Nàng Dâu Nhỏ Nhà Họ Lục

Chương 103


trước sau

Edit: Hà

Bên kia, Lục Thành vì hôn sự của mình đã sớm thông báo cho mọi người thân thích, bên này Ngưng Hương thân là cô nương chờ bị cầu hôn, nên chỉ có thể làm bộ như không biết gì hết, căng thẳng ở nhà chờ là được.

Buổi sáng, Ngưng Hương cùng Quản Bình quét sân sạch sẽ, hôm nay là lần đầu tiên Phan thị tiên đến nhà, vì vậy mọi thứ trong nhà phải dọn dẹp sạch sẽ mới được.

Lý thị ngồi xổm trước bếp nhóm lửa, nhìn hai đại cô nương đang trong sân không ngừng bận rộn tới lui, bà bực bội quở trách nữ nhi trong phòng mới vừa thức dậy không lâu còn đang chải đầu, "Con nhìn mà học theo tỷ tỷ cùng Quản cô nương đi, ta sao mà sinh ra đứa nha đầu lười như con vậy chứ!"

"Mỗi ngày đều nhắc tới nhắc lui, lỗ tai con sắp bị nương dày vò thành cái kén rồi đấy!" Từ Thu Nhi vừa chải đầu vừa nói thầm.

Lý thị hừ một tiếng.

Từ Hòe từ sau viện đi vào, ánh mắt đầu tiên ngừng ở trên người Quản Bình vẫn đang cúi đầu quét dọn một chút, nghĩ đến hôm đó Quản Bình lạnh như băng cự tuyệt, ánh mắt hắn trở nên buồn bã rồi đi về phía đông phòng.

Lúc ăn xong điểm tâm, hết thảy mọi thứ vẫn như thường, dùng cơm xong Ngưng Hương liền tránh về Tây viện, hạ quyết tâm hôm nay cũng không được ra khỏi phòng.

Lý thị chẳng hay biết gì cũng không hề chuẩn bị gì, lúc bên ngoài đột nhiên truyền đến giọng nói của Phan thị, bà vẫn còn đang ở trong phòng tháo dỡ chăn gối, gần tới mùa đông vỏ chăn vỏ gối được tháo ra giặt, bông bên trong cũng phải phơi nắng một hai lần, sau đó bổ sung thêm vào một chút bông mới. Chăn gối đều đã tháo ra xong, có chút bông rơi ở trên giường nên hơi loạn, vừa nghe có khách tới, bà vội vàng xuống đất.

"Đệ muội đến đây có việc gì vậy?" Đúng là Phan thị, Lý thị nhìn lễ vật trong tay bà mang theo, hai tỷ muội Lục Phù và Lục Dung đằng sau cũng đều ôm đồ, Lý thị ngạc nhiên cực kỳ.

"Chúng ta vào nhà trước đi." Phan thị cười dịu dàng nói, ngắm nhìn Tây viện yên tĩnh.

Lý thị không để ý, dẫn ba mẹ con mời vào tây phòng ngồi, lúng túng nói: "Ta đang dỡ chăn gối nên phía đông phòng hơi loạn, chúng ta ngồi tạm ở đây đi."

"Không sao đâu." Phan thị đem lễ vật để lên ngăn tủ, hỏi: "Hương Nhi, Thu Nhi đâu?"

Mới vừa nói xong, Từ Thu Nhi đã từ Tây viện chạy tới, cao hứng chào hỏi mọi người.

Phan thị cười với nàng nói: "Thím có chuyện bàn với nương cháu, các tiểu cô nương đi Tây viện chơi đi."

Từ Thu Nhi đã biết rõ quan hệ của đường tỷ cùng Lục Thành, nàng quét mắt một vòng lễ vật trên ngăn tủ, lại liên tưởng bộ dáng đường tỷ đỏ mặt không chịu ra gặp khách, tiểu cô nương lập tức đoán được hơn phân nửa, cười hì hì mời tỷ muội Lục gia đi Tây viện, còn cố ý lớn tiếng nói: "Bụng tỷ tỷ ta không thoải mái, không ra tiếp các ngươi được, các ngươi đừng giận nha."

