Edit: Hà
Nắng sớm mờ mờ, ở trước cửa bên phía đông của phủ Trấn Viễn Hầu, Lý ma ma toàn thân mặc áo bông bằng vải mịn, tinh thần vô cùng phấn chấn vừa
cùng ma ma giữ cửa trò chuyện, vừa đứng đây đợi Ngưng Hương, ngẫu nhiên
có vài hạ nhân khác ra ngoài phủ đều lên tiếng chào hỏi, hầu như ai bà
cũng có thể gọi tên đáp lời, nhân duyên vô cùng tốt.
"Đến đây!" Ma ma giữ cửa híp đôi mắt, nhìn tiểu nha hoàn đang ở bên
kia đi tới, thật lòng khen ngợi: "Ngưng Hương lớn lên quả thật thanh tú
xinh đẹp, nếu muốn so sánh, thì Hầu phủ chúng ta có mỏi mắt cũng tìm
không ra người đẹp hơn Ngưng Hương." Vẻ đẹp như thế này, tương lai muốn
trở thành di nương không hề khó, tựa như Liễu di nương kia, không những
bản thân sống tốt mà còn có thể giúp đỡ gia đình.
Lý ma ma không biết suy nghĩ của đối phương, chỉ thích nghe người khác khen Ngưng Hương xinh đẹp, liền gật đầu với Vinh Yên, tươi cười nhìn
Ngưng Hương đi lại gần.
Thân là đại nha hoàn của Lãnh Mai Các, nên Ngưng Hương được mặc xiêm y bằng tơ lụa, tuy nhiên ở trong Hầu phủ lại không có gì nổi bật, nhưng
đi ra ngoài nếu trộn lẫn trong đám dân chúng áo vải trên đường nhất định sẽ khiến người khác chú ý. Ngưng Hương không thích bị mọi người nhìn
chằm chằm như đang thưởng thức vật quý hiếm, bởi vậy nên mỗi lần về nhà
nàng sẽ mặc áo vải.
Hôm nay nàng mặc một chiếc áo màu quả hạnh, mái tóc đen như mực được
bùi thành ha búi dùng dây vải màu hồng quấn lại, toàn thân lại không
mang đồ trang sức, ngoại trừ khuôn mặt non mềm xinh đẹp, nhìn cách ăn
mặc thì giống như các cô nương bình thường khác trong thôn.
Bùi Cảnh Hàn không thể nhìn nổi cách ăn mặc của nàng như vậy, nhưng
nghĩ lại trên đường trở về, nếu nàng ăn mặc không nổi bật như vậy lại
càng an toàn, cho nên đành nhịn xuống không để ý nữa. Đúng là người đẹp
mặc gì cũng đẹp, một tiểu cô nương mười bốn tuổi có khuôn mặt trắng mịn
hồng hào, mắt hạnh khi cười ướt át xinh đẹp, mọi người chỉ lo nhìn khuôn mặt của nàng, còn ai quan tâm nàng đang mặc gì?
"Lại để cho ma ma đợi lâu." Đi đến bên cạnh Lý ma ma, Ngưng Hương hết sức thẹn thùng nói.
"Là do ma ma lớn tuổi, ngủ không được nên dậy sớm thôi." Lý ma ma cười giải thích, quay sang nhìn ma ma giữ cửa chào tạm biệt, dẫn Ngưng Hương đi ra ngoài. Đi ra khỏi cửa chừng mười bước, Lý ma ma ân cần hỏi Ngưng
Hương, "Đã ăn điểm tâm chưa?"
Ngưng Hương lắc đầu, không để ý nói: "Cháu không thấy đói, để buổi trưa về nhà rồi ăn cũng được."
"Sao được, nếu đang đi mà đói bụng thì phải làm sao? Đã lớn như vậy
sao còn không biết quý trọng thân thể." Lý ma ma bất mãn trừng mắt nhìn
nàng, cầm bao giấy dầu nãy giờ vẫn mang theo bên mình đưa cho nàng, yêu
thương nói: "Biết cháu sẽ chưa ăn, nào cầm lấy, đây là ma ma đặc biệt
lấy cho cháu, vẫn còn nóng, mau mau ăn đi."
Bà mở giấy dầu ra, bên trong là hai cái bánh bao, tỏa ra hơi nóng ấm
ấp. Ngưng Hương theo bản năng từ chối, Lý ma ma không nói lời nào chỉ
đem bánh bao nhét vào trong tay nàng, tiện tay cầm bao quần áo trên vai
của Ngưng Hương kéo xuống, "Cháu cứ ăn đi, để ta cầm giúp cháu."
