Chủ tử phân phó, Ngưng Hương không thể không cùng Lục Thành đi lấy nước.
Cây ăn quả cành cây rất thấp, gần như sắp chạm xuống đất rồi, cho nên dù Ngưng Hương cúi đầu đi, nhưng vẫn có thể nhìn thấy những đóa hoa hồng
phấn của cây cây táo hồng, nhiều đóa tạo thành một khóm hoa, như tựa như gấm thêu.
Cảnh xuân tươi đẹp rực rỡ như thế đã phân tán lực chú ý của nàng, Ngưng
Hương ngay từ đầu bức bách chính mình không đựơc nhìn tới nam nhân phía
trước, sau khi đi một đoạn đường, nàng cảm giác thoải mái không ít, đôi
mắt hạnh rũ xuống, chỉ chăm chú xem hoa của cây táo hồng.
Lục Thành nhịn không được quay đầu lại, liền nhìn thấy bộ dáng nghiêng
đầu ngắm hoa của nàng, giống như là thật sự rất thích những đóa hoa này, lại mơ hồ có chút mượn hoa phân tâm ý. Lục Thành cũng không hiểu tại
sao mình lại có loại ý niệm này trong đầu, nhưng hắn lại cảm thấy rất
rõ, tiểu cô nương này dường như rất không thích bị hắn bắt gặp nàng cùng với Bùi Cảnh Hàn, hình như cố ý lẩn tránh hắn.
"Trước kia có từng thấy qua cây táo hồng không?"
Lục Thành thả chậm bước chân, muốn đợi nàng sóng vai cùng đi.
Yên lặng suốt đoạn đường đi, hắn đột nhiên mở miệng, trái tim bình tĩnh
của Ngưng Hương lập tức khởi lên gợn sóng, quét nhìn ống quần hắn một
cái, Ngưng Hương thả chậm bước chân, giả bộ xem hoa nói: "Chưa thấy qua, trong thôn chỉ có cây hạnh, cây đào, nào có loại cây hiếm như cây táo
hồng này."
Hắn dừng lại nàng liền đi chậm lại, rõ ràng là thực sự muốn trốn hắn,
Lục Thành cảm thấy vừa oan ức lại vừa hiếu kỳ, rất muốn biết rốt cuộc
nàng đang suy nghĩ gì.
"Nàng đi chậm như vậy, không sợ thế tử đợi sốt ruột sao?" Lục Thành nhìn qua khuôn mặt ửng đỏ của nàng, cười nhẹ hỏi.
Trong lời nói của hắn phảng phất sự vui vẻ thân mật tự nhiên, căn bản
không để ý nàng là nha hoàn của ai, càng không hề có chút hiểu lầm khinh thị nàng, Ngưng Hương kinh ngạc ngẩng đầu, sau khi đến vườn trái cây,
đây là lần đầu tiên nhìn thẳng hắn.
Lục Thành cười cười, hất cằm về hướng Tây bắc của vườn trái cây, "Nhanh lên đi thôi, đừng để cho bọn họ chờ."
Nụ cười kia còn ấm áp sáng rỡ hơn cả ánh nắng ngày xuân, Ngưng Hương đã
từng đem hắn trở thành người bạc tình, giờ khắc này, nàng lại bị nam
nhân cởi mở với nụ cười rạng rỡ đó làm ấm lòng. Cuối cùng cũng có người
cùng thôn dù biết được nàng là nha hoàn hầu hạ Bùi Cảnh Hàn thì không hề dùng ánh mắt đầy ẩn ý sâu xa nhìn nàng, cũng không hề nói bóng nói gió
hỏi thăm nàng có bị Bùi Cảnh Hàn thu dùng hay không.
Sau khi cảm động, là áy náy.
Giữa Lục Thành và Phùng cô nương, nàng biết rõ đều là tin đồn, nhưng
nàng tiếp xúc qua Lục Thành là người vui vẻ giúp người làm niềm vuii,
tính tình thân thiện, cũng quang minh lỗi lạc không dễ dàng coi thường
người khác, còn là một người cha tốt, cực kỳ tỉ mỉ săn sóc, sao nàng có
thể bởi vì một chút suy đoán liền quyết định xa lánh người mà đã từng
giúp nàng và Lý má má hai lần?
