Có giao tình lần trước đi nhờ xe, lần này Lục Thành đề nghị đưa các nàng trở về, Ngưng Hương cùng Lý má má cũng không khách sáo nữa, cảm kích
lên xe.
"Đây là A Nam à?" Lục Thành ở phía trước đánh xe, Lý má má nhìn bé trai
trong lòng A Đào xinh đẹp lạ thường, thuần thục trêu chọc nói. Bà đã
sống đến từng tuổi này rồi, từng dỗ dành trẻ con cũng rất nhiều, nên
việc làm quen với một đứa trẻ sớm đã thuận buồm xuôi gió.
A Nam lại không dễ bị dụ, thân thể nho nhỏ rúc vào trong lòng cô cô A
Đào, nhìn Lý ma ma một chút, hắn nghiêng đầu qua, đôi mắt to nhìn chằm
chằm tà áo của cô cô A Đào, qua một lát mới lặng lẽ liếc nhìn Ngưng
Hương ở phía đối diện.
Trong nhà của nàng có đứa em trai chín tuổi, nên Ngưng Hương cực kì
thích trẻ con, huống chi A Nam có khuôn mặt nhỏ nhắn trắng non mềm khả
ái như vậy, cho nên sau khi lên xe Ngưng Hương liền vẫn nhìn chằm chằm
vào A Nam. Lúc này thấy hình như cậu nhóc có chút hứng thú đối với mình, Ngưng Hương không kìm lòng được nở nụ cười, nửa người trên khẽ nghiêng
về phía trước, ôn nhu hỏi hắn, "A Nam mấy tuổi thế?"
A Nam đã hai tuổi, nhưng tháng sau mới đến sinh nhật, đương nhiên nghe không hiểu loại vấn đề này. Nhưng cậu nhóc hiển nhiên có chút thích
Ngưng Hương, lúc Ngưng Hương hỏi bé, bé chỉ hơi nhích vào trong lòng cô
cô, cũng không có dời ánh mắt đi, con mắt đen bóng sáng lóng lánh nhìn
chằm chằm ... Môi Ngưng Hương không nháy mắt.
A Đào cũng phát hiện, kinh ngạc hỏi: "Môi của Từ tỷ tỷ sao bị thương thế?"
Lục Thành nghe, nhịn không được quay đầu lại.
Ngưng Hương thấy hắn cũng đang nhìn chằm chằm môi của mình, trên mặt
nóng lên, lúng túng nói: "Tối hôm qua lúc ăn cơm không cẩn thận cắn phải ..."
A Đào cười hắc hắc, "Muội có nghe Nhị ca nói cắn môi là vì thèm ăn thịt, Từ tỷ tỷ ăn nhiều hai cân thịt là được rồi."
Tiểu cô nương nói một cách hoạt bát, Ngưng Hương cũng nở nụ cười.
Lý má má ngó ngó A Nam, hỏi Lục Thành: "Các ngươi sáng nay lại vào
thành à?" Hài tử nhỏ như vậy sao chịu nổi đường xa xóc nảy chứ.
Lục Thành biết rõ băn khoăn của bà, vội nói: "Không phải, tới hôm qua
rồi." Hắn tuy muốn đón nàng về nhà, nhưng cũng sẽ không thể không để ý
thân thể A Nam .
Lý má má gật gật đầu, chỉ là nhìn Ngưng Hương một chút, trong lòng vẫn
là có chút nghi hoặc, cảm thấy hình như Lục Thành chính là vì Ngưng
Hương mà đến. Nhưng dù sao đây cũng là việc riêng của Ngưng Hương, Lục
Thành nhìn cũng coi như là người quân tử, nên Lý má má cũng không có lắm miệng nhắc nhở Ngưng Hương cái gì.
Đến Bạch Hà trấn, Lý má má xuống xe, cười tủm tỉm nói lời từ biệt cùng
Ngưng Hương với mấy người trên xe, sau đó kéo con trai Lý Tiến Bảo của
bà đi khi cậu ấy còn ngơ ngẩn lưu luyến ngắm Ngưng Hương.
Thiếu Lý má má, Ngưng Hương cùng A Đào thỉnh thoảng cũng vẫn tán gẫu
như trước, A Nam thì lại khác, hoạt bát hơn lúc có Lý má má nhiều, bắt
đầu không thích ngồi trên đùi của cô cô, muốn bò xuống."