Lục Phù và Lục Dung là bên nhà trai, so với nàng lại hiểu rõ hơn, cả hai chỉ nhẹ nhàng cười.

Chỉ có Lý thị là suy đoán khác.

Chính bà đã trải qua việc thành hôn, cháu ngoại trai cưới vợ bà cũng đi theo lo liệu, còn có mấy đám hỉ sự trong thôn, đương nhiên bà nhìn ra được Phan thị là tới làm mai, cháu gái cùng xú nha đầu kia khẳng định đã sớm nghe tin. Nhưng người Lý thị trước hết nghĩ đến chính là Lục gia lão nhị Lục Ngôn độ tuổi thích hợp, cho nên khi nghe Phan thị khen cháu gái một lần, đột nhiên nói ra là để cầu hôn cho Lục Thành, lúc này vẻ mặt Lý thị phải gọi là đặc sắc.

Phan thị cười nhìn bà, cảm khái nói: "Không nghĩ tới đúng không? Hôm qua lão đại cũng nói với ta chuyện này, ta cũng như bà lấy làm kinh hãi."

Lý thị tạm thời không nói gì, bà nhìn Phan thị một chút, khách sáo trả lời một câu, "Đúng vậy, bình thường quả thực không nhìn ra hắn có ý với Hương Nhi."

Bà cũng thích Lục Thành, bộ dáng không nói, chính là tự mình có bản lĩnh, nuôi dưỡng đệ đệ và muội muội rất tốt, con trai A Nam lại nuôi trắng trẻo mập mạp hoạt bát đáng yêu, mặc dù tiểu tử thúi A Nam kia chưa bao giờ chịu cho bà ôm. Nhưng đối nhất người vãn bối như bà vẫn rất thích bé, nhưng đến phiên Lục Thành muốn cầu hôn cháu gái...

Bản năng Lý thị có chút không muốn.

Điều kiện Lục Thành trong nhà trong thôn cũng xem như thật tốt, hắn có tiền công cùng cây anh đào trong nhà, phía dưới có đệ đệ và muội muội cũng không lo nuôi không nổi. Nhưng Từ gia bọn họ cũng không kém, ít nhất không kém đến nổi để cho cháu gái tái giá với Lục Thành. Những thứ không nói khác, cháu gái tướng mạo đẹp lại dịu dàng chịu khó, còn có thể biết viết Tam tự kinh, cùng Hầu phủ còn có chút giao tình, không thấy hai mẹ con Chương gia kia đều phải đến nịnh bợ hay sao? Lấy điều kiện cháu gái, hoàn toàn có thể gả cho người tốt hơn so với Lục Thành, không cần chịu thiệt tái giá.

Nam nhân thích nữ nhân thanh bạch, cả đời chỉ gả một lần, nữ nhân đương nhiên cũng thích nam nhân chỉ ngủ chung với một mình nàng.

Giống với xiêm y mặc trên người, cùng loại chất liêu cùng dạng thủ công, một thứ đã bị người khác mặc, một thứ là mới, đến đứa ngốc cũng biết phải chọn bộ mới. Huống chi, Lục Thành vừa là xiêm y cũ mà đằng sau còn có thêm một cái đuôi, tuy A Nam đáng yêu nhưng vẫn chưa hiểu chuyện, ai biết tương lai lớn bé có thể hỗn với mẹ kế hay không?

Tiểu cô nương kinh nghiệm sống chưa nhiều, dễ dàng bị nam nhân dụ dỗ tâm tư, các trưởng bối phải suy tính hơn.

Lý thị thương tiếc không muốn để cháu gái nhỏ chịu khổ, việc hôn sự bà càng không muốn để cháu gái chịu thiệt, rõ ràng có thể gả cho người tốt hơn, có thể như nhi tử Lý Tiến Bảo của Lý ma ma, dựa vào cái gì lại đu tái giá với Lục Thành?

Phan thị nhìn ra Lý thị không muốn.