Chỉ riêng việc suy đoán hắn bạc tình thì mình có khác gì những thôn nhân xầm xì to nhỏ suy đoán chuyện giữa nàng và Bùi Cảnh Hàn chứ?
Ở trong lòng lặng lẽ nói tiếng xin lỗi, Ngưng Hương nhẹ nhàng thở phào,
hướng về phía Lục Thành nhoẻn miệng cười, "Vậy Lục đại ca đợi một chút,
ta vào xe ngựa lấy ống trúc trước, thế tử rất khó tính, chắc chắn sẽ
không dùng đồ mà bọn hạ nhân chúng ta sử dụng để uống nước đâu."
Một từ "Chúng ta", đã đem nàng cùng Lục Thành thuộc về thành một loại người.
Nhịp tim Lục Thành đập tăng nhanh, vì nụ cười xinh đẹp tinh khiết của
nàng, hiểu nàng đã không còn hiểu lầm gì mình, hắn cười đi đến bên cạnh
nàng, "Vậy ta đi cùng nàng, lần đầu tiên nàng đến đây, ta sợ nàng không
nhớ được đường, sẽ bị lạc mất."
Ngưng Hương nhìn ngắm chung quanh, khẽ ừ một tiếng.
Quan hệ khôi phục như trước, Lục Thành rất quen thuộc cùng nàng hàn huyên, "Sao các người lại đến đây?"
Ngưng Hương thở dài nói: "Thế tử muốn đến Lão tiên sơn để săn bắn, chúng ta hầu hạ cuộc sống hằng ngày của ngài ấy, vừa rồi mới dùng cơm ở
Nghênh Tiên cư, bỗng nhiên lại muốn đến bên này ngắm hoa... Bất quá cũng thật là trùng hợp, thì ra Lục đại ca làm việc ở đây."
"Đúng là quá trùng hợp, ta cũng không nghĩ tới sẽ gặp nàng ở trấn này."
Lục Thành tránh đi vòng qua một cây nghiêng, đi đến cành có quả, nhìn
chằm chằm vào khuôn mặt trắng hồng của nàng: "Ta với bạn trưa nay đến
Nghênh Tiên cư để dùng cơm, lúc vừa đi ra liền nhìn thấy các người xuống xe, cho nên khi về đến đây nghe sư phụ nói các người sắp tới, nên lúc
đó ta thấy nàng mới không có giật mình."
Hắn nhắc tới chuyện ngẫu nhiên gặp mặt ở trấn trên, Ngưng Hương có chút chột dạ, không tự chủ nhìn sang bên cạnh.
Lục Thành lập tức hiểu, lúc ấy nàng đã nhìn thấy hắn, xuống xe muộn, là vì muốn trốn hắn.
Là sợ hắn hiểu lầm cái gì sao?
Công tử tôn quý, nha hoàn xinh đẹp, quả thật làm cho người suy nghĩ sâu xa.
Nhưng thấy nàng mỗi lần về nhà đều mặc xiêm y cũ, Lục Thành sẽ tin nàng
không phải là loại người thấy người sang muốn bắt quàng làm họ đó, người như vậy đều hư vinh, hận nhất là không thể áo gấm về nhà cho tất cả mọi người biết rõ nàng được chủ tử sủng ái.
Còn nàng thì lại sợ tất cả thôn dân quen thuộc hiểu lầm, hay chỉ sợ riêng hắn hiểu lầm?
Ý niệm trong đầu vừa dâng lên, Lục Thành hưng phấn siết nắm tay thành
quyền, cười nói sang chuyện khác: "Lần trước ôm A Nam trở lại, tiểu tử
thúi đi trên đường đã tỉnh, không thấy được nàng nó cáu gắt không ngừng, còn cố ý tiểu lên người của ta."
Nhớ đến gương mặt ngủ đáng yêu của A Nam, Ngưng Hương trầm tĩnh lại,
kinh ngạc nhìn về phía Lục Thành, "Không thể nào? Thằng bé mới mấy tháng thôi, làm sao biết mấy chuyện đó, chắc Lục đại ca suy nghĩ nhiều thôi."
