Đây là lần thứ hai Bùi Cảnh Hàn đến Nhĩ phòng của hai đại nha hoàn, lần
đầu tiên là ngày hôm qua, sau khi nghe nói nàng gặp chuyện không may.
Nghĩ đến Ngưng Hương hôn mê bất tỉnh, bộ dáng ở trong chăn run lẩy bẩy mê sảng gọi mẹ, hắn lập tức bước nhanh hơn.
Tướng mạo Ngưng Hương của hắn vừa xinh đẹp, thuần khiết đáng yêu lại hay xấu hổ, hắn không đành lòng để nàng chịu khổ.
Vừa bước vào phòng, Bùi Cảnh Hàn đi thẳng đến chiếc giường ấm áp.
Nghe thấy tiếng bước chân của hắn đang lại gần, Ngưng Hương âm thầm siết chặt tay ở trong chăn.
Có lẽ do bên trong chăn rất nóng, khiến hai gò má của nàng đỏ hơn bình thường. Quyến rũ giống như nữ nhân sau khi được người khác yêu thương.
Bùi Cảnh Hàn rung động trong lòng, biết rõ lúc này nghĩ tới những chuyện kia là không đúng lúc, thế nhưng thân thể của nam nhân ở phương diện
này khó mà khống chế đươc, huống chi hắn đã lâu không có chạm vào nữ
nhân.
"Ngưng Hương." Bùi Cảnh Hàn ngồi ở bên cạnh giường, nhẹ nhàng gọi nàng, thanh âm trầm thấp ái muội, khiến cho nàng hoảng sợ.
Đời trước Ngưng Hương bảo vệ được sự trong sạch, nhưng nàng lại bị Bùi Cảnh Hàn ôm vào trong lòng nhiều lần, đã quá quen thuộc giọng nói biến
hóa bất thường của nam nhân này, ý thức được nguy hiểm, Ngưng Hương
không dám mở mắt, cẩn thận hít thở đều đều.
Nhưng lại không biết mỹ nhân ngủ say càng dễ dàng khiến nam nhân nổi lên ý xấu.
Bùi Cảnh Hàn cúi người, một tay chống đỡ trên giường, tay còn lại lướt qua nàng chống ở bên kia, đầu cúi thấp xuống, không chút kiêng kị mà
ngắm nàng.
Bản thân là đại nha hoàn của Lãnh Mai Các, nên nàng không cần làm
những công việc nặng, khiến tiểu cô nương có thể nuôi dưỡng được da thịt non mềm, vô cùng mịn màng.
Bùi Cảnh Hàn hài lòng nở nụ cười. Tố Nguyệt xinh đẹp, nhưng nét đẹp
chủ yếu là do ánh mắt hồ ly câu dẫn người, còn những chỗ khác thì cũng
bình thường, Ngưng Hương thì ngược lại, không có chỗ nào có thể chê
được. Đôi môi căng mọng quyến rũ, nhiều lần hắn không nhịn được muốn ôm
nàng hung hăng hôn xuống, trời sinh nàng lại đôi mắt hạnh trong veo tinh khiết, sạch sẽ như một đứa bé, cho dù hắn có nhiều ngọn lửa muốn bùng
cháy hơn nữa, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt trong veo giống như dòng suối
của nàng, cũng sẽ dập tắt được ngọn lửa ấy.
Hắn là thế tử của Hầu phủ, là công tử tôn quý nhất của Thái An phủ, mỹ nhân đối với hắn mà nói kêu là tới đuổi là đi, nhưng nếu đã nuôi trong
nhà thì cũng sẽ có chút tình cảm, giống như hai người bên cạnh này, Bùi
Cảnh Hàn không muốn ép buộc, hắn muốn đối với các nàng thật tốt, đến khi hắn có thể thấy ở trong mắt các nàng tràn đầy ái mộ với hắn, lúc ấy mới có thể yêu thương các nàng.