Kỳ thật bà cũng biết, Ngưng Hương đồng ý thì cửa hôn sự này đã thành, nhưng bà không thể nói thẳng trực tiếp cho Lý thị được, để người khác nói bà nhiều chuyện xen vào việc của người khác sao? Ở trong lòng Ngưng Hương, Lý thị không khác gì với mẫu thân, muốn tất cả mọi người trong nhà Lục gia đều vui vẻ kết thành cửa này, nhất định phải dỗ được phu thê Lý thị, cần phải khuyên bọn họ đồng ý, nhưng cũng chỉ Ngưng Hương có thể khuyên.

"Tẩu tử, ta hiểu ngươi cố kỵ chuyện gì." Phan thị xe dịch sang cạnh Lý thị, thấp giọng nói với bà lời trong lòng, "Lão đại của chúng ta từng cưới vợ một lần, dưới còn có A Nam, Hương Nhi mà gả cho hắn là phải chịu ủy khuất. Thế nhưng nữ nhân sau khi xuất giá có sống tốt hay không, còn phải xem nam nhân đối với nàng thế nào, tẩu tử nói có đúng không? Ngươi đừng nhìn lão đại đã thành thân, hắn đối với nương A Nam cũng không bằng một nửa đối với Hương Nhi..."

Lý thị không thích nghe, nhíu mày cắt lời: "Vậy năm đó sao hắn..."

Nếu đã không thích, vì sao trước khi kết hôn làm làm người ta lớn bụng? Hiện tại người đã chết lập tức thay đổi, thật khiến cho lòng người lạnh ngắt.

Phan thị không thấy hoảng loạn, bà nhìn ra ngoài cửa, đem suy đoán của mình nói ra, "Phùng cô nương đã cứu A Đào một lần, lão đại liên tục nhớ kỹ ân tình của nàng, mà Phùng cô nương bị người trong nhà bức hôn, không sớm gả ra ngoài thì phải gả cho đứa cháu trai háo sắc của kế mẫu, nếu vậy liệu sau hôn nhân có sống tốt được không?"

Lời này thâm ý sâu sắc .

Trong lòng Lý thị chuyển mấy vòng, bà nhìn Phan thị, thấp giọng nói: "Vậy theo ý bà, Lục Thành cũng không thích Phùng cô nương, cưới nàng chỉ là vì báo ân, giúp nàng thoát khỏi bể khổ sao? Vậy A Nam..."

Phan thị thở dài, nghĩ đến bộ dáng Phùng lão gia chê bai người nhà nghèo, bà nói: "Phùng cô nương là người tốt, cha nàng tuyệt đối sẽ không gả nàng cho lão đại của chúng ta, cho nên hai người mới nghĩ ra cách bần cùng như vậy. Nhưng mà tẩu tử ngươi tin ta, ta không phải là vì dỗ ngươi mới nói như vậy, lão đại đối với Phùng cô nương xác thực rất khách khí, người vừa cưới vào cửa liền thu xếp ngủ cùng A Đào, hai người một câu cũng chưa kịp nói. Phùng cô nương chết, lão đại tiếc hận lại thương tâm, nhưng vẫn ăn vẫn uống, chính bởi vì thế ta với tam thẩm hắn mới đoán được bảy tám phần."

Lời này xác thực đã từng nói qua.

Lý thị tuy lại bất mãn thân phận Lục Thành là người góa vợ, nhưng sẽ không phủ nhận phẩm hạnh Lục Thành, xác thực không giống như là kẻ bạc tình.

Có thể coi là vì báo ân, chỉ có thể chứng minh Lục Thành không phải cố ý trước hôn nhân vô lại chiếm tiện nghi cô nương người ta, nhưng như vậy cũng không thể thay đổi sự thật hắn là người góa vợ, cháu gái gả cho hắn vẫn chính là tái giá, còn phải làm mẹ kế.

Lý thị bất bình thay cháu gái.