Lục Thành không hề tránh né, nhìn thẳng vào đôi mắt hạnh xinh đẹp của
nàng: "Sao lại không thể, vừa về đến nhà nó liền nhào vào lòng nhị thúc
nó đòi ôm, nửa ngày cũng không thèm nhìn đến ta, buổi tối ăn cơm cũng
không để cho ta đút, cuối cùng ta phải hứa cuối tháng này dẫn nó cùng
vào thành để thuận tiện đón nàng trở về, nó mới bằng lòng cho ta ôm
ngủ."
Có con trai thật tốt, đón nàng về nhà cũng đều có sẵn lý do.
Lý do này quả thật tốt lắm, nếu như không có chuyện em họ nàng xì xào
bàn tán, Ngưng Hương cũng sẽ không nghĩ nhiều, nhưng nghĩ đến chuyện
đường muội nói Lục Thành có khả năng thích nàng, Ngưng Hương đột nhiên
có chút không được tự nhiên, nhịn không được suy đoán A Nam có phải là
cái cớ để Lục Thành ngụy trang hay không.
Trong lòng rối loạn, Ngưng Hương tận lực tự nhiên cười nói: "Lục đại ca
không cần phiền phức như thế, hơn nữa trẻ con thường hay quên, có lẽ bây giờ A Nam cũng không nhớ ta là ai đâu."
Lục Thành nói ngay lập tức: "Không có gì phiền cả, cuối tháng này A Nam
vừa tròn một tuổi, ta vốn muốn dẫn muội muội cùng nó đi dạo trong thành, sau đó mua vài món đồ, buổi tối ta ngủ lại ở nhà của Tam thúc, ngày hôm sau trở về cũng vừa đúng lúc thuận đường đón nàng..." Nói đến đây đột
nhiên ý thức được cái gì, Lục Thành vội vàng lúng túng nói: "Ôi, xem ta
kìa, cứ mãi nghĩ A Nam thích nàng, thôi quên đi, để tối nay chúng ta về
nhà vậy, kẻo A Nam nhìn thấy nàng cứ quấn quýt đòi đến nhà nàng, làm cho nàng thêm phiền phức nữa."
Ngưng Hương nghe hắn hiểu lầm mình ghét bỏ A Nam, lập tức nóng nảy,
ngẩng đầu lên nói: "Không có, ta rất thích A Nam, A Nam rất ngoan
ngoãn..."
"Vậy quyết định như vậy nhé?" Lục Thành nhẹ giọng cắt đứt nàng, đôi mắt
hoa đào rạng rỡ phát sáng, "Cuối tháng này chúng ta vẫn gặp nhau ở cửa
thành bắc."
Ngưng Hương không còn cách nào khác cự tuyệt nữa, nhưng nàng muốn biết
rốt cuộc Lục Thành có ý kia hay không, nên liền cất lời tán gẫu nói:
"Hôm đó sau khi Lục đại ca đi, Thu Nhi có chút không vui, cứ lầm bầm nói Lục đại ca coi nàng như hài tử, gọi ta là đại cô nương, còn nàng ấy thì cứ kêu là Thu Nhi."
Tâm niệm Lục Thành nhanh chóng thay đổi, ý kiến muốn thuận theo tâm ý
thổ lộ với nangg, và ý kiến muốn tiến hành mọi chuyện theo kế hoạch
không ngừng tranh đấu với nhau, do dự một chút, cuối cùng vẫn lựa chọn
vế sau, buồn cười nói: "Chuyện đó ấy à, nàng ấy là tiểu nha đầu chưa
được mười tuổi, nên ta mới gọi nhủ danh của nàng ấy."
Quả nhiên là xem đường muội như trẻ con, chứ không phải là có ý định gì với nàng.
Ngưng Hương lập tức cảm thấy đầu vai chợt nhẹ, cười nhìn Lục Thành một cái, "Thu Nhi đã mười ba rồi."
Lục Thành lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, lập tức bất
đắc dĩ nói: "Vậy lần sau
ta kêu nàng ấy là Nhị cô nương, kẻo nàng ấy lại nhìn ta không vừa mắt."
Ngưng Hương cúi đầu cười.
