Edit: Hà
Nhặt hạt dẻ thì dễ dàng, nhưng đập hạt dẻ cần phải có kỹ xảo, để đập
hạt dẻ mà không bị mảnh dẻ văng trúng thì chỉ có hai người là Nghiêm
Kính và Lục Thành làm được.
Mặt trời dần lên cao, Nghiêm Kính ngước đầu gõ mạnh xuống bụi hạt dẻ cuối cùng.
Hạt dẻ "rắc" một tiếng rơi xuống đất, Nghiêm Kính quay đầu nhìn mọi
người đang chăm chú nhặt hạt dẻ, sau đó hắn đứng dậy bước tới chỗ Lục
Thành đang ngồi dưới gốc cây khác, đè cây gậy trong tay hắn lại, hoài
nghi hỏi: "Lâu vậy rồi mà ngươi không gọi tẩu tử ra ngoài gặp riêng hả?"
Lục Thành liếc hắn bằng ánh mắt "không cần ngươi quản" rồi giơ gậy trúc lên.
Nghiêm Kính đè lại lần nữa.
Lục Thành nhíu mày, nghiêm nghị hỏi: "Ngươi thích Thu Nhi thật lòng?"
Nghiêm Kính này, quả thực không hề phóng túng với nữ nhân, nhưng hắn
có chút vô lại, chỉ cần bước ra cửa nhìn thấy tiểu cô nương, bất luận là đẹp hay xấu, hắn sẽ ngẫu nhiên huýt sáo trêu chọc, đến khi người ta
nhìn sang, hắn lại giả bộ không phải hắn làm, nếu có cô nương thích hắn, hắn nhìn không thuận mắt là sẽ chuồn mất để tránh phiền toái, về phần
người hắn coi trọng...
Lục Thành phát hiện Nghiêm Kính đối Từ Thu Nhi chỉ là cảm thấy hứng thú.
Nếu như Nghiêm Kính thấy Từ Thu Nhi xinh đẹp nên nhất thời cao hứng,
không có ý định lâu dài với nàng, Lục Thành tuyệt đối không làm cây cầu
bắc nối cho hai người.
Trong mắt hắn, Từ Thu Nhi đã là muội muội của hắn.
"Thật lòng." Hiểu Lục Thành đang băn khoăn chuyện gì, Nghiêm Kính thu
hồi dáng vẻ cười giỡn, nghiêm túc nói, "Nghe nói ngươi sắp cưới vợ, hai
vị lão gia nhà ta thúc giục càng ngày càng gấp, quả thật ta muốn tìm một cô nương tốt. Thu Nhi xinh đẹp không nói, tính tình cũng hợp khẩu vị
của ta, cưới nàng rồi thì hai chúng trở thành anh em với nhau, thật
tốt."
Lục Thành nhìn hắn, sau lại nghĩ đến thái độ sáng nay của Từ Thu Nhi, ngửa đầu nói: "Hình như Thu Nhi không thích ngươi."
Nói xong liền nâng gậy lên gõ xuống bụi hạt dẻ.
Nghiêm Kính cũng gõ theo hắn, thấp giọng giải thích: "Đó là do lần
trước ta không cẩn thận đã chọc giận nàng, bị nàng mắng một trận mới
thích tính tình của nàng. Lục Thành, ngươi giúp ta được không? Ta ngươi
cũng biết rồi, tuy không đứng đắn nhưng lại không lêu lổng, hơn nữa điều kiện nhà ta cũng tốt, tính tình cha nương ta đều hiền hậu, Thu Nhi gả
cho ta không phải chịu thiệt thòi đúng không?"
Lục Thành chẳng nói đúng sai.
Nghiêm Kính lại liên tục gõ vài cái lên bụi hạt dẻ, sau đó tiến tới
bên cạnh Lục Thành, "Ta không nhờ ngươi cái gì, ta chỉ muốn dẫn nàng đi
xem tiểu tử do ta nuôi dưỡng, nhất định nàng thích thì sẽ không giận ta
nữa, ngày hôm nay trước tiên cứ dỗ nàng đã, sau này lại nghĩ cách đối
tốt với nàng, để cho nàng cũng thích ta, tin ta đi ta tuyệt đối sẽ không bắt nạt nàng."
Lục Thành biết rõ hắn đang nuôi cái gì, trong lòng khẽ động, hắn đành
thương lượng nói: "Hôm nay ngươi dẫn Thu Nhi qua đó, ngày mai chúng ta
cùng đi."
