Edit: Trâm Trâm
Lục Thành đến đây để đón con trai.
Trước khi xuất môn cố ý đổi xiêm y màu xám tro áo vải, kỳ thật hắn có
điều kiện đổi mới, nhưng hắn sợ quá rêu rao, như con trai của Lý má má
vừa nhìn đã nhìn ra tâm tư của hắn. Lục Thành mặc dù không từng đuổi
theo qua cô nương nảo nhưng hắn hiểu được tiến hành phải theo trình tự,
mới thấy qua hai lần liền không thể chờ đợi được nói cho người ta, Ngưng Hương thích hắn đương nhiên không sao, nếu chẳng may nàng ấy không
thích, về sau muốn tiếp tục lôi kéo làm quen cũng không được.
Hắn có kiên nhẫn, hai nhà đều kề bên, không sợ không có cơ hội biểu hiện.
Đến thôn Liễu Khê, Lục Thành đi thẳng đến thôn bắc, lần trước Từ Hòe chỉ đường, lúc ấy hắn liền thuộc nằm lòng.
Đứng ở cửa lớn của Từ gia, mắt thấy nàng cùng Từ Thủ Lương đi ra từ một
nhà, Lục Thành siết nắm tay thành quyền, lặng lẽ hít sâu 1 hơi, lập tức
hướng về phu thê Từ Thủ Lương thân thiện cười nói: "A Nam ương bướng
không chịu về nhà, làm đại bá và bá mẫu thêm phiền toái."
Cũng không hề nhìn về hướng hai tỷ muội Ngưng Hương đứng bên kia lần nào, rất thủ lễ nghĩa.
Hắn trời sinh tuấn lãng, trên người có khí chất của một chủ nhân một gia đình hoặc chưởng quỹ của cửa hàng, chững chạc lại có chí hứơng lớn, Lý
thị nhịn không được dùng mắt liếc hắn vài lần đánh giá, đột nhiên chợt
hiểu, cũng chỉ có nông gia hán tử như hắn mới có thể làm cho một thiên
kim ở phủ thành cam tâm gả cho hắn, chứ còn loại thô bỉ bình thường,
đừng nói thiên kim tiểu thư,mà nha hoàn bên cạnh tiểu thư tám phần cũng
chướng mắt.
Bộ dáng tuấn tú, khiêm nhường lại biết ăn nói, Lý thị đối với Lục Thành
ấn tượng vô cùng tốt, vội nói: "Không có việc gì không có việc gì, A Nam rất ngoan, một chút cũng không có cho chúng ta thêm phiền toái,mau đi
vào trong phòng ngồi đi." Nói xong thoáng nhìn trượng phu không mặn
không nhạt, Lý thị vụng trộm kéo ống tay áo trượng phu.
Từ Thủ Lương mới chào hỏi với Lục Thành một tiếng.
Lục Thành không có cùng Từ Thủ Lương quen biết trứơc, nên Lục Thành cho
là tính tình của ông vốn là nghiêm túc thận trọng như vậy, nên cũng
không nghĩ nhiều, trong lúc đi vào đưa bao giấy dầu trong tay cho Từ Thu Nhi, cười nói: "Đây đựơc làm từ cây táo hồng, hương vị cũng ổn, tuy
không nhiều lắm, Thu Nhi đừng ghét bỏ."
Từ Thu Nhi vừa mừng vừa sợ, cao hứng hỏi hắn, "Lục đại ca tự mua ư?"
Phàm là trái cây, đều là đồ quý báu.
Lý thị ngại ngần không muốn nhận, đoạt bao giấy dúi vào trong tay Lục
Thành, "Đứa nhỏ này, làm gì khách khí như vậy? Lấy về giữ lại cho A Nam
dùng!"
"A Nam quá nhỏ, ăn không hết cái này." Lục Thành kiên trì không nhận,
hướng về Từ Hòe bên kia lui lại mấy bước, "Bá mẫu, con làm việc ở vườn
trái cây, hàng năm có một ít quả bị trầy da, hoặc nứt, không có cách nào bán được, lão gia liền để cho chúng con mang về, không thể ăn hết còn
dư lại phơi nắng làm thành món ăn vặt, thật không có dùng tiền mua, ngài giữ lại dùng đi."
Thì ra là như vậy, nếu đã không tốn tiền, Lý thị cũng không miễn cưỡng nữa, lại giao cho Ngưng Hương cầm lấy.
Lục Thành cuối cùng có lý do nhìn về phía Ngưng Hương.
