Thái An phủ là kinh đô trọng địa ở hướng Tây Bắc của kinh thành, có năm
vạn quân đang đóng, do Trấn Viễn hầu Bùi Chính phụ trách quản lý. Bùi
Cảnh Hàn mới hai mươi tuổi cũng có chức vụ trong người, phần lớn thời
gian cũng sẽ đi trong quân doanh, nhưng thân là thế tử, hắn không cần
như những quan viên khác, nhất định phải đúng hạn canh giữ ở quân doanh, thỉnh thoảng cũng vụng trộm lười, hoặc là nhàn rỗi ở nhà, hoặc là ra
cửa kết bạn, những thuộc hạ cũng chỉ phải mở một mắt nhắm một mắt.
May mắn chỉ là thỉnh thoảng mà thôi.
Nắng sớm mờ mờ, đưa mắt nhìn Bùi Cảnh Hàn một thân quan phục rời khỏi Lãnh Mai Các, Ngưng Hương nhẹ nhàng thở phào một cái.
Nàng thích nhất là Bùi Cảnh Hàn ra khỏi nhà.
"Nhìn muội kìa, giống như học trò nghe được tin tiên sinh không đến lớp vậy." Tố Nguyệt cười trêu ghẹo.
"Muội cũng không biết tại sao nữa, nhưng muội rất sợ ngài ấy." Ngưng Hương nghiêm túc nhìn nàng ấy và trả lời.
Kiếp trước, Tố Nguyệt chỉ hỏi qua nàng hai lần rằng nàng có yêu Bùi Cảnh Hàn hay không, lần đầu tiên Ngưng Hương cho rằng Tố Nguyệt phát hiện
Bùi Cảnh Hàn đối xử tốt với nàng, nên có hơi chột dạ, nói rằng mình cũng không có ý định làm di nương, nhưng Tố Nguyệt không hề tin. Lần thứ hai là Bùi Cảnh Hàn khinh bạc nàng, bị Tố Nguyệt bắt gặp, lúc ấy Tố Nguyệt
đã là người của Bùi Cảnh Hàn, nàng ấy lại hỏi nàng có thích Bùi Cảnh Hàn hay không, Ngưng Hương khóc nói không thích, Tố Nguyệt chỉ cười lạnh,
còn châm chọc nàng có thủ đoạn.
Ngưng Hương không hiểu tại sao Tố Nguyệt lại nghĩ như vậy, nàng chỉ biết là, kiếp này, trong lòng nàng nghĩ gì nàng cũng đều sẽ nói cho Tố
Nguyệt biết, nói rất rõ ràng, không bao giờ để Tố Nguyệt hiểu lầm, không bao giờ để hai người trở thành xa lạ một lần nữa, vẫn bên nhau như chị
em ruột thịt, có như thế nàng mới có cơ hội thuyết phục Tố Nguyệt tích
góp tiền chuộc thân.
Tố Nguyệt kinh ngạc, nhìn thẳng vào đôi mắt như nóng lòng chứng minh
cái gì của Ngưng Hương, nàng phì cười, khoác cánh tay của Ngưng Hương đi vào trong, "Sợ cái gì, ngài ấy cũng đâu có ăn muội, đi thôi, trời càng
ngày càng ấm áp, chúng ta đem phòng dọn dẹp sạch sẽ, giầy và y phục cũng cần phải dọn dẹp lại."
Ngưng Hương thích gần gũi như thế này, nhớ đến kiếp trước lúc này Tố
Nguyệt đã bắt đầu bất hòa với nàng, lại vụng trộm nhìn cánh tay hai
người thân mật khoác vào nhau, trái tim lúc này rộng mở trong sáng như
bầu trời xanh trong vắt trên đỉnh đầu, vạn dặm không một bóng mây.
Hai tỷ muội đem phòng bên trong triệtđể thu thập một lần, làm xong hết
chỉ tốn có một buổi, sau đó hai người ngồi tại cửa phòng ngắm hoa mai
cạnh tường.
"Trong tay muội còn có bao nhiêu tiền?" Tố Nguyệt đột nhiên hỏi, "Mua
đất tốn không ít nhỉ?" Nói xong, bóc thêm một hạt dưa bỏ vào trong
miệng, sau đó gật gù thưởng thức, rồi nghiêng đầu qua nhìn nàng, cặp mắt hồ ly trời sinh phong lưu quyến rũ không ngừng chuyển động.
Ngưng Hương đang ngậm hạt dưa, nhẹ giọng nói: "Cũng không nhiều, tiền
muội đưa bá mẫu trước đó bà ấy đều tích góp để dành lại cho muội, lúc
mua đất muội chỉ tốn có năm lượng, bây giờ còn có sáu lượng..."