Nghiêm Kính hận hắn chiếm tiện nghi của mình, nhưng ai bảo lúc này hắn có việc cầu người, hắn đành vội vàng đáp ứng.
Lục Thành thấp giọng nói với hắn một câu, sau đó liền đi về hướng muội muội A Đào, hỏi muội muội có bị hạt dẻ đâm vào tay không.
"Không có." A Đào nhìn huynh trưởng khoát khoát tay, nhu thuận nói.
Lục Thành gật đầu, nhìn về phía Từ Thu Nhi đang đứng bên cạnh, cười nói: "Thu Nhi lần đầu tiên đi nhặt, không sao chứ?"
Từ Thu Nhi ngẩng đầu nhìn hắn, vừa muốn trả lời liền thấy Lục Thành
hướng về nàng chớp mắt, còn chỉ chỉ qua Ngưng Hương cùng A Nam.
Từ Thu Nhi thông minh lập tức liền hiểu tỷ phu lại muốn lập lại chiêu
cũ, niệm tình lúc lễ trùng dương Lục Thành biểu hiện không tệ, Từ Thu
Nhi nguyện ý giúp hắn một lần, qua thêm hai khắc đồng hồ, nàng liền hẹn
đường tỷ đi uống nước. Lần này không cần dùng A Nam, nhưng nương đi đâu A Nam đều muốn đi theo, bé nắm tay Ngưng Hương cũng muốn cùng đi.
Hai mẹ con các nàng lo nhìn nhau, tâm tư Từ Thu Nhi xoay chuyển, lo sợ trên đường quay về lại gặp phải Nghiêm Kính, nên nàng cũng gọi đường đệ đi theo.
Quản Bình trước sau vẫn đi theo bên cạnh Lý thị, nàng nhin hai vị cô nương cười cười, không cần đi theo dõi nữa.
Nước ở phía bên vườn táo đỏ, từ ở giữa có thể trực tiếp đi qua, khi
đến gần con suối, Ngưng Hương nhìn lên phía bắc, ngượng ngùng dạy A Nam
nói muốn đi nhà xí.
Nàng cũng muốn gặp Lục Thành .
A Nam rất nghe nương, bé cười nhào vào trong lòng nương, "Cô cô ôm!"
Tiểu tử điều này trở thành trò đùa, Ngưng Hương dở khóc dở cười, ôm lấy nam oa, ý bảo đường muội dẫn đệ đệ về trước.
Hai người liền quay về.
Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, Từ Thu Nhi tay dắt đường
đệ, mắt hạnh thỉnh thoảng nhìn xung quanh, nhìn qua nhìn lại, sau đó
nàng quả nhiên phát hiện người nàng không muốn nhìn thấy nhất. Làm bộ
ngó lơ, Từ Thu Nhi bước nhanh hơn.
A Mộc đi theo không kịp, giữ chặt tay đường tỷ kêu lên: "Nhị tỷ đi chậm một chút..."
"A Mộc!" Nghiêm Kính phát hiện ý đồ của Từ Thu Nhi, hắn cao giọng hô.
A Mộc nghiêng đầu nhìn hắn, cười kêu "Nghiêm đại ca" .
Nghiêm Kính đã chạy tới bên cạnh hai tỷ đệ, thấy Từ Thu Nhi nghiêng
đầu sang một bên rõ ràng không muốn chào hỏi hắn, Nghiêm Kính hậm hực
cười, cúi đầu dỗ A Mộc, "Nghiêm đại ca có nuôi một con sóc, A Mộc có
muốn đi xem thử không?"
A Mộc chưa nghe bao giờ, nghi ngờ hỏi hắn, "Sóc là con gì?"
"Chính là con chuột thật lớn." Từ Thu Nhi cũng không biết sóc là gì,
nhưng nàng biết con chuột, nói như vậy có để loại bỏ lòng hiếu kỳ của
đường đệ.
A Mộc mới năm tuổi rất sợ chuột, vừa nghe nói là một con chuột rất
lớn, A Mộc lập tức nắm chặt tay đường tỷ bên cạnh, hoảng sợ thốt lên:
"Đệ không nhìn."
Từ Thu Nhi đắc ý ưỡn ngực, dắt đường đệ chuẩn bị rời đi.
