Edit: Hà
Thẩm Du Du nghỉ tại biệt viện cùng với mẫu thân của nàng, Bùi Cảnh Hàn muốn qua bên đó bồi nàng.
Đi một đoạn đường, hắn quay đầu lại nhìn thấy Tố Nguyệt đang vui vẻ
quan sát những cây hoa bên đường, bước chân Bùi Cảnh Hàn chậm dần, thấp
giọng hỏi: "Tại sao lại không nói chuyện?"
Tố Nguyệt ngẩng đầu nhìn hắn, đối diện với đôi mắt phượng có ý tìm tòi nghiên cứu của hắn, nàng nhanh chóng dời mắt đi, nhỏ giọng hừ: "Nghe
nói âm thanh của biểu cô nương so với chim hoàng anh hót còn nghe hay
hơn, em sợ thế tử nghe quen rồi nên không chịu được giọng quạ đen của em nữa, dứt khoát ngậm miệng cho rồi."
Hắn khuyên nàng an phận, nàng liền giữ khuôn phép, một chút thương tâm cũng không dám lộ ra ngoài, về sau lại thấy Thẩm Du Du ở bên cạnh hắn,
nàng mới hiểu được là Bùi Cảnh Hàn thích nhìn các nữ nhân vì hắn mà
ghen, nhưng chỉ có thể ghen tuông nhỏ nhẹ, nói một chút ý tứ chua chua
là đủ rồi, không thể làm ầm ĩ lên phá hư tâm tình của hắn.
"Nếu như giọng em là quạ đen thì chẳng phải sở thích của ta rất là
quái dị sao, lại đi thích nghe quạ đen nói chuyện?" Bùi Cảnh Hàn nắm tay nàng, đôi mắt phượng chăm chú nhìn nàng. Lời ấy không phải là giả dối,
quả thật hắn thích nhất giọng của Tố Nguyệt, hắn thích nghe âm thanh vừa trong trẻo vừa êm tai của nàng, nếu không hắn sẽ cảm thấy bực bội.
Đôi mắt đẹp của Tố Nguyệt lần nữa nhìn hắn, giọng nói nhỏ nhẹ hết sức: "Thật sao?"
Bùi Cảnh Hàn ừ một tiếng, dịu dàng sờ khuôn mặt nàng, "Đừng có đoán
mò, nàng là biểu muội của ta, ta là huynh trưởng đương nhiên phải bồi
nàng thật tốt, nhưng không phải có nàng ta thì sẽ quên em, nếu không vì
sao ta còn muốn dẫn em ra ngoài?"
Tố Nguyệt lập tức khôi phục tinh thần, nhìn về phía trước nhẹ nhàng
rút tay ra, nhu thuận nói: "Đang ở bên ngoài, thế tử chú ý một chút đi,
nếu để biểu cô nương nhìn thấy thì sẽ không cần ngài dẫn nàng đi dạo
vườn hoa nữa đâu."
Giọng nói của nàng chỉ có ý mỉa mai không có ghen tị, Bùi Cảnh Hàn
càng cảm thấy yêu thích hơn, cúi đầu hôn nàng một cái, lúc này mới tiếp
tục đi về phía trước.
Thẩm Du Du vừa mới đến đương nhiên không thể mãn nguyện ngồi ở khuê
phòng chờ Bùi Cảnh Hàn đến đây gặp nàng, nàng ta ước chừng thời gian sắp tới liền mang theo nha hoàn Cẩm Tú sớm ngồi dưới bóng cây trong sân, xa xa nhìn thấy Bùi Cảnh Hàn cùng với nha hoàn mặc chiếc váy màu hồng phấn đang đi tới, Thẩm Du Du vừa vui vẻ vừa ngượng ngùng nghênh đón, "Biểu
ca."
Tiểu cô nương mới vừa được nghỉ ngơi đầy đủ cho nên tinh thần rất sôi
nổi, mặt mày thanh tú, toàn thân mặc váy màu xanh nhạt, trong sạch thoát tục.
"Sao lại chờ ta sớm như vậy?" Bùi Cảnh Hàn ngừng ở trước cửa, cười
hỏi, đôi mắt phượng cẩn thận quan sát vẻ mặt của Thẩm Du Du.