"Vậy chỉ còn mười bốn lượng nữa là đã đủ chuộc thân rồi." Tố Nguyệt rũ rèm mắt xuống, móng tay thoa sơn đem hạt dưa trong vỏ lấy ra, đưa vào
trong miệng.
Ngưng Hương gật gật đầu, "Lại tích góp thêm một năm nữa sẽ đủ, thế tử
đã hai mươi, năm nay chắc có lẽ sẽ đính hôn, sang năm đón dâu, chúng ta
đi tìm thế tử phu nhân nói... Đúng rồi, trong tay tỷ có bao nhiêu tiền?
Không phải muội dạy tỷ đâu, nhưng bây giờ tỷ nên tích góp không thể
tiền, tiếp tục tiêu tiền như nước giống như trước kia nữa."
Sau đó đưa mắt liếc nhìn hoa lụa trên đầu của Tố Nguyệt.
Tiến lương hàng tháng của nàng ngoài việc gửi về nuôi gia đình nàng còn
phải dành dụm để trả nợ, Tố Nguyệt thì khác, nàng ấy gần như dùng hết
tiền chi vào việc ăn diện, trong tay nàng ấy chỉ sợ không còn bao nhiêu
tiền.
Tố Nguyệt cũng không hề biết xấu hổ, ngẩng cao đầu đắc ý nói: "Tỷ còn
bảy lượng, nhiều hơn muội rồi, muội không có tư cách quản ta."
Ngưng Hương tức giận đến buồn cười, cùng nàng tính sổ, "Muội mới vừa
tốn năm lượng mua đất, tỷ không biết xấu hổ còn đem so với muội?"
Tố Nguyệt mặc kệ, xác định tiền mình nhiều hơn, hai người tranh chấp,
một tiểu nha hoàn đột nhiên đi đến, xa xa hướng về các nàng ngoắc ngoắc, "Hai vị tỷ tỷ còn ở đằng kia chơi đùa gì đó, đến phiên chúng ta đến tú
phòng đo quần áo rồi !"
Hạ nhân ở Hầu phủ này, một năm bốn mùa đều thường xuyên có quần áo mới,
lớn tuổi không cần đo lại, nhưng vóc dáng của các nàng vẫn còn thay đổi
thì mỗi năm phải đo một lần, tránh cho xiêm y khi may ra mặc không vừa,
bước ra ngoài sẽ làm mất mặt của Hầu phủ.
"Đều tại muội đó, hại tỷ thiếu chút nữa đã quên rồi!" Tố Nguyệt lập tức
nhảy dựng lên, nhanh chân vừa chạy vừa sai khiến Ngưng Hương, "Tỷ đi
trước, muội thu dọn xong đồ thì mau đuổi theo!"
Thanh âm nàng nhẹ nhàng, Ngưng Hương bất đắc dĩ lắc lắc đầu, cất kỹ
hạt dưa vào băng ghế, lại đóng cửa, cũng có chút hưng phấn mà đi, sau đó liền gặp Tố Nguyệt đứng ở cửa viện đợi nàng, đôi giày vải màu hồng đào
lấp ló bên dưới làn váy, thanh tú động lòng người còn đẹp hơn cả những
đóa mai đang khoe sắc.
Ở tú phòng Trấn Bắc Hầu phủ lúc này hết sức náo nhiệt, bọn nha hoàn trong viện khác đã sớm đến chờ.
Tố Nguyệt và Ngưng Hương làm việc ở bên cạnh Bùi Cảnh Hàn, nên địa vị
chỉ kém hơn nha hoàn hầu hạ bên cạnh lão phu nhân bên kia một chút,
đương nhiên là có người hâm mộ các nàng, cũng có người ghen tị, hai
người đi thẳng vào trong, nghe được không ít tiếng nói chuyện linh tinh.
Tố Nguyệt làm như không nghe thấy, thân mật kéo cánh tay của Ngưng Hương.
Số lần Ngưng Hương nghe được quá nhiều, cũng không để trong lòng, chỉ
là không giống được Tố Nguyệt cứ nói cười ríu rít như vậy.
Bên trong tú phòng, quản sự Vạn cô cô thấy hai nàng đến, mặt lập tức
tươi cười, tự mình lấy cây thước trong tay tiểu nha hoàn chào hỏi: "Hai
đóa hoa xinh đẹp mau mau đến đây, , để cô cô xem xem các ngươi lại lớn
bao nhiêu." Bà là thợ may, ai mặc đồ do bà may mà trở nên xinh đẹp là bà thích người đó, và lúc nay cũng sẽ dụng tâm hơn bình thường.
"Sao qua thêm một năm mà cô cô lại giống như trẻ tuổi ra thế này?" Tố
Nguyệt đi qua trước, vô cùng nghiêm túc tường tận xem xét Vạn cô cô.