Thế nhưng cũng không thể vì chuyện này mà bỏ qua việc hắn muốn trộm hương.
Ánh mắt nhìn vào đôi môi đỏ mọng như anh đào của nàng, yết hầu Bùi Cảnh Hàn chuyển động, từ từ cúi xuống.
Khoảng cách đôi môi hắn gần áp xuống, hơi thở ấm áp phả vào khuôn mặt nàng.
Ngưng Hương không biết hắn đang muốn làm gì, chỉ cảm giác hơi thở của
hắn càng ngày càng gần, sắp thấy hắn hôn gần tới, nàng luống cuống, cái
khó ló cái khôn, đầu khẽ quay sang một bên, nhíu mày kêu nước.
Bùi Cảnh Hàn dừng lại, thấy nàng giống như muốn tỉnh lại, kịp thời lui về phía sau.
"Tố Nguyệt, nước..." Ngưng Hương lại cúi đầu gọi, từ từ mở mắt ra,
liền thấy Bùi Cảnh Hàn đi về phía trước bàn. Trên mặt đang đặt ấm trà,
đoán được hắn muốn làm gì, Ngưng Hương vội vã ngồi dậy, "Thế tử sao lại
đến đây? Không khí trong phòng toàn mùi bệnh, thế tử đi nhanh đi, em tự
mình lấy được rồi."
Tay cầm chiếc áo khoác ở bên cạnh định mặc vào.
"Em cứ nằm đi." Bùi Cảnh Hàn nghe thấy động tĩnh, lập tức để ấm trà
xuống, hai ba bước đã đi tới trước giường, cầm lấy y phục trong tay
Ngưng Hương vứt sang một bên, lại không để cho nàng cự tuyệt ấn tiểu cô
nương vào lại trong chăn, một bên giúp nàng che kín mền lại, một bên uy
nghiêm nói cho nàng, "Lang trung nói trước khi bình phục, không được để
cho em tự tiện xuống giường."
Vừa gặp chuyện xúi quẩy, ngay lúc kinh nguyệt lại đến, Lý lang trung
đã nói, nếu như điều dưỡng thân thể không tốt có thể sẽ ảnh hưởng đến
khả năng sinh con. Bùi Cảnh Hàn sao có thể cam lòng để cho nàng không
thể sinh con, nàng đẹp như vậy, hắn lại muốn tương lai nàng có thể sinh
cho hắn một nữ nhi thật xinh đẹp giống nàng. Con trai trưởng hay thứ
càng nhiều càng tốt, con gái thì không phân biệt đích nữ hay thứ nữ, chỉ cần biết làm nũng là được.
Hai vai bị hắn đè lại, Ngưng Hương chỉ có thể nằm xuống, một lần nữa
nhìn thấy khuôn mặt bá đạo lạnh lùng của Bùi Cảnh Hàn, Ngưng Hương chợt
cảm thấy dường như đã trải qua mấy đời.
Qủa thực đã trải qua một đời rồi.
Ký ức cuối cùng của kiếp trước đối với hắn, là ở trên giường của hắn,
lúc ấy chỉ một bước nữa là coi như xong, cũng may bị Thẩm Du Du gõ cửa
cắt ngang. Nàng trong lúc tuyệt vọng lại sinh ra hy vọng, Bùi Cảnh Hàn
khó khăn lắm mới dừng lại, trên trán toàn là mồ hôi, gắt gao nhìn nàng
chằm chằm, giống như không muốn quan tâm chuyện gì nữa, mãi cho đến khi
Thẩm Du Du nhắc tới đứa con trong bụng, Bùi Cảnh Hàn mới hung hăng bước
xuống giường, mặc quần áo rời đi, trước khi đi, hắn quay đầu lại nhìn
nàng, ánh mắt hung ác như sói.
Đêm đó hắn nghỉ ở phòng của Thẩm Du Du, ngày hôm sau trực tiếp xuất
phát từ chính phòng, sau đó nàng cùng Tố Nguyệt bị đem bán, không còn
gặp lại hắn, cũng không nghe nói bất cứ tin tức gì về hắn.