Thẩm Du Du giống như không thấy Tố Nguyệt vậy, ánh mắt đều dừng lại ở
trên người Bùi Cảnh Hàn, hơi hơi ửng đỏ mặt nói: "Biểu ca bận rộn như
vậy còn phải bớt chút thời gian bồi muội, muội cũng không muốn chậm chạp để biểu ca phải mệt mỏi chờ đợi." Bộ dáng quan tâm bao nhiêu liền có
bấy nhiêu.
"Chúng ta là biểu huynh biểu muội, muội cũng không cần khách khí như
vậy." Bùi Cảnh Hàn tự nhiên thân mật nói, xoay người, ý bảo Thẩm Du Du
đi theo hắn.
Tố Nguyệt cùng Cẩm Tú sóng vai đi theo phía sau, cố ý bước thật chậm cách hai người phía trước chừng mười bước.
Dung mạo Cẩm Tú chỉ trên trung bình, nhìn thấy khuôn mặt Tố Nguyệt
xinh đẹp như vậy, nàng ta lại biết tiểu thư nhà mình muốn gả cho thế tử
lập tức liền nhìn Tố Nguyệt không vừa mắt , hơn nữa sau khi vào phủ nàng đã lặng lẽ nghe ngóng được thế tử cực kỳ sủng ái Tố Nguyệt cùng một nha hoàn khác tên là Ngưng Hương, nghe nói đầu năm nay bởi vì các nàng mà
đã khiển trách Nhị công tử.
Quả thật là một kẻ địch lớn của tiểu thư!
"Là Tố Nguyệt tỷ tỷ sao?" Tâm tư xoay chuyển, Cẩm Tú thân thiết hỏi
thăm, "Muội gọi là Cẩm Tú, từ nhỏ đã đi theo hầu hạ tiểu thư."
Tố Nguyệt cười một tiếng đáp lời, "Nhất định là biểu cô nương rất coi
trọng muội, thật tốt, ta thì năm ngoái mới bắt đầu hầu hạ thế tử ."
Đối mặt với Cẩm Tú, trong lòng nàng cũng không chút gợn sóng.
Đời trước Cẩm Tú xem thường nàng, thường lén lút mắng nàng là hồ ly
tinh bò trên giường, nhưng Tố Nguyệt lại không như vậy, Bùi Cảnh Hàn
thích nàng đối tốt với nàng, là do nàng động tâm mới nghe theo hắn. Còn
Cẩm Tú, từ lúc đầu đã trung thành và tận tâm, về sau còn không phải là
thừa dịp Thẩm Du Du mang thai muốn câu dẫn Bùi Cảnh Hàn sao? Đáng tiếc
Cẩm Tú có tâm muốn bò, nhưng Bùi Cảnh Hàn lại chướng mắt nàng ta, trực
tiếp sai người trói bán, sau Cẩm Tú lại trung thành với Thẩm Du Du khi
thấy nàng ta vờ vĩnh khuyên Bùi Cảnh Hàn bỏ qua cho Cẩm Tú, trong khi
Thẩm Du Du chỉ ngụy trang tâm cơ lương thiện,.
Cẩm Tú dùng ánh mắt hâm mộ nhìn nàng, hạ giọng nói: "Tố Nguyệt tỷ tỷ
mới là người khiến cho người khác phải hâm mộ đấy, tỷ lớn lên xinh đẹp
như vậy, còn được thế tử sủng ái, chắc chắn tương lai thế tử nhất định
sẽ cho tỷ một danh phận đi?"
Tố Nguyệt vừa định cười lấy lệ, lại phát hiện Bùi Cảnh Hàn đang ở phía trước quay đầu lại nhìn lại, nàng liền cúi đầu xuống, lúng túng nắm
tay.
Cẩm Tú thấy vậy lập tức đã hiểu, Tố Nguyệt đã bị thế tử thu dùng.
Nhưng mà theo ý Bùi Cảnh Hàn thì lại cho rằng Tố Nguyệt nghe thấy Cẩm Tú nói gì đó mới làm cho nàng khó xử như vậy.
Quét qua diện mạo xấu xí của Cẩm Tú một cái, Bùi Cảnh Hàn lại điềm
nhiên như không tiếp tục tán gẫu với Thẩm Du Du, "Bình thường biểu muội
có thú vui gì?"