A Đào cho rằng cháu trai của mình nhớ phụ thân, liền đỡ tiểu tử cho bé
đi thử về hướng Lục dùng sức Thành, A Nam lại hướng về phía Ngưng Hương, dường như còn sợ cô cô không hiểu ý của bé, đưa tay về hướng Ngưng
Hương, a a muốn ôm ôm.
Lục Thành nghe tiếng quay đầu lại, thấy vậy ngoài ý muốn nhíu mày,
giải thích với Ngưng Hương: "A Nam sợ người lạ, trừ người nhà của chúng
tôi, người khác ai ôm nó cũng không cho, hôm nay không biết tại sao lại
đòi cô nương như thế." Trong lòng vui mừng cười đến nở hoa, không uổng
công hắn nuôi nắng, đi ị hay đi tiểu cả trên người hắn lâu như vậy, ánh
mắt của tiểu tử thúi quả nhiên cao y như hắn.(Còn có thể thô bỉ hơn nữa
không =.
A Nam ngước cái đầu nhỏ lên, nhìn chằm chằm vào ánh mắt của nàng một
lát, sau đó dời mắt đi, tiếp tục dùng sức đi chập chững về hướng chân
của Ngưng Hương.
Ngưng Hương nhìn ra ý định của cậu nhóc, cười đem cậu bé ôm đến trên đùi.
Đối với A Nam mà nói, trong nhà ngoại trừ cô cô bảy tuổi ra, còn dư
lại đều là đại nam nhân, trên người cứng rắn, sờ sờ không hề thoải mái
chút nào. Cô cô quá nhỏ, hai cô cô trong nhà nhị gia gia ôm cũng không
thoải mái bằng cô cô này, ấm ấm, mềm mềm. Tiểu tử thỏa mãn vặn vẹo uốn
éo, tự mình tìm tư thế hài lòng nhất, sau đó chuyển hướng về ngực của
Ngưng Hương bên kia.
Hài tử lớn như vậy, đối với ngực có cảm giác thân cận theo bản năng, A
Nam chớp mắt mấy cái, từ từ nâng lên bàn tay nhỏ bé mắt, thử sờ sờ chỗ
đó thăm dò. Vừa vặn trên vạt áo của Ngưng Hương có thêu hoa, nên cứ ngỡ
cậu nhóc đó bị những hoa văn thêu trên đó hấp dẫn, Ngưng Hương cũng
không hề ngăn cản, chị lặng lẽ nâng cao người A Nam lên một chút, che
khuất tầm nhìn của Lục Thành.
"Đây là hoa đào." Một tay ôm lấy A Nam, một tay nắm lấy bàn tay đang
vuốt ve trên cánh hoa đào trên ngực mình, gưng Hương ôn nhu dạy hắn.
"Đào!" Nghe được chữ quen thuộc, A Nam đã quên mất ý định riêng của bé, nghiêng đầu chỉ về hướng cô cô.
A Đào chỉ chỉ cái đầu nhỏ, "Gọi cô cô! Dạy bao nhiêu lần rồi."
Trên suốt đoạn đường đi, A Nam cuối cùng lộ ra một nụ cười, cái miệng
nhỏ nhắn hơi mỏng cong lên, lộ ra vài cái răng sữa bên trong.
Ngưng Hương cũng ồn ào theo, "A Nam gọi cô cô."
A Nam ngửa đầu nhìn nàng, bởi vì nhiều người dụ dỗ bé, bé cao hứng vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé, nhưng lại không chịu gọi.
"Không gọi thì đừng ôm nó nữa." Lục Thành đã chuyển tư thế ngồi, hơi quay mặt về hướng trong xe, cố ý nghiêm mặt nói.
A Nam nghe được thanh âm nghiêm nghị của phụ thân, thu lại ý cười, có chút khẩn trương nhìn qua Ngưng Hương.
"A Nam ngoan, tỷ tỷ... Cô cô thích ôm A Nam." Ngưng Hương vốn định tự
xưng tỷ tỷ, nghĩ lại mình kêu Lục Thành là đại ca, A Đào gọi nàng là tỷ
tỷ, nên đối mặt với cậu bé nhỏ hơn em trai mình ba tuổi, không thể không nâng cao bối phận lên một chút.