Những lời có thể nói Phan thị cũng đã nói xong, thấy Lý thị không có dấu hiệu thả lỏng, bà cười làm lành nói: "Hay tẩu tử trước tiên thương lượng với cha Thu Nhi một chút? Chúng ta quả thực muốn kết cửa hôn sự này, những thứ này trước cứ đặt ở đây, hôm sau ta lại đến nghe tin tức."

Dù sao cũng là người quen, hai nhà bình thường quan hệ không tồi, Lý thị lại khôi phục dáng vẻ tươi cười, gật đầu hòa hoãn không khí: "Được, hơn nữa việc này chúng ta không làm chủ được, vẫn phải hỏi ý Hương Nhi nghĩ như thế nào, nếu nàng không thích, cho dù chúng ta nguyện ý cũng không được đúng không?"

Phan thị nhẹ giọng phụ họa, hai người khách sáo vài câu thì Phan thị cáo từ ra về.

Các trưởng bối đã ra khỏi phòng, Lục Phù và Lục Dung biết mẫu thân muốn về, hai người cùng nhau cáo từ Ngưng Hương.

Ngưng Hương mặt đỏ tim đập, dặn dò đường muội tiễn họ.

Nàng ở trong phòng căng thẳng muốn chết, quả nhiên là Lý thị tiễn khách xong liền đi thẳng đến bên này.

"Hương Nhi cháu nói thật cho ta biết, có phải cháu cùng Lục Thành có ý với nhau?" Vừa vào nhà, Lý thị liền đóng cửa lại, nhìn chằm chằm cháu gái hỏi.

Nếu không phải, sao cháu gái có thể biết rõ Phan thị hôm nay sẽ đến, đã sớm quét sân.

Ngưng Hương da mặt mỏng vụt đỏ lên, dựa vào trên mép giường đất, cúi đầu không nói.

Tiểu cô nương xinh đẹp giống như đóa hoa, Lý thị có cảm giác đóa hoa này của mình đã bị người khác hái đi.

"Hương Nhi, cháu thích hắn sao?" Biết rõ cháu gái xấu hổ, Lý thị đi đến bên cạnh tiểu cô nương ngồi xuống, nhẹ giọng hỏi.

Ngưng Hương cũng hiểu đại bá mẫu đối với Lục Thành có thành kiến, nàng do dự một chút, nhìn mình làn váy, ngập ngừng nói: "Đại bá mẫu, hắn đối với cháu rất tốt, từ lần đầu tiên cháu ngồi xe của hắn trở về, về sau mỗi lần như vậy hắn đều đi đón cháu, cháu mắng hắn hắn cũng đi. Hắn biết cháu muốn chuộc thân nên dùng hai mươi lượng bạc bán xong anh đào đem cho cháu, cháu đã cự tuyệt nhưng hắn lại lén lút đưa đến..."

Lý thị ngây ngẩn cả người.

Chưa có quan hệ gì vậy mà Lục Thành nguyện ý đem bạc cho cháu gái, hai mươi lượng, đó cũng không phải là số nhỏ, cũng không phải là tiền đưa cho vị hôn thê sau khi xuất giá còn có thể mang về Lục gia làm lễ tiền, đưa nàng giao cho Hầu phủ sẽ ra về tay không, mà khi đó Lục Thành cũng không biết phu nhân Hầu gia sẽ không cần bạc chuộc thân của cháu gái.

Phần tâm ý này là thật, xác thực là thật, không trách được cháu gái thích hắn.

"Vậy cháu không chê hắn đã từng thành thân?" Lý thị kéo tay cháu gái vỗ nhẹ nhàng, "Hương Nhi, làm mẹ kế không dễ đâu."

Ngưng Hương không muốn giải thích rõ thân thế A Nam,
nàng lấy hết dũng khí ngẩng đầu lên, nhìn trưởng bối một lòng muốn tốt cho nàng, "Đại bá mẫu, cháu thích A Nam, cháu sẽ dạy bé thật tốt, nhưng nếu tương lai A Nam không muốn tiếp nhận cháu, như Lục Thành đã nói, hắn sẽ xây nhà phân chia, bình thường nước giếng không phạm nước sông, không có gì phải sợ."