Thẩm Du Du rủ mắt, nhìn con đường nhỏ màu xanh phía trước nói: "Chỉ là xem sách thêu hoa, cũng không có gì đặc biệt."
"Thế tử ngài đừng nghe tiểu thư khiêm tốn như vậy, tiểu thư nhà ta
thật sự biết rất nhiều." Bùi Cảnh Hàn nói chuyện cũng không nhỏ cho nên
Cẩm Tú đi ở phía sau cũng nghe thấy câu hỏi của hắn, lập tức chạy nhanh
vài bước, muốn tán dương tiểu thư nhà mình thật tốt.
"Em lại nói bậy gì đó, mau im miệng đi!" Thẩm Du Du đỏ mặt, nũng nịu trách mắng.
Lông mày Bùi Cảnh Hàn chau lên, nhìn Cẩm Tú đang muốn nói lại thôi
nói: "Nói đi, ta muốn biết rõ tiểu thư của các ngươi thích gì."
Giống như là có người dựa vào, Cẩm Tú cười hì hì tránh thoát khỏi tay
Thẩm Du Du, chạy tới sau lưng Bùi Cảnh Hàn, nhanh chóng nói: "Tiểu thư
nhà ta trời sinh thông minh, cầm kỳ thư họa không gì là không giỏi, là
tài nữ nổi danh ở Kinh Châu, ngay cả Trâu lão tiên sinh ở thư viện Vân
Sơn cũng nói nếu tiểu thư là nam nhi thì nhất định có thể thi đậu trạng
nguyên."
Trâu lão tiên sinh là đại nho rất có danh tiếng ở vương triều này.
"Biểu ca, huynh đừng nghe người ngoài loan truyền bậy bạ, muội chỉ là
may mắn gặp qua trâu lão, nhưng ông ấy cũng chưa từng nói như vậy." Thẩm Du Du đỏ mặt giải thích.
Thấy tiểu thư nhà mình quá khiêm tốn, Cẩm Tú nóng nảy liếc nhìn hoa
mẫu đơn xung quanh đang nở rộ, ánh mắt nàng sáng lên: "Tại sao lại không có, năm ngoái cũng là dịp hoa mẫu đơn nở rộ, Trâu lão tiên sinh nghe
thấy bài thơ mẫu đơn của tiểu thư liền khen không dứt miệng, còn muốn
xin vinh dự được nghe tiểu thư làm thơ, tiểu thư chính là khiêm tốn cũng không chịu đọc nữa, làm uổng phí cơ hội kết giao với Trâu lão tiên
sinh."
"Có chuyện này sao?" Bùi Cảnh Hàn cuối cùng cũng mở miệng, mắt phượng
mong đợi nhìn Thẩm Du Du, "Biểu muội có thể đọc cho ta nghe một chút
không?"
Thẩm Du Du giận dỗi liếc mắt Cẩm Tú một cái, giống như trốn tránh tiến về phía trước, "Nhất thời nổi hứng làm thơ, không dám bêu xấu trước mặt biểu ca."
Có thể được Trâu lão tiên sinh khen ngọi nhất định là không kém, thấy
nàng không chịu nói, Bùi Cảnh Hàn liền nhìn về phía Cẩm Tú, "Ngươi còn
nhớ bài thơ đó không?"
Cẩm Tú cười nói: "Còn nhớ, tiểu thư làm bài thơ nào nô tỳ cũng nhớ hết, bài thơ đó gọi là (thưởng mẫu đơn)."
Nói xong tự hào đọc bài thơ.
Bùi Cảnh Hàn nghe thấy hai câu đầu thì nhẹ nhàng gật đầu, tỏ ý khen
ngợi, vẻ mặt coi như bình tĩnh, đợi khi Cẩm Tú đọc câu "Duy có mẫu đơn
thực quốc sắc, hoa nở thời tiết động
kinh thành", giống như đang điểm
mắt rồng, trong mắt phượng mới hiện lên vẻ kinh ngạc.
Cẩm Tú sớm đã đoán được như vậy, lúc trước Trâu lão tiên sinh nghe xong toàn bộ bài thơ cũng vỗ tay tán thưởng .
