bị hắn đốt sạch không còn chút khí lực.
Vốn đã khát, nay hắn lại liên tục đoạt nước ngọt trong miệng nàng,
Ngưng Hương càng khát hơn, nàng ôm đầu hắn đẩy hắn. Cuối cùng hắn cũng
buông lỏng môi nàng ra, nhưng lại búng cổ áo nàng, ngay khi Ngưng Hương
cho là hắn mất đi lý trí muốn nổi điên, thì Lục Thành dùng sức hôn vết
sẹo như hạt đậu kia của nàng.
Hắn dùng sức thật lớn giống như muốn ăn hết cái sẹo này.
Ngưng Hương có thể cảm nhận được hắn giương cung bạt kiếm, nhưng hắn chỉ gặm vết sẹo của nàng.
"Vì sao không nói cho ta biết." Không biết gặm được bao lâu, Lục Thành ngừng lại, ngẩng đầu nhìn nàng ánh mắt sâu kín.
Trong mắt hắn Ngưng Hương thấy được ý trách cứ, nàng chột dạ mở to mắt, không biết trả lời thế nào.
Nàng là vì muốn tốt cho hắn, nhưng Lục Thành nhất định sẽ cảm thấy
mình bị coi thường, hắn là một đại nam nhân, mặt mũi rất quan trọng.
"Nói chuyện." Lục Thành không chịu để nàng giả vờ hồ đồ.
Ngưng Hương không nói, tuy rằng hắn đang tức giận nhưng sẽ không làm
gì nàng, nhưng bộ dáng nàng bây giờ lại cực kỳ giống A Nam gây họa còn
không chịu nhận sai. Lục Thành vừa thích vừa giận, lại thúc giục nàng
thêm một lần, thấy nàng mím môi không chịu mở miệng, Lục Thành bật cười, chợt từ trên người nàng bước xuống, ngay sau đó liền đem nàng lật lại,
đưa tay liền hướng về chỗ thịt dày nhất của nàng đánh xuống.
Hai tiếng bành bạch đột nhiên vang lên chói tai.
Ngưng Hương vừa đau vừa thẹn vừa cáu, nàng muốn xoay người đẩy hắn,
nhưng Lục Thành lại chồng người lên áp chế lưng nàng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Về sau nếu có người bắt nạt nàng, nàng còn dám gạt ta hay
không?"
Hắn nặng như núi, Ngưng Hương sắp không thở nổi, nàng không thể không
xin hắn khoan dung, "Không được, Lục Thành chàng đứng lên, ta khó
chịu..."
Thân thể nhỏ nhắn của nàng giống như chỉ cần đè ép tí nữa liền vỡ nát, Lục Thành không dám khi dễ quá lâu bèn xếp bằng ngồi dậy.
Ngưng Hương như trút được gánh nặng, tay chống giường muốn đứng lên,
chỉ là tư thế quỳ sấp như vậy khiến eo nhỏ mông to nhìn càng rõ ràng
hơn, cổ họng Lục Thành hơi nóng, bàn tay lại không thành thật đẩy nàng
về phía hắn.
Vừa tránh thoát được trấn áp này thì lại bị khi dễ, sức lực cách xa, rất nhanh Ngưng Hương chỉ đành khóc lóc cầu xin tha thứ.
"Trở về chúng ta liền đính hôn."
Sau khi sự việc kết thúc, Lục Thành ôm chặt khuôn mặt cô nương đỏ bừng, bá đạo nói vào tai nàng.
Ngưng Hương vẫn bực chuyện hắn vừa thò tay vào xiêm y nàng, giả bộ ngủ không để ý tới hắn.
Lục Thành cúi đầu nhìn, hắn tự biết mình hơi quá mức, giọng nói bèn mềm lại, "Hương Nhi, sớm định đi, như vậy ta mơi an lòng."
Ngưng Hương chính là thích mềm không thích cứng , nàng nghĩ đến chuyện hôm nay hắn phải chịu khổ, đợi cho hơi thở bình phục mới xoay người đưa lưng về phía hắn nói: "Ta nguyện ý, nhưng hôn nhân đại sự phải do
trưởng bối làm chủ, chàng nên hỏi Đại bá phụ và Đại bá mẫu ta có đáp ứng hay không đã."
Biết rõ nàng nguyện ý, nhưng khi nghe thấy nàng đáp ứng, Lục Thành vẫn mừng rỡ như điên, lần nữa xoay người nàng lại, khuôn mặt nàng hai cái
thật mạnh, hưng phấn nói: "Bá mẫu cũng yêu thích ta, chỉ cần nàng nói bí mật của ta, khẳng định bà sẽ đồng ý, còn bá phụ cũng sẽ không làm khó
dễ ta quá chứ?"