"Miệng ngươi thật khéo." Vạn cô cô nhẹ nhàng dùng cây thước đánh lên cái mông của tiểu cô nương một cái, bảo nàng vươn cánh tay ra.
Tố Nguyệt ngoan ngoãn làm theo.
Vạn cô cô trước đo cánh tay, chân, cuối cùng đo ngực, hài lòng gật
đầu, nhỏ giọng khen : "Tố Nguyệt càng lớn càng giống đại cô nương." Dung mạo đẹp, dáng vẻ quyến rũ, không trách được lúc thế tử chọn đại nha
hoàn, lúc ấy lại đặc biệt chọn ngay nàng ấy khi vừa nhìn thấy, nam nhân
mà, ai chẳng muốn nhìn thuận mắt sờ thuận tay?
Đo xong Tố Nguyệt, đến Ngưng Hương .
Ngưng Hương có chút khẩn trương, bởi vì Vạn cô cô mỗi lần đo đến ngực, cũng sẽ nói vài lời xấu hổ muốn chết người.
Tiểu cô nương mặt đỏ hồng, hơi thở thơm mát như hoa lan, đích thực là
cực phẩm, Vạn cô cô là một nữ nhân lại còn bị nàng quyến rũ đến tim đập
không yên. Loại cô nương nào quyến rũ ánh mắt người khác nhất? Những cô
gái mạnh mẽ nhiệt tình nổi danh trong thanh lâu có lẽ có
thể làm cho nam nhân mê muội nhất thời, nhưng ẩn sâu trong lòng của nam nhân chắc chắn
càng thích dạy dỗ loại cô nương luôn xấu hổ, càng sợ hãi càng muốn trốn, thì khi bắt nạt mới càng sảng khoái.
"Đừng thấy Ngưng Hương nhỏ hơn tiểu Tố Nguyệt một tuổi mà khinh thường,
cái chỗ này một chút cũng không thua Tố Nguyệt đâu." Đo xong, Vạn cô cô
lại chỉ chỉ vào ngực Ngưng Hương.
Ngưng Hương trong nháy mắt đỏ thẫm mặt mũi.
Vào buổi hoàng hôn, Bùi Cảnh Hàn mang về một cặp hồng san hô, hỏi các
nàng, "Cái này tặng cho phu nhân làm lễ sinh nhật, các em cảm thấy như
thế nào?"
Hai mươi chín tháng hai là sinh nhật phu nhân Đỗ thị, chỉ còn năm ngày .
Hai cây hồng san hô bóng loáng, sáng long lanh như ngọc, Tố Nguyệt cười khen đẹp
Ngưng Hương cả kinh trong lòng.
Kiếp trước, lúc chúc mừng sinh nhật của Đỗ Thị, Bùi Cảnh Hàn tặng
chính là cặp hồng san hô này, ngoại trừ san hô, hắn còn chuẩn bị một cái vòng tay hồng san hô, đưa cho nàng. Đêm đó hắn uống một chút rượu, nàng hầu hạ hắn thay quần áo, lúc đó hắn đột nhiên từ trong lồng ngực lấy ra vòng tay đưa nàng, Ngưng Hương nghiêng đầu cự tuyệt, hắn mất hứng, sau
đó, cưỡng hôn nàng, còn bảo nàng về phòng suy nghĩ thật kỹ rõ ràng. Và
cũng bắt đầu từ hôm đó, ngôn ngữ và cử chỉ của hắn càng ngày càng lộ rõ
ràng hơn.
"Ngưng Hương không thích?" Bùi Cảnh Hàn thấy nàng nhìn chằm chằm san
hô hồng ngẩn người, hỏi dò, nếu thực sự không thích, hắn sẽ đổi thứ khác cho nàng.
Ngưng Hương đột nhiên nảy ra một ý, đó chính là lý do giúp nàng có thể
từ chối món quà này, nhíu mày ngó cặp san hô, cố ý nhỏ giọng nói: "Thế
tử không phải từng nói san hô là sâu biển sao? Vậy, có khi nào sẽ làm
phu nhân sợ hay không..."
Tố Nguyệt nhịn không được, bật cười thành tiếng.
Bùi Cảnh Hàn cũng nhịn không được, cười nói với nàng: "Cho dù là sâu
cũng là sâu chết... Haiiiz, đúng ra không nên hỏi em, Trường Thuận, mang đến kho hàng đi, nhớ phái người canh giữ, đừng để chúng nó mọc chân ra
chạy."
Đây rõ ràng là trêu ghẹo Ngưng Hương .
Ngưng Hương làm bộ như thẹn thùng cúi đầu, trong lòng vẫn bất an.
Đến ngày hai mươi chín hôm đó, Bùi Cảnh Hàn đến sân của Đỗ thị để dự tiệc, Ngưng Hương cùng Tố Nguyệt ở lại Lãnh Mai Các.