Nhìn vào bóng lưng của tiểu thư da mặt mỏng, Cẩm Tú cười thay nàng đòi khen ngợi: "Như thế nào, thế tử cảm thấy như thế nào?"
Bùi Cảnh Hàn trước tiên nhìn về phía Tố Nguyệt, vẻ mặt Tố Nguyệt tràn
đầy khiếp sợ, cũng ngơ ngác nhìn qua hắn, đôi môi đỏ mọng khẽ nhúc
nhích.
Bùi Cảnh Hàn nháy mắt với nàng, lập tức đi tới chỗ Thẩm Du Du cười
nói: "Người ta hay nói kẻ sĩ xa nhau ba hôm, thì cách nhìn sẽ thay đổi
triệt để, biểu muội tài hoa như thế, vi huynh lớn hơn biểu muội bảy tuổi không ngờ lại ngốc già như vậy, thật sự là hổ thẹn."
Mắt phượng nhìn như tán thành chăm chú vào nàng.
Ban đầu khi Thẩm Du Du mượn câu thơ của các văn hào cũng có chút chột
dạ, bây giờ đã thành thói quen, giống như đó chính là do nàng làm ra
vậy, đối mặt với Bùi Cảnh Hàn nàng ta ngượng ngập nói: "Biểu ca khen
nhầm rồi, huynh văn võ song toàn, trong lòng đều là đại sự bảo vệ giang
sơn tạo phúc cho dân, ta sống ở chốn khuê các, không có chuyện gì làm
cho nên bản lĩnh thi từ có hơn một chút nhưng cũng không tính là gì."
Trong mắt Bùi Cảnh Hàn nhanh chóng lướt qua một tia trào phúng.
Nếu như biểu muội chột dạ, hắn còn có thể nghĩ nàng hư vinh, nữ nhân
có chút hư vinh không tính là sai lầm lớn, không phải Tố Nguyệt cũng
từng đề nghị hắn lừa đời lấy tiếng sao? Nhưng biểu muội lại lợi dụng
người khác để lấy danh tiếng, còn biểu hiện không chút sơ hở như vậy, có thể thấy được da mặt nàng ta vừa dầy vừa có tâm cơ sâu cỡ nào.
Bùi Cảnh Hàn ghét nhất chính là nữ nhân có tâm cơ sâu như vậy.
Nhưng đây là biểu muội của hắn, nữ nhân bình thường khác Bùi Cảnh Hàn
đều khinh thường cho các nàng thể diện, nhưng hắn sẽ không vạch trần
biểu muội này, huống chi bản thơ Tố Nguyệt sao chép chỉ là những câu thơ khiếm khuyết, trong tay biểu muội lại có toàn bộ, thậm chí có được một
quyển tập thơ hoàn chỉnh.
Bùi Cảnh Hàn muốn có tập thơ kia.
"Trâu lão tiên sinh muốn có vinh dự được biểu muội làm bài thơ khác,
biểu muội không chịu nhưng không biết ta có vinh hạnh này không?" Bùi
Cảnh Hàn dí dỏm hỏi.
Thẩm Du Du nhìn hắn, khẽ gật đầu một cái, "Chỉ mong biểu ca xem xong cảm thấy buồn cười cũng đừng nói cho muội biết."
Bùi Cảnh Hàn hắng giọng bật cười.
Thẩm Du Du cũng nghiêng đầu cười, nàng biết những quý công tử này đều
thích học đòi văn vẻ, am hiểu thi từ chưa chắc là biện pháp tốt nhất hấp dẫn nam nhân, nhưng nếu có sở trường này chính là là dệt hoa trên gấm.
Buổi ngắm hoa đã kết thúc, Bùi Cảnh Hàn tiễn Thẩm Du Du về biệt viện, lại thu hoạch được một quyển sách nhỏ hơi mỏng.
Bùi Cảnh Hàn chưa về Lãnh Mai Các ngay, mà đi vào đình nghỉ mát xem sách.
Tố Nguyệt ngồi một bên chống tay nâng cằm trên bàn đá, cùng xem với
hắn, "Đúng rồi, em nhớ được câu này nhưng có chút khó đọc cho nên vừa
xem thì đã quên."