Lần này gặp lại, đối mặt với ánh mắt ôn nhu của người nam nhân này,
Ngưng Hương đột nhiên nghĩ đến vấn đề Tố Nguyệt đã từng hỏi nàng.
Tố Nguyệt muốn nàng đoán thử, sau khi Bùi Cảnh Hàn từ chiến trường trở về phát hiện các nàng đã bị Thẩm Du Du bán, hắn có tức giận hay không.
Không đợi nàng trả lời, Tố Nguyệt lại đùa cợt nói, Bùi Cảnh Hàn sẽ tức giận, nhưng tức giận cùng lắm chỉ là mấy ngày, cuối cùng vẫn sẽ hòa
thuận với Thẩm Du Du, bởi vì Thẩm Du Du là biểu muội của hắn, là thê tử
do hắn dùng kiệu lớn tám người khiêng cưới hỏi đàng hoàng, mà các nàng,
chỉ là hai nha hoàn dung mạo xinh đẹp, không có, mua thêm là được.
Ngưng Hương không phản bác.
Bùi Cảnh Hàn xác thực chính là người như vậy.
Kỳ thật bình tĩnh suy nghĩ, Bùi Cảnh Hàn đối với nàng và Tố Nguyệt rất tốt, chưa bao giờ đánh chửi, còn hết lòng quan tâm, nhưng dù có tốt hơn đi chăng nữa, thì trong mắt hắn các nàng cũng chỉ là hai nha hoàn xinh
đẹp để cho hắn hưởng lạc, hắn không chịu buông tha các nàng, là do hắn
xem các nàng là đồ vật của hắn, chứ không phải xuất phát từ tình cảm.
Kiếp trước Ngưng Hương chỉ vì không thích hắn nên mới muốn chuộc thân
về nhà, kiếp này lại có thêm lý do để rời phủ, chính là nàng không muốn
bị Thẩm Du Du bán đi.
Tư thế như vậy, Bùi Cảnh Hàn tưởng rằng tiểu nha hoàn sẽ thẹn thùng
trốn tránh, không ngờ nàng chỉ ngơ ngác, dùng ánh mắt xa lạ nhìn hắn.
Hắn không hiểu tại sao, thấy nàng nhìn như vậy, đáy lòng Bùi Cảnh Hàn
đột nhiên sinh ra một chút áy náy, giống như hắn đã từng phụ lòng của
nàng. Nhưng đến khi nhìn lại lần nữa, trong mắt nàng cũng không có oán
trách.
"Vì sao lại nhìn ta như vậy?"
Dứt bỏ cảm giác quái dị, Bùi Cảnh Hàn thấp giọng dò hỏi, rút tay đang đặt trên vai nàng ra.
Ngưng Hương lắc lắc đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ: "Sắc trời không còn
sớm, thế tử nhanh đi dùng cơm, em có thể tự chăm sóc bản thân."
Hắn không muốn các nàng tự xưng là nô tỳ, hô một cái liền trừ tiền
lương hàng tháng một lần, Ngưng Hương từng vô tình hô một lần, liền bị
trừ mười đồng, hiện tại nàng muốn tích góp tiền chuộc thân, cho dù muốn
giữ khoảng cách, cũng không thể để bị trừ lương tháng được.
"Ta rót nước cho em, thấy em uống xong sẽ đi." Bùi Cảnh Hàn cũng không kiên trì nữa, đi tới rót trà
cho nàng.
Ngưng Hương cam chịu, rủ lông mi không nhìn hắn nữa.
Bùi Cảnh Hàn bưng chén trà đi đến, thấy bộ dáng nàng giống như bị ủy
khuất, trong lòng khẽ động. Trong lúc nàng uống trà, hắn ngồi xuống giải thích: "Cảnh Nhuận ngang ngược, ta đã phạt hắn, lần sau các em cũng
đừng thành thực như vậy, nếu hắn còn dám cố tình gây sự, các ngươi không cần nghe hắn, mọi việc đều có ta thay các ngươi làm chủ."