Hắn ngồi xổm, mắt sáng như trẻ con được cho kẹo.
Ngưng Hương cũng ngồi dậy phủi tà áo, sau đó lại kéo sợi tóc dài dính
trên khuôn mặt mình, nhìn hắn có chút hả hê:
"Không biết, nhưng đại bá
phụ đã xem chàng là người phụ bạc Phùng cô nương, đặc biệt là chưa kết
hôn mà đã có con, chàng không thấy bình thường ông không đặc biệt chào
đón chàng sao? Chính là cảm thấy nhân phẩm chàng không được."
Lục Thành cẩn thận ngẫm lại, quả đúng vậy, Từ Thủ Lương đối với hắn xác thực không quá thân thiện.
"Vậy chúng ta nói thật với bọn họ là được." Lục Thành hạ giọng nói.
Ngưng Hương liếc hắn một cái, do dự một chút rồi lắc đầu, "Đừng nói,
việc này ngoại trừ những người đã biết, còn lại chúng ta đừng truyền ra
ngoài. Người biết càng nhiều lại càng dễ dàng phạm sai lầm, A Nam có mẹ
kế là được, ta không muốn tương lai bé phát hiện ngay cả cha đều không
phải là ruột thịt."
"Hương Nhi, ủy khuất nàng rồi." Nàng đau lòng thay A Nam, Lục Thành
đau lòng thay nàng, cô nương thật tốt muốn chịu danh tiếng tái giá.
Ngưng Hương cười, ngượng ngùng nhìn hắn một cái, rủ mắt nói: "Có ủy
khuất gì đâu, ta biết chàng là ai là đủ rồi, hơn nữa A Nam hiếm khi thân cận người khác, gả cho chàng còn có thêm đứa con dễ mến, ta mới là
người có lời."
"A Nam là A Nam, nàng cũng nên sớm sinh con trai cho ta." Lục Thành
không dễ dàng thỏa mãn như vậy, ôm người vào trong ngực hôn thật mạnh.
Hắn lại không đứng đắn, Ngưng Hương đóng chặt miệng không nói.
Lục Thành lại không có ý bắt nạt nàng, hắn chỉnh lại y phục cho nàng,
mắt lạnh đảo quanh một vòng, "Bây giờ ta thay đồ, chúng ta không nên ở
địa bàn của hắn qua đêm."
Ngưng Hương ngơ ngác một chút, theo bản năng hỏi: "Vậy đi đâu?"
Quản Bình cũng đã đi rồi, lúc này cũng không còn xe, chẳng lẽ hai người phải ở khách sạn?
Không phải là không có tiền, nhưng trong khách sạn lắm thầy nhiều ma,
bọn họ lại là một nam một nữ, Ngưng Hương sợ bị người khác hiểu lầm.
"Đi qua nhà Tam thúc ta." Nhìn ra nàng nghĩ sai, Lục Thành cười, thấp
giọng nhắc nhở nàng, "Nàng mới nói cầu hôn muốn mời trưởng bối làm chủ,
tam thẩm ta ở trong thành, ta không muốn để bọn họ mất công đi tới nhà
nàng, nhưng việc này dù sao cũng phải thông báo sớm cho bọn họ một
tiếng, hôm nay nói luôn đỡ phải đi chuyến nữa."
Hắn tính toán quá nhanh, Ngưng Hương nóng nảy, hai nhà muốn nghị hôn,
Lục Thành xác thực nên đến thông báo cho nhà Lục Quý An, nhưng làm gì có chuyện nhà gái đi theo cùng?
"Ta không đi, ta, đêm nay ta ở khách sạn, chàng đi nhà Tam thúc chàng
đi, sáng mai chúng ta gặp nhau ở cửa thành." Ngưng Hương xoay người lên
tiếng cự tuyệt.
"Nàng như vậy không sợ bị người khác để mắt tới sao?" Lục Thành lập tức hỏi ngược lại.
Ngưng Hương không động cũng không lên tiếng, chính là không muốn bồi hắn đi gặp trưởng bối.
Lục Thành bất đắc dĩ, thở dài nói: "Thôi được rồi, ngày khác ta lại đi nói cho bọn họ biết, đêm nay chúng ta cùng nhau ở khách sạn, nói là
huynh muội."
Ngưng Hương cười bước nhanh đi ra ngoài, đi lấy xiêm y cho hắn.
Xiêm y đã khô, Lục Thành thay đồ, Ngưng Hương ở bên ngoài chờ, rất nhanh hai người đi ra khỏi thôn trang.
Từ thôn trang tới phủ thành có chút xa, hai người vừa đi vừa nói, có lúc còn đuổi bắt ồn ào, rất nhanh đã tới cửa thành.
Khách sạn đều ở đường lớn, Ngưng Hương đi về bên kia, lại bị Lục Thành kéo tay lại.