Được lão nhân gia chăm sóc chu đáo, trong lòng Ngưng Hương cảm thấy ấm áp như chiếc bánh bao được giấy dầu bọc lại trong tay.
Bánh bao nhân thịt và cải trắng, to như quả đấm của nam nhân, mùi thơm bay vào mũi, Ngưng Hương lặng lẽ nuốt nước miếng, hỏi Lý ma ma trước,
"Ma ma đã ăn chưa? Cháu ăn không hết, chúng ta mỗi người một cái nha?"
"Sáng sớm đã ăn rồi, còn uống thêm một bát cháo nữa." Lý ma ma từ chối, "Cháu cứ ăn đi, ăn không hết mang về nhà cho A Mộc."
"A Mộc nhất định sẽ rất thích." Biết rõ gia cảnh Lý gia cũng không
kém, bình thường cũng hay ăn loại bột trắng như vậy, Ngưng Hương không
khách sáo nữa, tự mình ăn một cái, còn một cái thì bọc trở lại, sau đó
lấy lại bao đồ Lý ma ma đang cầm giúp.
Hôm qua hai người đã nhất trí về lộ trình, Ngưng Hương muốn đi mua hạt dẻ rang đường, Lý ma ma cũng muốn mua cho cháu trai của bà hình nhân
làm bằng đường mà hắn thích ăn nhất, vừa vặn đều bán trên cùng một con
phố, nên sau khi rời khỏi Hầu phủ hai người liền đi thẳng đến nơi này .
Hai sạp bán hàng cách nhau không xa, mỗi người đi về một hướng.
Sáng sớm chỉ có hai loại khách đến ăn ở phố bình dân này, loại thứ
nhất là đi làm công, trời còn chưa sáng đã khởi hành, qua bên này mua
một chén mì vằn thắn sủi cảo, ăn thêm hai cái bánh quẩy, cũng không tốn
bao nhiêu tiền, ăn xong vội vã đi tìm ông chủ để báo danh. Loại thứ hai
là đám dân chúng nhàn rỗi trong nhà có chút tiền, thấy trời lạnh lười
nhóm lửa, liền ra ngoài ăn, có người thậm chí còn mang theo con cái,
nhai kĩ nuốt chậm, hết sức nhàn nhã.
Hôm trước có bão tuyết lớn, bây giờ tuyết đã từ từ tan ra, bây giờ
chính là thời điểm lạnh nhất, khiến các cửa hàng làm ăn tốt hơn.
Ở bên tiệm mì vằn thắn đang có người mẹ dỗ con mình ăn, Ngưng Hương
nhìn bé gái đang há mồm chờ mẹ đút ăn, trong lòng nghĩ tới đệ đệ, nỗi
nhớ nhà dâng lên, Ngưng Hương bước chân nhẹ nhàng, đi thẳng đến sạp bán
hạt dẻ rang đường.
Chủ quán là một ông cụ tóc hoa râm, tuy cụ đã già, nhưng có trí nhớ
cực tốt, đang lật hạt dẻ cho người ta thì thấy nàng bước đến, cười híp
mắt hàn huyên: "Ngưng Hương hôm nay lại về nhà sao?"
Ở trước còn bốn năm người đang đứng, Ngưng Hương nhẹ giọng dạ một tiếng, yên lặng đứng ở một bên.
Người phía trước đã mua xong, Ngưng Hương đang muốn mở miệng, chợt có
người từ phía sau nàng chạy tới, cuốn theo một cơn gió, "Cháu mua hai
cân."
Bị người khác xen vào, tính tình của Ngưng Hương cho dù tốt hơn nữa cũng không nhịn được nhíu mày nhìn sang.
Đó là một nam nhân dáng người cao ngất, so với Bùi Cảnh Hàn cao hơn
một chút, mặc một thân áo ngắn vải thô màu xám tro, giống như cây tùng
đứng vững trong tuyết, bàn tay to màu lúa mạch lộ ra bên ngoài, các khớp xương rõ ràng. Ngưng Hương ngẩng đầu nhìn lên trên, không ngờ nhìn thấy nửa bên mặt quá mức tuấn tú của nam nhân, màu da đều là màu lúa mạch,
hàng mày cao thẳng, cặp môi mỏng. Bởi vì đang đứng bên cạnh hắn, Ngưng
Hương chú ý tới lông mi thật dài của hắn đang rũ xuống, còn đẹp mắt hơn
cả các cô nương.