Cảnh Nhuận là tên Nhị công tử của Hầu phủ.
Ngưng Hương cầm chén trà gật gật đầu, "Thế tử yên tâm, chúng em đã nhớ."
Bùi Cảnh Hàn biết rõ nàng không phải là người hẹp hòi, cười cười, "Muốn uống nữa không?"
Ngưng Hương nhìn ly trà trong tay, sợ bị hắn phát hiện nàng giả bộ
khát nước, liền uống hai ngụm, để chén trà xuống, để lộ ra đôi môi đỏ
mọng bị nước trà thấm qua làm ướt át. Bùi Cảnh Hàn đưa mắt nhìn chằm
chằm, nghĩ nàng vẫn đang bệnh, nên không trì hoãn nữa, lúc tiếp nhận
chén trà, ngón tay cố ý đụng phải tay nàng.
Ngưng Hương nãy giờ ở trong chăn, bàn tay nhỏ bé hết sức nóng hổi, so
với tay hắn đang lạnh như băng. Lạnh nóng chạm nhau, Ngưng Hương căng
thẳng rụt tay lại, đầu cúi thấp hơn, tóc trên bờ vai rớt xuống hai bên,
mị hoặc mê người.
Bùi Cảnh Hàn cuối cùng chỉ nhìn thoáng qua, đứng dậy rời đi.
Ngưng Hương như trút được gánh nặng.
Ước chừng hai khắc sau, Tố Nguyệt trở lại, bưng theo khay thức ăn, đem để trên bàn cười nói: "Thế tử bảo phòng bếp để hầm cách thủy bồ câu non cho muội bồi bổ thân thể, ta cũng được thơm lây, ngửi thôi đã thấy ngon miệng rồi."
Ngưng Hương khoác thêm áo, quấn thêm chăn ngồi xuống bàn, liền thấy
trên mặt bàn ngoài món bồ câu non hầm cách thủy, còn có một món bí đao
hầm xương, cũng với cháo táo đỏ nấu nhừ đang bốc hương thơm nghi ngút.
Bữa cơm chiều như vậy, người bình thường sao có thể ăn nổi, các nàng
làm nha hoàn cho Bùi Cảnh Hàn, thức ăn sinh hoạt hàng ngày cũng có thể
cùng so với thiên kim nhà bậc trung.
"Thấy muội bệnh không có sức như vậy, để ta bón cho muội." Tố Nguyệt
thuần thục dùng chiếc đũa gắp thịt bồ câu non đã được hầm cách thủy, gắp một miếng lớn bỏ vào trong chén Ngưng Hương, lại múc cho nàng múc hai
muỗng canh.
Ngưng Hương ấm áp trong lòng, xuyên qua hơi nước mờ mịt nhìn Tố Nguyệt ngồi đối diện, "Tỷ đối với ta thật tốt."
"Sao lại đột nhiên nói như vậy?" Tố Nguyệt trách nàng một tiếng, giục nàng uống một ngụm canh.
Ngưng Hương cười với nàng, nâng chén canh nhẹ nhàng thổi qua, nếm một ngụm nhỏ, có chút nóng, nhưng rất ngon.
Bên ngoài bông tuyết rơi xuống càng lúc càng dày, bên trong hai người cười cười nói nói dùng cơm.
Bình thường hai người thay phiên gác đêm cho Bùi Cảnh Hàn, hiện tại Ngưng Hương bị bệnh, nên Tố Nguyệt phải đi thay.
"Thế tử nói không vội, kêu ta chăm sóc muội trước." Lau dọn bàn ăn
xong, Tố Nguyệt bưng chậu nước đi đến, thả xuống trên ghế gỗ trước
giường, nhìn Ngưng Hương nói: "Muội thử xem nước nóng vừa chưa."