Nghiêm Kính buồn cười ngăn cản hai tỷ đệ bọn họ lại, sau đó khoa chân
múa tay thành tâm giải thích: "Sóc so với chuột đẹp hơn nhiều, đại khái
dài như vậy, cái đuôi lông xù hơi giống đuôi cáo, chỉ là nhỏ hơn rất
nhiều. Chuột đào hố dưới đất, sóc thì ở trên cây làm ổ, khả nhanh leo
cây rất nhanh, còn có thể đem hạt dẻ giấu vào ổ giữ lại cho mùa đông."
Lúc A Mộc nghe thấy đuôi cáo liền động tâm, nghe nói sóc còn có thể
giấu hạt dẻ, hắn liền kéo tay đường tỷ tay, "Nhị tỷ, tỷ dẫn ta đi xem
sóc được không?"
"Không, hắn lừa đệ thôi." Từ Thu Nhi không muốn có quan hệ cùng Nghiêm Kính, hơn nữa nàng cảm thấy Nghiêm Kính cố ý đợi nàng ở đây, nhất định
là không có ý đồ tốt, bây giờ còn đi theo hắn chính là bị ngu.
Nàng không đi, nhưng A Mộc lại muốn đi, hắn nắm tay đường tỷ không cho nàng đi.
Nghiêm Kính vẫn luôn nói chuyện với A Mộc, lúc này mới nhìn chằm chằm
Từ Thu Nhi nói: "Chẳng lẽ Thu Nhi quả thực nghĩ rằng sóc chính là chuột, cho nên không dám nhìn?"
"Lỗ tai
ngươi nghe thấy ta nói không dám khi nào? Chỉ là ta không muốn nhìn." Từ Thu Nhi trừng mắt nói.
Nghiêm Kính cười xì một tiếng, tay nắm lấy A Mộc kéo đến cạnh mình, ôm hắn nói: "Nhị tỷ đệ nhát gan không dám nhìn, đi, Nghiêm đại ca dẫn A
Mộc đi, các cô nương đều nhát gan, chúng ta là nam nhân phải lớn gan hơn bọn họ."
Nói liền liền đi về phía tây.
A Mộc quay đầu lại nhìn đường tỷ.
"A Mộc không được đi cùng hắn!" Từ Thu Nhi hổn hển hét lên, chạy lên trước đuổi theo Nghiêm Kính, muốn đoạt đường đệ lại.
A Mộc rất muốn đi xem sóc , bởi vậy khi Nghiêm Kính chạy, hắn cũng
xoay người, cùng Nghiêm Kính liếc mắt nhìn nhau, len lén cười.
Từ Thu Nhi đuổi theo vài chục bước, sau đó nàng dừng lại một lát rồi khẽ cắn răng tiếp tục đuổi.
Qủa thật nàng cũng rất muốn nhìn một chút con sóc là con gì, nhưng
nàng không muốn để cho Nghiêm Kính biết, nên cố ý gọi đường đệ lấy làm
cớ đuổi theo.
Nghiêm Kính lớn hơn nàng tám tuổi, đối với nội tâm trong lòng tiểu cô
nương hắn đã biết rõ, quay đầu lại nhìn khuôn mặt đỏ hồng của nàng, càng nhìn hắn càng cảm thấy Từ Thu Nhi như con sóc nhỏ mà năm đó hắn bắt
được, muốn đuổi theo hắn đoạt lại mấy cân hạt dẻ mà nó khổ cực lắm mới
dấu đi được, thấy hắn quay lại nhìn nàng, nàng giả bộ nhìn nơi khác.
Một trước một sau, sau khi đi thêm được một khắc, phía trước đột nhiên xuất hiện một gốc cây hạt dẻ so với thắt lưng nam nhân còn to hơn.
Nghiêm Kính từ từ dừng lại, ý bảo A Mộc ngẩng đầu, chỉ vào một cái động ở giữa thân cây nói: "Thấy không, đó chính là ổ sóc."
"Sóc đào động?" A Mộc trừng to mắt nói, không thể tưởng tượng ra hình ảnh một chuột đào cái động trên cây.
Ngôn từ của trẻ con rất dễ gây cười, Nghiêm Kính nghe vậy liền cười
lớn, để A Mộc xuống giải thích: "Không phải,cái lỗ đó là hình dáng tự
nhiên của cây, sóc chỉ lấy đó làm ổ thôi." Nói xong huýt sáo một hơi như chim tước núi kêu to, du dương thanh thúy.