"Sao lại không ăn thế?" Tố Nguyệt thấy nàng nhìn hai mâm thức ăn đến ngây người, "Hiếm khi hôm nay có thêm món ăn đó."
Ngưng Hương hoàn hồn, kiếm cớ nói: "Muội, muội nhớ nhà."
"Ngày mai đã về rồi, có cái gì mà nhớ chứ." Tố Nguyệt tức giận lườm nàng một cái, gắp viên cá viên cho nàng.
Ngưng Hương cười với nàng ấy, kết quả lúc ăn cá viên bởi vì thất thần, không cẩn thận cắn trúng môi, đau đớn vừa mới đánh tới, trong đầu Ngưng Hương đột nhiên toát ra một ý niệm, nàng bạo gan cắn mạnh xuống, cắn
xong rồi mới giật mình kêu lên.
Tố Nguyệt ngẩng đầu, liền thấy môi dưới của nàng đang chảy máu.
"Muội sao thế, đâu có ai giành với muội, ăn gấp như vậy làm gì." Ngoài miệng quở trách, động tác cũng không ngừng, vội vàng lấy khăn sạch đưa
cho Ngưng Hương để cho nàng lau miệng.
Ngưng Hương lắc lắc đầu, lấy ra khăn của mình, súc miệng xong đi soi
gương, rách hết một miếng da, hơi nhếch miệng một chút thì máu lại rướm
ra ngoài. Tố Nguyệt ở bên cạnh nhìn thấy, đau lòng không thôi, khuyên
nàng nói: "Được rồi, đêm nay muội ngủ bên này, ta đi qua đó Hầu thế tử."
Ngưng Hương mới vừa đáp ứng, nhưng lập tức nhớ ra, đêm nay Bùi Cảnh Hàn
chắc chắn sẽ uống rượu, chẳng may cũng khinh bạc Tố Nguyệt làm sao bây
giờ? Nàng cắn nát môi, Bùi Cảnh Hàn cho dù không thể không chạm qua nữ
nhân, nhưng cũng không đến mức bụng đói ăn quàng, đến môi chảy máu mà
vẫn còn động tâm tư.
"Không cần, bị thương nhỏ thôi, không có gì đáng ngại." Ngưng Hương
cười uyển chuyển cự tuyệt đề nghị của Tố Nguyệt, nói xong sợ nàng ấy
nghĩ nhiều, lại vội vàng bổ sung: "Sáng ngày mốt phải nhờ tỷ giúp muội
hầu hạ ngài ấy, đêm nay còn bắt tỷ giúp muội, muội rất ngại."
"Được rồi." Tố Nguyệt còn nhìn chằm chằm môi nàng hồi lâu, "Vậy muội
chú ý một chút, bắt đầu từ bây giờ không được phép hé miệng ."
Ngưng Hương bị nàng ấy chọc cười, cười một tiếng liền khiến môi chảy
máu, đau đến mức khiến nàng hít vào một hơi, đổi lấy Tố Nguyệt nở nụ
cười đầy hả hê.
Màn đêm buông xuống, Bùi Cảnh Hàn trở lại, trên người có mùi rượu thoang thoảng.
Ngưng Hương cùng Tố Nguyệt cùng nhau hầu hạ hắn, vào phòng sáng ngời,
Bùi Cảnh Hàn rất nhanh liền chú ý tới môi của Ngưng Hương, "Sao lại
thế?"
Ngưng Hương cúi đầu, vừa giúp hắn thoát giày vừa lúng túng nói: "Lúc ăn cơm không cẩn thận cắn trúng."
Bùi Cảnh Hàn nở nụ cười, tiếng cười trầm thấp dễ nghe, nhìn chằm chằm
cánh môi đỏ thắm của tiểu cô nương thêm một lát, hắn giật nhẹ quần áo
trong cổ áo, nhìn về phía Tố Nguyệt đang ôm quần áo của hắn chuẩn bị ra
cửa, "Ngưng Hương bị thương, đêm nay Tố Nguyệt gác đêm."
Tố Nguyệt sững sờ ở cửa.
Đôi mắt phượng của Bùi Cảnh Hàn như mỉm cười nhìn qua nàng, trong ngọn đèn, ánh mắt đó của hắn ôn nhu, say lòng người .
Tố Nguyệt hoàn hồn, ôm xiêm y đi tới bên cạnh giường, "Vậy Ngưng Hương đi nghỉ ngơi sớm một chút đi, để tỷ hầu thế tử."
Ngưng Hương không muốn bản thân bị thua thiệt, nhưng tuyệt đối cũng
không hy vọng Tố Nguyệt bởi vì nàng mà sớm trở thành người của Bùi Cảnh
Hàn, "Không cần..."
"Đi thôi, để Tố Nguyệt hầu." Bùi Cảnh Hàn lặp lại lần nữa, không cho thương lượng.