A Nam chỉ là không thích nói chuyện, cô cô mà bé thích cũng khuyên không được, nhất thời mất hứng chui vào trong lòng Ngưng Hương, không thèm để ý đến ai cả.
Ngưng Hương bất đắc dĩ, dỗ dành cậu bé, nhẹ nhàng lắc lắc, "A Nam ngủ đi, cô cô ôm A Nam ngủ."
Bàn tay nhỏ bé của A Nam vốn đã khoát lên trên người nàng, nay thuần thục nắm lấy xiêm y của nàng.
Lục Thành cực kỳ hâm mộ, phát giác Ngưng Hương sắp nhìn sang, ý thức
được chính mình nhìn nàng quá lâu, hắn ho khan vài tiếng, làm bộ quở
trách nhi tử một câu, nghiêm trang quay qua chỗ khác.
Kết quả ngồi chưa được bao lâu, A Đào ở sau lưng đột nhiên sốt ruột nói: "Đại ca, A Nam muốn xuỵt xuỵt!"
Lục Thành giật mình quay đầu lại, quả nhiên trông thấy khuôn mặt nhỏ
nhắn của A Nam đỏ lên ở trong lòng Ngưng Hương đang rầm
rì, lập tức muốn ngừng xe.
Ngưng Hương cản hắn, vừa ôm A Nam hướng đến đuôi xe vừa cười khuyên
nhủ: "Lục đại ca tiếp tục đánh xe đi, tôi dẫn A Nam đi, trước đây tôi
cũng thường dẫn A Mộc đi, tôi làm được ."
A Nam quay đầu lại nhìn phụ thân một cái, ánh mắt trong suốt giống như nói không cần phụ thân dẫn đi.
Tâm tình của Lục Thành có chút phức tạp.
Ngưng Hương không hề để tâm, đi đến đuôi xe, ngồi vững vàng, lại nâng
lên hai cặp chân ngắn của A Nam. A Nam không cần người dỗ, chim nhỏ cong lên, một dòng nước chảy liền hướng về trên đường phun ra ngoài. Xuỵt
xuỵt một lát, cậu nhóc ngước đầu lên, không chớp mắt nhìn người đối
diện, Ngưng Hương cười với hắn, bé cũng cười, giống như có một chút đắc
ý.
Tiếng nước chảy ào ào, rất nhanh liền dừng.
Xuỵt xuỵt xong, A Nam rất mệt, vùi đầu ở trong lòng Ngưng Hương ngủ say.
Đường quá dài, ngày xuân ánh mặt trời quá ấm áp, A Đào cũng chống đỡ
không nổi, bởi vì trong xe có rất nhiều vải thô, nàng trực tiếp nằm
xuống.
Ngưng Hương lặng lẽ đem bao đồ y phục của mình đưa cho tiểu cô nương, để cho nàng gối lên.
"Từ tỷ tỷ thật tốt." A Đào hạ thấp thanh âm, ngọt ngào nói cảm tạ.
Lục Thành có chút ngượng ngùng, nhìn Ngưng Hương nói: "Đem A Nam đưa cho tôi, cô nương cũng ngủ một lát đi."
"Không cần, Lục đại ca chuyên tâm đánh xe đi, A Nam nhẹ như vậy, ôm
không mệt đâu." Có lẽ Lục Thành có thói quen ôm A Nam đánh xe, Ngưng
Hương lại không muốn nhìn thấy hắn khổ cực như vậy, cũng sợ hắn không
cẩn thận làm rơi A Nam. Cùng hắn nói xong, nàng cúi đầu quan sát cậu
nhóc đang ngủ say trong lòng, thực sự nàng rất yêu thích cậu bé này,
nàng lại cúi người xuống hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn sạch sẽ
của A Nam.
Yết hầu của Lục Thành khô khốc, nhìn đôi môi của nàng, rồi nhìn lại
khuôn mặt vừa được đôi môi kia hôn qua, rồi mới đánh xe lần nữa.
Trên đoạn đường về nhà, đường đất gồ ghề thỉnh thoảng xóc nảy, chú lừa
tơ này vừa mới lớn nên khá hăng hái, gần như không hề biết mệt mỏi,
tiếng móng gõ xuống mặt đường, tiếng bánh xe cọ xát nghe ken két, đơn
điệu mà có quy luật. Hai hàng bạch dương bên đường vừa nhú ra những
chiếc lá non màu xanh nhạt, soi những cái bóng loang lổ xuống mặt đường, ngẫu nhiên có con chim se bay ngang qua đỉnh đầu, cất những tiếng hót
thanh thúy.