"Cám ơn Lục đại ca." Ngưng Hương khách khí hướng hắn gật gật đầu, mang
thứ đó đưa cho đường muội, cười nói: "Thu Nhi cất kỹ, giữ lại để muội
cùng A Mộc ăn vặt."
Từ Thu Nhi cười hì hì tiếp nhận.
Lục Thành cũng hơi thất vọng, trong nhà không có có vật hi hãn gì, cây
táo hồng phơi khô này xem như món duy nhất có thể mang tặng, nhưng hình
như nàng không thích ăn.
Phát giác nam nhân đang nhìn chính mình, Ngưng Hương suy đoán Lục Thành
là muốn hỏi A Nam, liền nói: "A Nam ngủ rồi, chờ bé tỉnh rồi hãy đi?"
Lục Thành mặc dù rất muốn ở Từ gia đợi nhi tử tí nữa nhưng lại có nhiều
băn khoăn, có chút bất đắc dĩ nói: "Không được, để ta vào ôm nó ra, kéo
lát nữa nó tỉnh lại quấy không chịu đi." Nhi tử lần đầu tiên dính một
ngừơi ngoài như vậy, nhưng nó quá nhỏ không có cách nào để nói lý với
nó, Lục Thành cũng không hạ được quyết tâm ôm một hài tử đang gào khóc
mà đi, chỉ có thể dùng biện pháp như thế.
"Vậy sao được chứ, đợi nó thức rồi nói sau." Lý thị ở một bên khuyên nhủ.
Lục Thành kiên trì đi lập tức.
Ngưng Hương rất luyến tiếc A Nam, nhưng dù sao không phải là hài tử nhà
mình, nếu đã Lục Thành kiên trì, nàng nhìn y phục của Lục Thành rồi nói: "Vậy Lục đại ca đến Đông phòng ngồi một lát, ta tìm xiêm y của A Mộc
cho A Nam trùm lên, tránh bị cảm gió trên đường."
Nàng tỉ mỉ cẩn thận, Lục Thành thành tâm cám ơn, "Vậy làm phiền đại cô nương."
Ngưng Hương gật gật đầu, bước ra khỏi phòng trước, từ đầu đến cuối không cùng Lục Thành đối mặt qua.
Lục Thành đã nhận ra nàng rõ ràng xa cách, nhíu nhíu mày, cố nén mới không có truy đuổi theo nàng.
Tây phòng.
Có Từ Thu Nhi hỗ trợ, Ngưng Hương rất nhanh liền tìm được cái áo nhỏ mà A Mộc mặc lúc ba tuổi, ánh mặt trời bên ngoài vừa lên, Ngưng Hương đem áo treo lên sào phơi đồ phơi khoảng một khắc cho ấm áp, lúc này mới mang
áo trải lên giường, sau đó đi về hướng lò sưởi đặt gần đầu giường.
A Nam nằm nghiêng hướng ra ngoài, đôi má non mềm mịn màng gối lên gối
đầu, cái miệng nhỏ hồng hồng khẽ mở, may mắn không có chảy nước miếng.
Ngưng Hương cười cười, nhẹ nhàng vén chăn lên, lại cẩn thận đem A Nam bế lên. Đang ngủ ngon giấc, bị người chạm vào, A Nam vùi mặt vào trong
ngực Ngưng Hương cọ xát, làm nũng, động tác tràn đầy ỷ lại.
Ngưng Hương cảm thấy cay cay sống mũi.
Nàng nghĩ không ra, vì sao mới biết nửa ngày, nàng giống như không thể
xa đứa bé này, là bé quá đáng yêu, hay là quá đáng thương?
Lúc đặt A Nam nằm trên chiếc áo đã được trải sẵn, mắt của Ngưng Hương có chút mờ mịt.
"Đại tỷ khóc đấy à?" Từ Thu Nhi nghiêng đầu nhìn nàng, gặp trong mắt
nàng thực sự có nước mắt, Từ Thu Nhi khó có thể tin há to miệng.
"Tỷ chỉ cảm thấy thằng bé đáng thương quá." Ngưng Hương vừa mặc áo cho A Nam, vừa giải thích.
Từ Thu Nhi ngó ngó A Nam, nhẹ giọng nói: "Cũng ổn mà, A Nam mặc dù không có nương, nhưng còn có Lục đại ca, A Đào cũng có thể chơi với nó." So
với đường đệ A Mộc, số mệnh thằng bé đó tốt hơn rất nhiều, cha mẹ đều đã không còn, tỷ tỷ ruột còn đang bán mình trở thành nha hoàn, một tháng
chỉ có thể gặp một lần.