Tiếng chim vừa mới cất lên, đột nhiên trong động có một cái đuôi lông
xù màu nâu thò ra, nó quơ quơ, sau đó cái đầu nhỏ liền chui ra, con mắt
đen lúng liếng nhìn xuống dưới. Nhìn thấy ba người Nghiêm Kính, nó dừng
lại một lát sau đó bò lên, trong nháy mắt đã chạy tới chỗ thật cao.
"Sóc!" A Mộc nhìn thấy trợn tròn mắt , hắn rất thích chú sóc lông xù này.
Từ Thu Nhi cũng nhìn không chớp mắt, trong dư quang thoáng thấy Nghiêm Kính đang nhìn nàng, Từ Thu Nhi nhếch miệng, tiếp tục nhìn chằm chằm
con sóc. Nàng cứ nhìn đó, hắn có thể làm gì nàng?
"A Mộc chờ ở đây nhé, ta đi lấy hạt dẻ cho đệ." Thây tiểu cô nương
không phủ nhận nàng thích sóc, Nghiêm Kính vui vẻ bước nhanh đến dưới
gốc cây, tay chân cùng đạp, thuần thục bò lên trên cây. Tay áo được hắn
kéo lên cùi chỏ, lộ ra cánh tay cường tráng, cơ bắp căng cứng, chân dài
leo cây, tốc độ nhanh đến đẹp mắt.
Nam oa thích nhất là cùng huynh lớn chơi đùa, A Mộc kính nể cực kỳ,
hắn đã chứng kiến tỷ phu leo tường, giờ lại đem Nghiêm Kính trở thành
tấm gương.
Từ Thu Nhi kìm lòng không được nhìn Nghiêm Kính nhiều hơn, đến khi
nàng cảm thấy không ổn muốn dời mắt đi thì Nghiêm Kính đã bò đến hang
động nhỏ, hắn cúi đầu vào trong nhìn, đưa tay nắm một đống hạt dẻ bóng
lưỡng ra, hướng về A Mộc lắc lư, "Xem, Nghiêm đại ca không lừa đệ chứ?"
A Mộc hưng phấn gật đầu.
Trên ngọn cây, chú sóc liên tục kêu chít chít.
Từ Thu Nhi nhìn sang hai bên, nhịn không được chất vấn Nghiêm Kính,
"Ngươi là quản sự ở đây, biết rõ nó ăn hạt dẻ vì sao còn không đuổi đi?"
Quả thực giống như kho lúa cố ý dung túng một con chuột bên trong.
"Nàng không thích nó sao?" Nghiêm Kính ngoài ý muốn hỏi.
Từ Thu Nhi nghiêng đầu, không chịu trả lời.
Nghiêm Kính cố ý nói: "Nàng nói rất có đạo lý, ta lấy tiền công Ngô
gia, thì phải đàng hoàng làm việc, như vậy tối nay ta sẽ để cái bẫy
chuột ở bên trong, sau đó lát nữa quay lại bắt nó làm thịt."
"Không được!" A Mộc sốt ruột nhìn chú sóc nói: "Nghiêm đại ca cho đệ đi, đệ nuôi nó!"
"Nuôi cái gì, đệ có hạt dẻ cho nó ăn không?" Từ Thu Nhi đè cánh tay
mập của đường đệ lại, quét mắt nhìn Nghiêm Kính một cái, hừ nói: "Lừa
ai, nếu ngươi thực sự muốn giết nó, còn giữ nó đến bây giờ sao?"
"Ta giữ nó lại là muốn để nàng xem, nếu nàng không thích, ta đương
nhiên không cần giữ lại nữa." Nghiêm Kính ôm cây, cợt nhả nhìn nàng.
Cuối cùng hắn lộ ra diện mạo thật sự, Từ Thu Nhi ôm lấy đường đệ rời đi.
Nghiêm Kính nóng nảy vội vàng bò xuống dưới, trong lúc vừa bò vừa gọi
tên tiểu cô nương, hắn đột nhiên thất thủ ngã xuống. Một tiếng ầm thật
mạnh vang lên, chấn động cả lá trên cây, cũng cả kinh đến Từ Thu Nhi,
nàng dừng bước khó tin xoay người, liền thấy Nghiêm Kính ngửa mặt nằm ở
đàng kia, một tay đang vân vê lưng, bộ dáng hết sức thống khổ.
A Mộc căng thẳng nắm lấy cánh tay đường tỷ.
Trong lòng Từ Thu Nhi cũng sợ, hai chân nàng khẽ run, để đường đệ xuống hỏi: "Ngươi, ngươi không sao chứ?"