Trong mắt của Lục Thành nhanh chóng lướt qua vẻ thất vọng cùng may mắn,
thất vọng vì thấy nàng cũng không hy vọng mình thích nàng, may mắn vì
mình cũng không có vội vã biểu lộ rõ ràng cõi lòng. Từ trong xe ngựa lấy hai cái ống trúc, hai người liền đi thẳng đến kia con suối.
Một con suối rất nhỏ, xung quanh có người đắp một lớp gạch, lớn bằng
khoảng hai nắp vung nồi, chỗ được đắp đó sùng sục sùng sục bốc lên bong
bóng, tràn đầy nước suối từ một kênh mương nho nhỏ chảy về phương Bắc,
không biết cuối nguồn là ở đâu. Một làn gió mát thổi tới, cả vườn thoang thoảng mùi hương dịu nhẹ của cây táo hồng, Lục Thành khom lưng lấy
nước, Ngưng Hương nhìn chung quanh một vòng, thốt ra lời hâm mộ tự đáy
lòng: "Có thể làm việc ở chỗ này thật tốt, mùa thu Lục đại ca không phải sẽ có thể tùy tiện ăn trái cây sao?"
Lục Thành vừa múc xong một ống trúc đầy nước, đưa cho nàng cười "Thì ra nàng thấy tốt là bởi vì có trái cây ăn sao?"
Ngưng Hương đỏ hồng mặt, nàng chỉ là tùy tiện nói một chút, chứ đâu phải vì nàng thích ăn trái cây.
Lục Thành suy nghĩ một chút, thử dò xét nói: "Mùa thu, lúc thu hoạch táo hồng thường không đủ người, thỉnh thoảng sẽ mời thôn dân đến hỗ trợ hái quả, nếu như đến lúc đó nàng chuộc thân rồi, ta có thể mời các huynh
muội nhà nàng đến hỗ trợ, một ngày mỗi người còn có thể được hai mươi
văn tiền."
Có thể kiếm được tiền tiêu vặt,mà công việc lại nhàn nhã như thế, Ngưng
Hương lập tức nói: "Tốt, vậy Lục đại ca nhớ gọi đại ca ta một tiếng, đại bá, phụ bá mẫu ta cũng có thể hỗ trợ, Thu Nhi, Thu Nhi cùng A Mộc cứ
tính một người là được." Cây ăn quả cành cây thấp, A Mộc có thể giúp hái được những quả thấp bên dưới.
Những thứ này cũng không có vấn đề gì, Lục Thành cố ý trêu ghẹo nàng
nói: "Bảo A Mộc làm việc, nàng làm tỷ tỷ thì lại lười biếng?"
Ngưng Hương tiếc nuối nhìn những cây ăn quả bên cạnh, thở dài nói: "Mùa
thu sang năm ta mới có thể chuộc thân, năm nay chắc chắn không có cách
nào đến đây rồi."
Lục Thành cúi đầu lấy nước, tỉ mỉ cân nhắc những lời này.
Giọng nói của nàng chắc chắn, rất xác định mùa thu sang năm có thể chuộc thân, nói một cách khác, nàng biết rõ Bùi Cảnh Hàn nhất định sẽ thả
nàng ra ngoài phủ, Bùi Cảnh Hàn đối với nàng không có chiếm hữu theo dục vọng của nam nhân, nếu vậy thì chắc có lẽ vấn đề nằm ở bạc chuộc thân
rồi.
Khói mù trong lòng của Lục Thành tan đi, đứng thẳng người dây, nói bâng
quơ như tán gẫu hỏi: "Các người chuộc thân chắc phải cần bạc nhiều lắm?"
Ngưng Hương vừa đi vừa nói: "Hai mươi lượng, cũng không đến nỗi nào, ta tích góp thêm hơn một năm là đủ rồi."
Quả thế.
Lục Thành hiện tại một tháng nhận tiền công hai lượng, hắn đoán tiền
lương của Ngưng Hương chắc cũng cỡ đó, nếu nói đến mùa thu sang năm...
Vậy trong tay nàng hiện giờ chắc đã có bốn năm lượng bạc, trong nhà hắn
có mười một, mừơi hai lựơng hắn nghĩ, nếu như hai người cùng nhau tích
góp, đến khoảng tháng sáu là có thể chuộc thân.
Nếu muốn để cho nàng tiếp nhận bạc của hắn, thì hắn phải tranh thủ trong vòng ba tháng này để nàng nguyện ý gả cho hắn.