Lại được nàng chăm sóc như vậy, Ngưng Hương cũng không khách khí, cuốn ống quần lên bỏ chân trái vào trong chậu, ngẩng đầu nhìn Tố Nguyệt
cười, "Vừa vặn rồi."
Trong lòng lại nghĩ, nàng chẳng những muốn bảo vệ bản thân, cũng muốn bảo vệ Tố Nguyệt không bị làm nhục nữa.
Trong lúc nàng rửa chân, Tố Nguyệt ở bên cạnh chăm sóc nàng, nhìn chằm chằm đôi chân trắng nõn sạch sẽ trong nước, đáy lòng hâm mộ nói: " Chân Ngưng Hương thật đẹp, nhỏ nhắn đáng yêu, chân ta rất lớn, mang giầy
thêu rất khó coi."
Thân thể Ngưng Hương cứng đờ.
Bùi Cảnh Hàn cũng từng khen ngợi chân nàng đẹp mắt, có lần hắn ở Trân
Bảo hiên làm một đôi giày thêu đính đá cho nàng, làm cho nàng thử xem
trước. Ngưng Hương biết rõ đó là vật để đưa cho Thẩm Du Du vừa vào cửa,
nói sao cũng không chịu mang, bị Bùi Cảnh Hàn ấn ở trên ghế, tự tay cởi
giày cho nàng...
Trong hồi ức bàn tay nam nhân nóng hừng hực, như có như không chạm vào lòng bàn chân của nàng, giống như bị rắn quấn lấy.
Nhìn lại đôi chân trong nước, Ngưng Hương dùng sức chà xát hai phía.
Rửa chân xong, Tố Nguyệt dặn dò nàng ban đêm che kín chăn mền một
chút, lúc này mới thổi tắt đèn, bưng nước rửa chân ra ngoài. Sau khi
đóng cửa phòng, Tố Nguyệt bước nhanh đi lấy thêm nước nóng, bưng một
chậu nước nóng khác đi hầu hạ Bùi Cảnh Hàn.
"Ngưng Hương đã ngủ chưa?" Bùi Cảnh Hàn ngồi ở trên giường, nhìn nha hoàn ngồi xổm phía dưới đang nghiêm túc rửa chân cho hắn.
Tố Nguyệt gật đầu, "Vừa mới ngủ."
"Thân thể nàng ấy yếu ớt, hai ngày nay em sẽ vất vả một chút, tận tâm
chăm sóc nàng ấy, xong việc sẽ có thưởng." Thanh âm của Bùi Cảnh Hàn ôn
nhu vài phần, đều là nha hoàn, không thể được cái này mất cái khác, để
Tố Nguyệt cho là hắn coi trọng Ngưng Hương.
Tố Nguyệt cười cười, mi mắt rũ xuống, "Thế tử không cần phải thưởng,
em với Ngưng Hương cùng nhau vào phủ, tình như tỷ muội, chăm sóc nàng ấy là điều tất nhiên."
Bùi Cảnh Hàn ừ một tiếng, cầm quyển sách ở bên cạnh, không nói thêm gì nữa.
Lật hai trang, ý thức được có điểm gì là lạ, lần nữa nhìn về phía Tố Nguyệt, "Hôm nay sao lại ít nói vậy?"
Ngưng Hương thích yên tĩnh, hắn không hỏi thì nàng chính là cái hũ
nút, Tố Nguyệt lại hoạt bát hơn, căn bản không cần hắn chủ động hỏi.
Tố Nguyệt động tác ngưng lại, mắt nhìn quyển sách trong tay nam, mềm giọng nói: "Thế tử đang đọc sách, em sợ quấy rầy ngài."
Bùi Cảnh Hàn trầm mặc.
Hắn chưa bao giờ cảm thấy nàng nói chuyện là quấy rầy.
Bất quá hắn cũng không nói ra, thấy nàng chuyên tâm rửa chân, ánh mắt hắn lại trở về trên trang sách.