Thấy nàng ngây thơ lại đáng yêu như vậy, Bùi Cảnh Hàn nghiêng đầu nhìn một chút, nhịn không được hôn lên cặp má trắng nõn của nàng.
Mặt Tố Nguyệt đỏ lên, lập tức lui về phía sau vài bước.
Bùi Cảnh Hàn thở dài, xoay người nhìn nàng, lưng dựa vào bàn đá, "Chuyện này, em đừng nói với người ngoài."
Tố Nguyệt chưa bao giờ hi vọng Bùi Cảnh Hàn sẽ vì một chút thi từ liền buông tha biểu muội mỹ nhân, dù sao thủ đoạn của Thẩm Du Du cũng không
chỉ có mỗi thơ từ, nàng nói: "Thế tử yên tâm, em hiểu, biểu cô nương chỉ là nhất thời hồ đồ, kỳ thật nếu không phải em từng đọc sách quá ít dễ
dàng làm lộ chuyện, nói không chừng cũng..."
Cười hắc hắc, dùng ánh mắt "ngài hiểu mà" nhìn Bùi Cảnh Hàn, hoạt bát lanh lợi.
Nhìn như thông minh, kì thực lại ngốc nghếch.
Bùi Cảnh Hàn thích tiểu cô nương vừa cơ trí lại thuần khiết thiện
lương, nhịn không được nói với nàng suy nghĩ trong lòng hắn, "Biết vì
sao ta không vạch trần nàng ta không?"
Tố Nguyệt thu lại nụ cười, quay đầu nói: "Thế tử không đành lòng nhìn biểu cô nương khó xử..."
Bùi Cảnh Hàn đoán được nàng sẽ nghĩ như vậy, cười kéo tay nàng, dùng
sức kéo nàng vào trong lòng, đặt nàng ở trên đùi, hắn ôm nàng eo nhỏ của nàng nói: "Ta là vì muốn có được tập thơ kia, đều tại em ngốc quá, nếu
như em đều nhớ thì ta cần gì dùng biện pháp lại gần nàng ta làm gì?"
"Em cũng không phải là tài nữ..."
Có trời chứng minh, Tố Nguyệt thực sự không có ý mỉa mai Thẩm Du Du,
nàng chỉ muốn nói mình không phải tài nữ nên không có trí nhớ tốt như
vậy, nhưng vừa mở miệng đã cảm thấy lời này dễ khiến người khác hiểu
lầm, lại thấy Bùi Cảnh Hàn cười càng vui vẻ hơn, Tố Nguyệt vội vàng cắn
môi nín cười, thanh minh cho bản thân: "Em cũng không phải là nói nàng
ấy..."
Nàng cười rộ lên như tiểu hồ ly, Bùi Cảnh Hàn không tin nàng không cố
ý, nhưng cũng không tức giận, chỉ nhéo eo nàng một cái thật mạnh xem như là trừng phạt.
Tố Nguyệt bị đau, ai u một tiếng, cặp mày như trăng non khẽ nhíu lại.
Bùi Cảnh Hàn thấy nàng nhíu mày chợt nghĩ tới một chuyện, "Ở trong hoa viên, Cẩm Tú nói chuyện gì chọc giận em mất hứng như vậy?"
Tố Nguyệt ngơ ngác nhìn hắn, cúi đầu nói: "Không có gì."
Bùi Cảnh Hàn nâng cằm nàng lên, "Nói."
Tố Nguyệt nhìn trộm hắn một cái, giọng nói như muỗi kêu: "Em hâm mộ
nàng ta hầu hạ bên người biểu cô nương từ nhỏ, nhất định là được biểu cô nương coi trọng, nàng, nàng cũng hâm mộ em, nói tương lai thế tử sẽ cho em danh phận..."
Tiểu nha hoàn xấu hổ cúi đầu, Bùi Cảnh Hàn ngoài miệng dỗ nàng, trong lòng lại dâng lên sự khó chịu.
Cẩm Tú rõ ràng là thay biểu muội thăm dò.
Bất quá cũng tốt, nếu như biểu muội không chấp nhận được, hắn cũng
không cần phải lấy cớ cự tuyệt ý tốt của lão phu nhân cùng cô.