Dù sao Từ Thu Nhi nghĩ mãi cũng không hiểu tại sao Đường tỷ lại sầu não như vậy.
Ngưng Hương cũng chỉ là nhất thời nhịn không được, rất nhanh đã bình
phục lại, nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt của A Nam một ngụm, do dự một
chút, sau đó vẫn đem cậu bé bế lên. A Nam thích nàng như vậy, nàng muốn
ôm bé nhiều thêm một chút, cho dù cậu bé không hề hay biết.
Từ Thu Nhi giúp nàng vén rèm, Lục Thành ở Đông phòng nghe được động
tĩnh, có chút nóng lòng đi ra, chứng kiến nhi tử ngủ say trong lòng
Ngưng Hương, đột nhiên phát hiện mới chỉ cách có một bữa cơm thôi mà hắn lại nhớ nhi tử đến thế.
"Ngày khác ta sẽ gửi trả áo." Đón lấy con trai từ trong lòng của Ngưng Hương, hắn nhìn vào ánh mắt của nàng, thấp giọng nói.
Có lẽ là do đứng
quá gần nên lời nói trầm thấp này nghe giống như có
trộn lẫn chút thâm ý, Ngưng Hương nhịn không được, ngẩng đầu nhìn hắn.
Nàng thấp hơn hắn một cái đầu, lúc ngẩng đầu lông mi thật dài dời lên
trên, lộ ra đôi mắt hạnh trong suốt, bên trong có sóng gợn nhấp nhô,
trái tim của Lục Thành cũng nhộn nhạo theo, ôn nhu liên tục lan tràn đến trong mắt, mà trong mắt của Ngưng Hương, chút tình ý như có như không
đó đã đủ làm nàng khinh thường.
Ngưng Hương không nghĩ là hắn sẽ thích mình, nhưng khoảnh khắc hiểu lầm
này đã nhắc nhở nàng sự bạc tình của Lục Thành đối với người vợ đã mất,
xác định Lục Thành ôm chắc A Nam, Ngưng Hương lập tức lui về phía sau,
không để ý đến câu hứa trả quần áo của Lục Thành.
Lục Thành lại bắt được sự phản cảm toát ra từ ánh mắt ngay lúc nàng vừa
thu hồi tầm mắt, hoàn toàn khác biệt một trời một vực so với lúc nàng ôn nhu nhìn A Nam. Hắn có thói quen nhìn sắc mặt người, lại căn cứ vào
buồn vui mà phỏng đoán nguyên do, phần lớn thời gian cũng có thể đoán
được tám chín phần, lúc này lại không có chút đầu mối nào.
Hắn đã làm gì khiến cho nàng không vui?
Lúc chia tay hồi trưa còn tốt lắm mà?
Lục Thành nghĩ không ra, vốn lại nóng lòng biết rõ, nhưng trước mặt của cả nhà họ Từ lại hoàn toàn không có cách nào để hỏi.
Là hắn kiên trì rời đi lập tức, hiện tại nhi tử đã tới tay, Lục Thành
chỉ đành phải khổ sở sải chân bước ra ngoài, còn nàng thì sao, mặc dù đi ra đưa hắn, vẫn đứng ở đằng sau phu thê Từ Thủ Lương, làm cho hắn muốn
liếc mắt một cái cũng không được.
Kusc đến thì tràn đầy mòng đợi, lúc về lại buồn thúi cả ruột gan.
Lúc sắp đến thôn Đông Lâm, tiểu tử trong lòng cuối cùng cũng có động
tĩnh, Lục Thành tạm thời dừng bước lại, cúi đầu nhìn nhi tử chiếm hết
tiện nghi.
A Nam ngáp một lúc liền mở mắt, ngậm miệng lại, bé nhìn chằm chằm vào
gương mặt vô cùng quen thuộc của phụ thân một lát, đột nhiên chuyển đầu
sang một bên, nhìn trái nhìn phải, bên cạnh không có phòng ở cũng không
có Hương cô cô.
Tiểu tử ngơ ngác chớp mắt nháy mắt mấy cái, lại ngẩng đầu nhìn phụ thân, nghi ngờ hỏi.
Lục Thành đang tức giận, giơ tiểu tử lên giơ, ôm mông bé nói: "A Nam về nhà cùng phụ thân."
A Nam tiếp tục nhìn chằm chằm phụ thân, giống như rốt cuộc đã hiểu rõ, cái miệng nhỏ nhắn mím lại thật chặt.