Tiểu cô nương rõ ràng đã cẩn thận suy tính qua, Lý thị hừ một tiếng, bóp mũi nàng nói: "Lỡ như Lục Thành không bỏ được nhi tử, không chịu để A Nam ra ngoài thì làm sao bây giờ?"

"Vậy cháu liền không ở cùng hắn nữa, về nhà tìm Đại bá mẫu nương tựa." Trong lòng biết Đại bá mẫu đồng ý, Ngưng Hương chôn vào trong lòng trưởng bối làm nũng nói.

Lý thị vỗ cháu gái trong lòng, chợt nhớ tới lời cháu gái đã từng nói, bà cố ý nâng giọng nói lên: "Không đúng, ta nhớ là ai đã nói với ta trong vòng hai năm nàng không lấy chồng ... Đợi chút, ta phải suy nghĩ thật kỹ, cháu không muốn sớm xuất giá, A Mộc cũng còn nhỏ, không bằng trước tiên cứ đính hôn, chờ A Mộc mười tuổi thì tái giá, lúc ấy A Nam bảy tám tuổi cũng có thể nhìn ra tốt xấu, nếu bé thật sự là một đứa hư hỏng, chúng ta sẽ từ chối hôn lễ, không lấy hắn !"

Ngưng Hương biết rõ trưởng bối đang trêu chọc nàng, nàng vừa mắc cỡ lại càng không muốn rời khỏi cái ôm ấm áp.

Đến buổi trưa, cả đại gia đình đều biết chuyện Lục Thành tới cầu hôn.

Từ Thủ Lương hoàn toàn không muốn, ông bị Lý thị túm vào trong nhà nhỏ giọng giải thích một phen. Từ Thủ Lương nhếch miệng, đối với lời nói Phan thị vẫn ôm thái độ hoài nghi, "Nhiều chuyện như vậy xảy ra trên người bọn họ, đương nhiên họ phải chọn lời nói êm tai rồi, ai biết chân tướng như thế nào?"

Lý thị nghe trượng phu đùa giỡn bướng bỉnh, lập tức ngắt lời ông, "Đừng nói bậy, Lục Thành điểm nào giống người xấu, huống chi bỗng nhiên xuất ra hai mươi lượng bạc cho Hương Nhi, việc này ông làm được sao? Hiện tại Hương Nhi lại tự mình nguyện ý, vậy nếu ông không đồng ý thì đi nói với nàng đi, đừng hy vọng ta thay hai người truyền lời."

Một đại nam nhân như Từ Thủ Lương sao có thể không biết xấu hổ nói lời này với cháu gái được?

Nếu đã không có tiếng nói, hôn sự này ông sẽ không chen miệng vào.

May là ông không phải nam nhân duy nhất của Từ gia phản đối cửa hôn sự này, A Mộc năm tuổi cũng không đồng ý!

"Tỷ tỷ, tỷ đừng lập gia đình..." Nam oa chui vào trong lòng Ngưng Hương, ô ô khóc lên. Tỷ tỷ thích A Nam, nửa ngày ôm không buông tay, buổi tối tỷ tỷ mới ôm hắn ngủ, A Nam cũng cách vài ngày mới đến một lần, A Mộc nguyện ý để tỷ tỷ dỗ hắn. Nhưng nếu tỷ tỷ gả đi, liền thành nương A Nam rồi, buổi tối còn ôm A Nam ngủ sẽ quên mất hắn.

Càng nghĩ càng thương tâm, A Mộc khóc bù lu bù loa.

Lý thị nghe vậy rầu rĩ, cháu trai mới năm tuổi, xem tỷ tỷ như nương, sao có thể tách ra dễ dàng được?

Ngưng Hương càng đau lòng hơn, nàng ôm đệ đệ trở về Tây viện, khuyên thế nào cũng không có tác dụng, đành phải đáp ứng trước với đệ đệ nàng sẽ không gả.

A Mộc nửa tin nửa không, Đại Tráng gọi hắn đi chơi hắn cũng không đi, một tấc cũng không rời tỷ tỷ, đám người Lý thị nhìn thấy dở khóc dở cười.