Đột nhiên đôi lông mi khẽ động, có lẽ phát hiện nàng đang quan sát,
hắn nghiêng đầu quay lại nhìn nàng. Ngưng Hương kịp thời thu hồi ánh mắt nên không đối diện với hắn. Nhưng trong lòng lại có chút buồn bực, ngọc thụ lâm phong khí độ quý giá như Bùi Cảnh Hàn mà nàng còn chưa nhìn mê
mẩn như vậy, thế mà bây giờ đang ở trên đường lại đi nhìn chằm chằm một
nam nhân xa lạ như vậy.
Càng không có tiền đồ chính là, nàng giống như không để ý chuyện hắn vượt lên trước ...
Ngưng Hương lặng lẽ rụt cổ một cái, cặp mắt hạnh lo lắng nhìn ông chủ quán, hy vọng đối phương không phát hiện.
Lục Thành vừa mới quay đầu, còn chưa thấy rõ người đứng bên cạnh là
ai, đã bị ông chủ quán gọi lại, giọng nói không vui: "Tiểu huynh đệ đợi
lát nữa đi, tiểu cô nương người ta ở chỗ này đứng đã lâu rồi, chúng ta
phải chú ý
thứ tự đến trước sau đúng không?"
Lục Thành vừa rồi không chú ý, lúc này được ông lão nhắc nhở, lập tức
lui về phía sau hai bước, nhường chỗ đang đứng trước quán. Sau khi xếp
hàng, hắn mới lần nữa nhìn về phía tiểu cô nương bị hắn vô tình chen
ngang.
Nhưng vừa nhìn, trong đầu phảng phất như rơi vào khoảng không.
Nàng mặc chiếc áo màu quả hạnh, đi về phía trước hai bước, cũng không
đứng vào chỗ ban nãy hắn đã đứng. Nàng cúi đầu nhìn hạt dẻ, bởi vì hắn
cao, nên thấy được cái gáy trắng nõn của nàng, trắng mịn như vậy, lại dễ dàng hiện ra nốt ruồi đen to bằng hạt vừng gần tai trái. Rõ ràng chỉ là một nốt ruồi đen nho nhỏ, không hiểu sao tim Lục Thành lại đập nhanh
như vậy, có chút xúc động muốn cắn một cái lên đó.
Lục Thành lúng túng quay đầu sang một bên.
Đều do tên tiểu tử thúi trong nhà, cái gì cũng không thích chơi, không thích cười, chỉ duy nhất thích gặm hắn. Mới chỉ mười tháng, con mắt
chẳng biết tại sao lại tinh tường như vậy, nhìn thấy trên người hắn chỗ
nào có nốt ruồi, đều leo lên người hắn gặm, bôi một thân hắn toàn là
nước miếng, làm hại hắn nhìn người khác có nốt ruồi cũng toát ra ý niệm
đó trong đầu.
Nhưng Lục Thành đã quên, đối với nốt ruồi trên cổ cô nương trước mắt, hắn... muốn ăn.
Ngưng Hương không biết mình bị người khác nhìn, chỉ lo chăm chú nhìn
hạt dẻ, nhỏ giọng nói với lão chủ quán: "Trương bá, cháu muốn mua hai
cân, chia làm hai phần."
Giọng nói nàng âm êm dịu như gió xuân bay vào trong tai hắn, ánh mắt
Lục Thành khẽ biến, giả vờ như đang nhìn lão chủ quán đang rang hạt dẻ,
nhưng ánh mắt lại len lén liếc về tiểu cô nương bên cạnh.
Ngưng Hương thấy chủ quán đã chọn hạt dẻ xong, ngửi mùi hương ngọt
ngào của hạt dẻ mà thỏa mãn, khóe miệng nàng hơi nhếch lên, khuôn mặt
trắng nõn xinh đẹp tuyệt trần.
Đối với Lục Thành mà nói, hắn như đang ở giữa vùng tuyết trắng lạnh như băng giá, đột nhiên nhìn thấy bông hoa xinh đẹp.
Hắn nhìn đã quá lâu, lúc này đến phiên Ngưng Hương có cảm giác. Hơi
hơi nghiêng đầu, từ khóe mắt nhìn thấy khuôn mặt của nam nhân phía sau
đang nhìn mình, mặt Ngưng Hương nóng lên, không khống chế được sắc hồng, sợ bị hắn nhìn ra, cố làm ra vẻ bị động tĩnh của dân chúng ở xa xa hấp
dẫn, nghiêng đầu, chỉ chừa lại cái ót cho hắn.