Lục Thành thấy nhi tử không có khóc, cũng không tiếp tục nhắc Ngưng Hương, cũng trầm mặt mím môi đi lên phía trước.
Ít nhất giờ khắc này, hai cha con thập phần giống nhau.
Đi chừng mười bước, trên cánh tay đột nhiên nóng lên, Lục Thành trước
tiên đem nhi tử giơ lên, nhưng mà đã muộn, trên người ướt một mảnh.
Lục Thành không thể tin được ngẩng đầu lên, trừng mắt chất vấn nhi tử, "Muốn xuỵt xuỵt tại sao lại không nói với phụ thân?"
Tiểu tử đã sớm biết chuyện khi muốn xuỵt xuỵt sẽ ra hiệu trước, Lục
Thành không thể tin được, lại cảm thấy nhi tử là cố ý muốn đi tiểu trên
ngừơi hắn để trả thù.
A Nam vẫn chỉ mím môi, đôi mắt to đen lúng liếng nhìn phụ thân chằm chằm, chỉ có khuôn mặt mới vì nghẹn xuỵt xuỵt mà đỏ ửng.
Lục Thành không có cách, kéo cái áo của A Mộc qua quấn lấy mông của con
trai, rồi lại ôm bé vào trong lòng, vừa vặn ngăn trở chỗ ướt lan rộng
thêm.
Đoạn đường này, hai cha con không ai thèm để ý đến ai, về đến nhà, A Nam liền đưa tay về hướng nhị thúc Lục Ngôn đang cho dê ăn trong sân.
Chỉ cần Lục Thành ở nhà, tiểu tử vẫn luôn không cho các thúc thúc ôm,
nên hôm nay Lục Ngôn thụ sủng nhược kinh, cho rằng bởi không gặp nhau cả ngày nên cháu nó nhớ mình, lập tức ném hết mọi việc sang một bên, sải
bước chạy tới, " A Nam nhà chúng ta đã về rồi, nhớ nhị thúc không?"
Kết quả vừa nhận lấy, vẫn chưa cảm nhận được mừng rỡ của cháu trai mình, đã sờ phải một lớp y phục ướt đẫm....
~
Từ gia.
A Mộc còn ngủ, Từ Thu Nhi ngồi ở bên cạnh Đường tỷ, tách một miếng táo hồng khô đút cho nàng, "Đại tỷ nếm thử đi, ăn rất ngon."
Ngưng Hương lắc lắc đầu, chỉ chuyên tâm vá đũng quần cho đệ đệ, ôn nhu nói: "Thu Nhi ăn đi, tỷ ở Hầu phủ thường ăn cái này."
Kỳ thật nàng thực chưa từng ăn, Bùi Cảnh Hàn không thích loại ăn vặt
này, nàng cùng Tố Nguyệt cũng không từng mua qua, nhưng nàng cũng không
muốn ăn.
Từ Thu Nhi lại tin, ăn hai mảnh, còn dư đem gói lại để dành cho A Mộc,
sau đó quay lại ngồi, nàng nghĩ đến một chuyện, thấp giọng cười nói:
"Đại tỷ, tỷ có phát hiện không, Lục đại ca gọi tỷ là Từ cô nương hoặc là đại cô nương, nhưng lại gọi muội là Thu Nhi, nhưng rõ ràng muội chỉ nhỏ hơn tỷ có một tuổi thôi, vì sao huynh ấy lại phân chia cách gọi như
thế? Giống như coi muội là hài tử, còn tỷ là người lớn vậy."
Ngưng Hương kinh ngạc ngừng may vá, suy nghĩ một chút, thật đúng là như thế.
"Lục đại ca có phải thích tỷ hay không?" Từ Thu Nhi thấy Đường tỷ đã nghe, cuối cùng đem suy đoán của mình nói ra.
"Đừng nói bậy." Ngưng Hương nhíu mày trừng nàng.
Từ Thu Nhi không phục, hừ nói: "Vậy tỷ nói thử xem tại sao lại gọi chúng ta như thế?"
Ngưng Hương mím môi, có chút ít bực bội nói lấy lệ: "Có lẽ do muội lùn quá..."
Nhưng suy đoán đã mọc rễ trong lòng nàng, châm chích toàn thân nàng không được tự nhiên.
Vẫn là đại bá phụ nói đúng, lần sau có về nhà, nếu có vô tình gặp phải, cũng không thể ngồi xe của Lục Thành nữa.