Ngưng Hương sinh lòng không ổn, hoảng sợ nhìn hắn, "Chàng..."
Lục Thành mềm giọng dụ dỗ nàng, "Ta không mang tiền, hay là qua nhà Tam thúc ta đi."
Ngưng Hương không để hắn đắc ý, đem túi tiền to của mình đưa tới.
Lục Thành không nhận, dắt tay nàng đi lên phía trước, lý do cũng đã
tìm xong rồi, "Ta đường đường là đại nam nhân, không muốn xài tiền của
nữ nhân."
"Vậy chàng tự đi đi, ta ở khách sạn!" Ngưng Hương giãy tay trở về, chết sống không đi.
Lục Thành trầm mặt xuống, lại nhìn trước sau một chút, sau đó siết
chặt tay nàng, tay kia chỉ người đi đường nói: "Lại không nghe lời, có
tin ta khiêng nàng đi hay không?"
Hắn lại dùng hành vi vô lại này bức bách nàng, Ngưng Hương gấp đến độ
ủy khuất, mắt hạnh ánh mắt, không biết nên trách hắn hay cầu xin hắn,
"Lục Thành, chàng đi từng nhà hỏi thăm một chút, có cô nương nào cùng
nhà trai đi thông báo chuyện như vậy với trưởng bối chưa? Ta biết chàng
muốn để bọn họ gặp ta, nhưng vì sao chàng không suy nghĩ cho ta?"
"Chúng ta không phải là không có chỗ ở sao?" Nàng lã chã chực khóc,
Lục Thành đau lòng, lại không dám làm mặt lạnh nữa, hắn dắt nàng vào
trong ngõ hẻm bên cạnh, thấp giọng bồi tội, "Hương Nhi, là ta không tốt, lại bắt nạt nàng, nhưng nàng suy nghĩ quá nhiều rồi, những người kia
khách khí nói đo là quy củ, là vì quan hệ không tốt. Nhưng nàng xem hai
nhà nhà chúng ta gặp nhau bao nhiêu lần? Yên tâm đi, nàng tốt như vậy,
tam thúc và tam thẩm ta thích nàng còn không kịp, sẽ không suy nghĩ
những thứ kia đâu, cho dù nàng không nói, nhưng hôm nay nàng bắt đầu đã
là tức phụ Lục gia chúng ta, trông thấy Tam thúc tam thẩm thì sau đâu?"
Hắn nói một tràng, kỳ thật chính là kiên trì muốn dẫn nàng đi Hứa gia.
Ngưng Hương vẫn không muốn, nàng vừa định cầu xin hắn thì ngõ hẻm bên cạnh đột nhiên truyền đến tiếng người.
Ngưng Hương sợ trốn sau lưng Lục Thành.
Lục Thành xoay người, dùng thân thể bảo vệ nàng, đưa lưng về phía đầu ngõ.
Một lão phu nhân được một tức phụ dìu cánh tay đi qua bên này, hai mẹ
con bọn họ tùy ý nhìn sang, thấy bên trong có đôi nam nữ đang ôm nhau
bèn giả bộ ho khan khụ khụ, sau khi đi xa còn nói lời không mấy dễ nghe.
Ngưng Hương toàn thân cứng ngắc, Lục Thành thay người yêu trút giận,
thấp giọng mắng hai mẹ con kia vài câu, nhân cơ hội dụ dỗ nói: "Nếu
chúng ta đi khách sạn, khẳng định cũng có người nói hươu nói vượn, Hương Nhi, xem như ta vì nàng ngay cả sói cũng liều mạng, hôm nay nghe ta một lần đi được không?"
Ngưng Hương mặt nhăn nhó.
Lục Thành biết nàng đã chấp nhận, hắn cười dắt nàng đi ra ngoài, Ngưng Hương lặng yên đi theo, đi ra ngõ hẻm dùng sức gặt tay hắn.
Lục Thành thấy vậy cố ý đi lên phía trước nàng làm bộ hai người không
quen không biết, sau đó cứ cách vài bước lại quay đầu nhìn nàng, không
chút đứng đắn.
Hắn liên tiếp quay đầu lại như vậy, rõ ràng là giấu đầu lòi đuôi, Ngưng Hương tức giận đến khiển trách hắn, "Chàng lo đi đi!"
"Vậy nàng đừng nóng giận nữa." Lục Thành dứt khoát lui về phía sau đi cùng nàng, mắt hoa đào nhìn nàng vẻ nịnh nọt.
Ngưng Hương hổn hển lại không thể làm gì, miễn cưỡng gật đầu.
Lục Thành cười, ngoan ngoãn đi bên cạnh nàng, thấp giọng giới thiệu một nhà tam thúc bốn người cùng nàng