Lục Thành thức thời thu hồi ánh mắt.
Đúng lúc lão chủ quán cũng vừa rang xong hạt dẻ, đã bán hạt dẻ qua vài thập niên nên ông đo lượng vô cùng chuẩn, vừa vặn hai cân. Ra hiệu bảo
Ngưng Hương xem qua, ông đặt hạt dẻ vừa đủ lượng, trải trên hai tấm giấy dầu, mỗi bên một nửa, sau đó lại bỏ thêm bốn hạt vào mỗi bên, lúc này
mới cười ha ha đóng gói cột dây.
Ngưng Hương cười nói cảm ơn, đem tiền sớm đã đếm xong đưa tới trước, cầm lấy hạt dẻ, nói lời tạm biệt rồi xoay người rời đi .
Lão chủ quán thấy tiểu cô nương đã rời đi, đang chuẩn bị rang đợt hạt
dẻ mới cho khách, đã thấy nam nhân đang đứng trước quán nghiêng đầu, vẫn còn đang nhìn Ngưng Hương!
Lão chủ quán ho khan khụ khụ, đã biết còn cố ý hỏi: "Tiểu huynh đệ mua hai cân phải không?" Những thằng như tiểu tử thúi này, nhìn thấy cô
nương xinh đẹp hai mắt liền nổ đom đóm.
Lục Thành hoàn hồn, thần sắc như thường nhìn hạt dẻ gật đầu, "Phiền ông cũng chia làm hai phần."
Da mặt còn rất dày.
Lão chủ quán trong lòng yên lặng đánh giá một câu, nhưng động tác trên tay không hề chậm trễ, hạt dẻ được cân cực chuẩn, hai cân vừa đủ, bởi
vì đây là khách lạ, nên ông không cho thêm hạt dẻ, chỉ trực tiếp bọc lại .
Lục Thành cũng không so đo, lấy ra hai mươi đồng, cầm bọc giấy dầu sải bước rời đi.
~
Ngưng Hương sau khi cùng Lý ma ma hợp lại, không trì hoãn, thẳng đến cửa thành Bắc.
Bên trong phủ thành đều có quan viên lớn nhỏ, những người phú quý thì
lại nhiều hơn, phần lớn hạ nhân cùng nha hoàn cuối tháng đều được nghỉ,
hơn nữa không ít người là từ nông thôn đến, lặn lội đường xa mệt mỏi, đã có người nghĩ tới chuyện kéo xe làm ăn. Thời gian dài nhưng lệ cũ, mỗi
cuối tháng ít nhất hai ngày, trước bốn cửa thành đều có người chuyên môn kéo xe, buổi sáng cố định thời gian xuất phát, xa nhất là đi năm mươi
dặm, buổi chiều lại cố định thời gian trở về, chỉ cần đem xe đến sớm,
chờ theo dọc đường là được.
Ngưng Hương cùng Lý ma ma đến tương đối sớm, Quách lão tam đánh xe còn chưa tới.
Hai người đứng nép vào chỗ ít nắng, một bên tán gẫu, một bên nhìn về phía cửa thành.
Sáng sớm của tháng giêng thời tiết vẫn còn lạnh, đứng một lúc sẽ phải
dậm chân xoa tay. Không có đồng hồ cát, tất cả mọi người đều ước chừng
thời gian, nhưng hôm nay Quách lão tam rõ ràng đã muộn giờ, trong đám
người chờ xe ven đường dần dần không còn kiên nhẫn nổi mà chửi bới.
Lý ma ma che miệng hà hơi, đem hai tay rút vào trong ống tay áo, cũng
nhỏ giọng nói thầm với Ngưng Hương, " Quách lão tam này, nhất định lại
đang ngủ nướng!"
"Chờ một chút thôi, chắc sẽ đến nhanh thôi." Ngưng Hương cũng không
xác định lắm chỉ đành trấn an nói, đưa cổ nhìn qua cửa thành, sốt ruột
muốn về nhà.
Đang nhìn qua cửa thành, đột nhiên trông thấy một chiếc xe lừa chạy
nhanh ra, trên xe không chở đồ ăn cũng không kéo củi, trống rỗng. Lúc xe đi về phía này liền có người tiến lên chặn phu xe lại, Ngưng Hương
không nhìn thấy người, nhưng lại nghe rõ bọn họ đang nói gì.
Thì ra là muốn đi nhờ xe của người ta.