Ngưng Hương ngẩng đầu, ánh mắt nhìn theo hai con chim sẻ vừa mới bay
qua, nhìn xem chúng nó ẩn vào trong lá cây, nàng cười thu hồi ánh mắt,
lúc cúi đầu đã thấy Lục Thành đã nhìn mình chẳng biết từ lúc nào.
Bốn mắt nhìn nhau, không hiểu sao Ngưng Hương lại không dám nhìn vào
đôi mắt hoa đào vô cùng mềm mại kia, mới vừa định lên tiếng, thì Lục
Thành thấp giọng giải thích: "Thông thường vào khoảng giờ này A Nam sẽ
đói, tôi mới xem thử nó đã tỉnh hay chưa thôi."
Thì ra không phải là nhìn nàng...
Ngưng Hương trầm tĩnh lại, xem A Nam một chút, lo lắng nói: "Vậy nếu bé đói bụng thì làm sao bây giờ?"
"Ở đây có quả trứng gà, lát nữa nàng ôm nó, để tôi đút cho." Lục Thành đương nhiên đã sớm có chuẩn bị.
Mới vừa nói xong, A Nam đột nhiên nhúc nhích, từ từ mở mắt ra. Nhìn
thấy Ngưng Hương, cậu nhóc mờ mịt chớp mắt mấy cái, hiển nhiên không nhớ nổi chuyện trước khi ngủ, đầu chuyển một cái, nhìn thấy phụ thân phía
trước, lập tức đưa tay về hướng Lục Thành.
Lục Thành lúc này ngừng xe lừa, ngó ngó muội muội còn ngủ, hắn bước
nhanh đến đi vòng qua Ngưng Hương bên này, đưa tay đón lấy A Nam. A Nam ỷ lại ôm lấy phụ thân, bàn tay nhỏ bé càng không ngừng dụi mắt.
"A Nam có muốn xuỵt xuỵt không?" Lục Thành vừa hỏi vừa đi băng sang đường.
Ngưng Hương ngồi trên xe, nhìn hắn thuần thục mà đem A Nam bế lên, bóng lưng cao lớn, làm cho người ta an tâm lạ thường.
Lại xuỵt xuỵt một hồi, tinh thần của A Nam tốt lên nhiều, Ngưng Hương
đưa tay đón bé, cậu nhóc rất sung sướng nhích lại gần. Lục Thành liền
đứng ở bên cạnh xe, lấy trứng gà trong ngực ra bóc cho bé, bình thường
lột được rất lưu loát, nhưng lần này không biết là trứng gà của nhà Tam
thúc cố tình gây sự với hắn, hay do nàng nhìn nên khẩn trương, lúc bóc
đã làm rơi mấy miếng lòng trắng trứng.
Ngưng Hương thấy vậy, sợ hắn lãng phí, thấp giọng nói: "Ngươi ôm A Nam đi, để ta bóc trứng gà cho."
Lục Thành lúng túng liếc nhìn nàng một cái, đem trứng gà đưa tới.
Ngưng Hương còn chưa đưa tay ra thì A Nam đã cầm lấy, vừa cúi đầu trong miệng đã rơi một đống nước miếng.
Lục Thành bật cười, nhay tay đón lấy nhi tử, lau xong nước miếng, hai
cha con cùng nhau nhìn chằm chằm trên xe, lớn nhìn người chằm chằm, nhỏ
nhìn trứng chằm chằm.
Trong lòng Ngưng Hương không suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác, nên bóc vỏ
trứng thuận lợi hơn Lục Thành rất nhiều, sau khi đã lột xong, nàng bẻ
xuống một phần nhỏ đưa cho A Nam, nhỏ giọng dặn dò hắn, "A Nam nhai rồi
mới có thể nuốt, biết không?"
A Nam nghe hiểu được câu này, gật gật đầu, hé miệng tiếp.
Ngưng Hương cười đút hắn, bên trong đôi mắt hạnh tất cả đều là bóng dáng của A Nam.
Lục Thành lại nhìn nàng đến nhập thần, cảm thấy đây chính là thê tử mà hắn muốn cưới, ôn nhu săn sóc, còn... Xinh đẹp động lòng người.