Vụng trộm nhìn cô nương ôn nhu lương thiện bên cạnh Lục Thành cảm thấy rất là có lòng tin ở bản thân mình.
"Vậy nàng cứ siêng năng làm việc đi, sang năm ta sẽ gọi nàng đến hỗ
trợ." Tạm thời ẩn giấu tâm tư của chính mình, Lục Thành cười nói.
Ngưng Hương có chút ngượng ngùng gật đầu, cũng rất khát khao cuộc sống sau khi chuộc thân.
Hai người vừa đi vừa tán gẫu, lúc sắp đến gần chỗ của Bùi Cảnh Hàn cùng
Tố Nguyệt ngắm hoa, Ngưng Hương tiếp nhận ống trúc trong tay Lục Thành,
nhẹ giọng nhường hắn đi về trước. Một là Bùi Cảnh Hàn không thích người
ngoài lảng vảng trong tầm mắt của hắn, thứ hai Ngưng Hương cũng không
muốn để cho Bùi Cảnh Hàn nhìn ra nàng cùng Lục Thành có giao tình, nàng
chưa quên đời trước bởi vì nàng cùng Thẩm công tử nói nhiều hai câu
nói, Bùi Cảnh Hàn liền hoài nghi nàng cùng Thẩm công tử có tư tình.
Lục Thành cũng nhớ đến ánh mắt nóng bỏng của Bùi Cảnh Hàn khi nhìn Tố Nguyệt, cũng thức thời chào từ biệt.
Ngưng Hương đưa mắt nhìn hắn đi xa một đoạn, mới xoay người tiếp tục đi về phía trước.
Khi đến rất gần, lại không thấy được bóng người, Ngưng Hương nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Thanh âm truyền tới trong tai Tố Nguyệt, nàng ấy nóng lòng xô đẩy nam nhân đang đè ở trên người.
"Không cần sợ, sớm muộn gì nàng ấy cũng sẽ biết." Bùi Cảnh Hàn thở hổn
hển nói, nói xong tiếp tục ngậm lấy đôi môi hồng diễm của Tố Nguyệt,
thân thể lại quấn quýt áp sát nàng vào thân cây, hận không thể không
quan tâm tất cả mọi thứ, hiện tại liền xỏ xuyên qua nàng.
Tố Nguyệt không muốn để cho Ngưng Hương trông thấy, không muốn làm cho
Ngưng Hương lo lắng giùm nàng sớm như thế, nhưng lại không có tác dung,
nàng càng giãy dụa mạnh, Bùi Cảnh Hàn càng ép chặt hơn, bàn tay siết
chặt lấy nàng, hoàn toàn không có ý định muốn rút ra khỏi váy của nàng.
Bên kia Ngưng Hương rất nhanh liền nhìn thấy vạt áo thấp thoáng của hai
người sau bụi cây ăn quả, ban đầu có cánh lá và những chùm quả che lấp,
nàng chỉ tưởng là hai người đứng dưới tàng cây ngắm hoa, lại đi thêm hai bước, mới phát hiện hai người kia đang làm chuyện gì, tâm đột nhiên
nguội lạnh thấu xương, ống trúc trong tay thiếu chút nữa rơi xuống.
Cũng may nàng không phải là Ngưng Hương lỗ mãng của kiếp trước.
Sít sao nắm lấy ống trúc, Ngưng Hương tựa như cái gì cũng không biết, cười nói: "Thế tử, em lấy nước về rồi."
Nàng muốn nhắc nhở bọn họ tách ra.
Tố Nguyệt cầu khẩn nắm lấy cổ tay của Bùi Cảnh Hàn, hy vọng hắn dừng lại.
Bùi Cảnh Hàn lại không hài lòng sự bình tĩnh trong lời nói của Ngưng
Hương, hắn chính là muốn cho Ngưng Hương trông thấy, để cho nàng ghen tị và mong muốn tối nay hắn cũng sẽ đối đãi với nàng y như thế.
Cho nên hắn buông lỏng môi Tố Nguyệt ra, lại nhéo nàng một cái.
Tố Nguyệt vội vàng không kịp chuẩn bị, thất kinh kêu thành tiếng.