~

Đông Lâm thôn.

Lục Thành đứng ngồi không yên.

Thím từ Từ gia trở lại, nói cho hắn biết thuyết phục phu thê Từ Thủ Lương có chút khổ sở, cho dù tin tưởng Ngưng Hương nhất định có thể thuyết phục hai vị trưởng bối, nhưng tâm của hắn cũng đang treo lên cao, sợ hôn sự xảy ra biến cố. Không sợ không được, Ngưng Hương tính tình dịu dàng, vạn nhất không khuyên được trưởng bối ngược lại lại bị phu thê Từ Thủ Lương khuyên hối hận thì làm sao bây giờ?

Cả đêm ngủ không ngon giấc, ngày hôm sau Lục Thành đi thẳng ra vườn trái cây, không muốn để hai đệ đệ chế giễu.

Hoàng hôn buông xuống, Lục Thành lại đi tìm Phan thị, gọi nói kiên định: "Nhị thẩm, ngày mai thím qua bên kia, nếu bọn họ vẫn không đồng ý, thím liền nói chỉ cần bọn họ đáp ứng, muốn cháu làm cái gì cháu cũng làm, muốn bao nhiêu sính kim cháu đều có thể đưa."

Hắn đã nhận định Ngưng Hương, đập nồi bán sắt cũng phải đem nàng cưới về.

Thấy cháu trai coi trọng Ngưng Hương như thế, Phan thị vừa buồn cười lại vui mừng, thấy cháu trai tìm được người định mệnh mà vui vẻ theo.

Hôm sau Phan thị lại sang Từ gia lần nữa, lần này bà đi một mình.

A Mộc đúng lúc từ nhà xí đi ra, thấy bà hắn liền oa oa khóc lên, liếc mắt muốn đuổi bà đi: "Tỷ tỷ cháu nói không gả, bác đừng đến nhà chúng ta nữa!"

Ngưng Hương đang trùm chăn ở trong phòng, nghe tiếng đệ đệ khóc ủy khuất, trong lòng nàng đau xót, cuống quít muốn bước xuống đất.

"Ngươi đừng đi ra, để ta kéo A Mộc về." Chuyện nghị thân cô nương sao có thể ra cửa, Quản Bình ngăn lại nói, rất nhanh liền đem A Mộc ôm vào.

Bên kia Phan thị đầu đầy hoang mang cũng được Lý thị mời vào phòng.

Lý thị không thừa nước đục thả câu, nói thẳng: "Hương Nhi đã nguyện ý, ta cùng Đại bá phụ nàng đều nghe nàng, nhưng A Mộc không muốn xa tỷ tỷ, khóc không cho tỷ tỷ xuất giá. Hương Nhi thương nhất là đệ đệ, đem đệ đệ đem so với sinh mạng còn quan trọng hơn, vừa nghe A Mộc khóc làm khó nàng cũng đau lòng. Lục Thành nếu thật muốn kết hôn với Hương Nhi, ngươi đi về hỏi hắn xem có đính hôn trước không, qua hai năm nữa mới thành thân được không? A Mộc hiện tại quá nhỏ, Hương Nhi lại mới vừa về nhà, hắn không xa tỷ tỷ được, ngay cả ngày hôm qua, Hương Nhi đi nhà xí hắn đều đứng bên ngoài chờ, sợ tỷ tỷ bỏ hắn lại mà chạy."

Phan thị không biết nên khóc hay cười.

Ai có thể đoán được A Mộc mới là nhân vật quyết định cửa hôn sự này có thể thành hay không? Tiểu tử không đồng ý, so với phu thê Từ Thủ Lương lại có tác dụng hơn, trưởng tỷ như mẹ, Ngưng Hương đau lòng cho đệ đệ, nhất định sẽ làm theo ý đệ đệ.

Cáo biệt Lý thị, Phan thị vội vàng về nhà truyền lời cho cháu trai.

Lục Thành nghe, cái gì cũng chưa nói, trực tiếp ra cửa, hắn chân dài bước đi thật nhanh, chưa tới một phút đồng hồ đã tơi nhà Từ gia.

Lý thị còn đang ở Tây viện an ủi cháu trai, trong sân không có người, Lục Thành ở cửa đứng một lát, nghe thấy mọi người Từ gia đang ở bên kia, hắn không lên tiếng kêu, đi thẳng về hướng Tây viện. Bước vào phòng bếp kéo mành cửa lên, nam nhân cao to đột nhiên xuất hiện ở trước mặt mẹ con Lý thị.

Ngưng Hương đang ngồi xếp bằng ở đầu giường đặt gần lò sưởi, đang dỗ đệ đệ chôn vào trong ngực rầu rĩ không vui, vừa nghiêng đầu nhìn thấy hắn, nàng không khỏi ngây người.

Lý thị cũng ngây người, một hồi lâu sau mới hoàn hồn, gấp rút từ trên giường đất xuống chào hỏi Lục Thành, "Sao cháu lại tới đây?"

Lục Thành tươi cười với bà, ánh mắt dừng lại trên mặt A Mộc đang cảnh giác nhìn hắn nói: "Cháu đến tìm đến A Mộc."

Ngưng Hương lúng túng cực kỳ, hướng về cửa sổ vặn vẹo đầu, không nhìn hắn.

A Mộc bĩu môi, ôm chặt lấy tỷ tỷ nói: "Tỷ tỷ nói, nàng không gả cho huynh."

Ai cũng không thể đoạt tỷ tỷ của hắn.

Lục Thành không chấp, hắn đứng trước mép giường trước cười dỗ A Mộc: "A Mộc không thích Lục đại ca sao?"

A Mộc thích, nhưng hắn không muốn nói, chôn đầu vào trong lòng tỷ tỷ.

Lục Thành tiếp tục nói: "Lục đại ca thích tỷ tỷ của đệ, cũng thích A Mộc, như vậy đi, sang năm tỷ tỷ đệ gả cho ta, A Mộc cũng sang nhà chúng ta ở. Lục đại ca sẽ tạo phòng ở mới, xây làm ba gian, năm sau ta với tỷ tỷ đệ ngủ đông phòng, A Mộc và A Nam ngủ ở tây phòng, chúng ta sống cùng nhau có được không?"

Miệng hắn nói liên tục, Từ Thu Nhi còn cực kỳ xấu hổ thay hắn, sau khi giật mình nàng liền nắm cây chổi đánh hắn một cái, vừa nói thầm da mặt dày vừa tránh ra ngoài, nhưng cũng không trốn xa, chạy đến phía sau rèm cửa tây phòng nghe lén, vô tình đến chỗ Quản Bình, cũng may Quản Bình nhĩ lực tốt, ngồi ở trên giường cũng có thể nghe được thanh âm.

Phía bên đông phòng, Ngưng Hương ngay cả lỗ tai cũng đều đỏ lên, nàng ngại Lý thị còn ở trong phòng, xấu hổ mắng hắn.

Lý thị cũng không nghĩ tới Lục Thành dám nói như vậy, nếu không phải lời nói hắn quá rung động, bà cũng muốn tránh ra ngoài.

"Lục Thành, cháu thật muốn đón A Mộc qua đó?".

Lục Thành dạ, sau đó lại nhìn Ngưng Hương một chút, khuôn mặt hắn cuối cùng cũng lộ ra chút hồng, "Bá mẫu, cháu muốn sớm thành thân với Hương Nhi."

Hai năm quá dài, hắn nhịn không được.

Lý thị sống hơn ba chục năm mà da mặt cũng không chịu nổi, bà bước nhanh ra ngoài, "Vậy cháu cứ dỗ A Mộc đi, việc này do hắn định đoạt."

Nói xong cũng chạy sang tây phòng.

Trước mặt bọn họ hắn còn không biết xấu hổ như vậy, không biết sau lưng hắn còn dỗ cháu gái thế nào, thật không biết xấu hổ...

Tiểu cô nương có thể chịu đựng nổi sao?

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện