Edit+Beta: Hà
Lục Thành lo lắng cho nhi tử nên chạy nhanh tới ngồi xỗm bên cạnh Ngưng Hương nhìn A Nam, lại không nhìn Ngưng Hương bên cạnh.
Bàn tay nhỏ bé của A Nam lau mặt, lại nhìn thấy mặt mũi nương đều đầy
nước, đầu tóc ướt sũng, tiểu tử nhếch miệng cười đưa tay sờ nương,
"Nước!"
Lục Thành nghe vậy liền quay đầu sang, lúc này mới nhìn thấy bộ dáng nhếc nhác của Ngưng Hương.
Tuy nhếch nhác, nhưng lại rất quyến rũ.
Mái tóc ướt đẫm lộn xộn dính vào cái trán trơn bóng, dưới mái tóc đen
nhánh là mặt mày như vẽ. Bọt nước trong suốt từ lọn tóc lăn xuống chảy
qua khuôn mặt trắng hồng của nàng. Cong qua khóe môi xinh đẹp rồi nhanh
chóng rơi xuống cái cằm nhọn tinh xảo của nàng. Ánh mắt Lục Thành không
tự chủ được mà tiếp tục nhìn xuống, thấy nửa trên áo nàng đã ướt đẫm,
chỗ đó phồng lên rõ ràng, hắn thậm chí có thể nhìn xuyên qua chiếc áo
mỏng xanh nhạt dính sát trên người nàng trông thấy cái bụng bên trong.
Phía trên là cái yếm màu hồng thêu hoa...
Cảnh sắc tuy đẹp, mặc dù là hắn ngày nhớ đêm mong, chuyện ngày hôm qua khiến cho hai bàn tay Lục Thành có ấn tượng sâu sắc. Nếu thành công làm cho nàng thích mình thì sau khi lấy nàng về nhà muốn sờ thế nào thì sờ
thế đó, nàng cũng không thể trốn được, nhưng nếu như bây giờ nhất thời
để thỏa mãn đôi mắt mà khiến nàng hiểu lầm mình vô liêm sỉ vậy thì đời
này hắn cũng đừng mong cưới được nàng.
"Chậm một chút cẩn thận lại ngã." Vội vã dặn dò nhi tử một câu rồi Lục Thành sải bước đi về phía xa xa.
Trên người ướt đẫm như vậy Ngưng Hương cũng biết bản thân nhếch nhác
đang muốn rời đi, không ngờ Lục Thành lại đi trước một bước.
Nhìn vào bản thân trên người, lại nhìn nam nhân đầu cũng không quay
lại mà rời đi, trong lòng Ngưng Hương từ từ dâng lên một tia khác
thường.
Người này sao lại đột nhiên trở nên quân tử như vậy?
Dựa theo hành động hôm qua của hắn thì hôm nay hẳn là ước gì được dựa vào nàng chứ?
"Nương!"
Thấy nương không nhìn mình, A Nam như con lươn như chui vào trong lòng Ngưng Hương, tiểu tử khí lực rất lớn, Ngưng Hương không ngồi vững thì
bỗng nhiên cái mông nhỏ của A Nam liền ngồi xuống. Nước nhanh chóng tràn lên khiến Ngưng Hương từ ngực trở xuống trong nháy mắt đã ướt đẫm, đầu
sỏ gây chuyện còn không biết mình gây họa mà quay người lại đứng giữa
hai chân Ngưng Hương, thân thể nhỏ bé dựa vào ngực Ngưng Hương, ngửa đầu lên cười với cô cô ở phía trước.
A Đào cười ha ha, "Từ tỷ tỷ, đại ca muội tắm cho A Nam chính là như vậy đó!"
Trong thùng tắm trong nhà, nàng vô tình nhìn thấy đại ca cùng với A Nam tắm rửa, đại ca ngồi, còn A Nam thì đứng phía trước.
Ngưng Hương dở khóc dở cười, dư quang lại thấy Lục Thành bên kia đang
tò mò nhìn sang lập tức lại xoay người, nàng chợt cảm thấy lúng túng,
chống đất muốn đứng lên.
"Không!" A Nam nóng nảy ôm lấy Ngưng Hương không chịu để cho nàng đi.
"Dù sao cũng đã ướt rồi, nàng cũng ở trong nước chơi một lát đi, ta
qua bên kia tìm cá, sẽ không nhìn các ngươi đâu." Lục Thành hiểu nội tâm nàng đang băn khoăn, đành lớn tiếng nói, nói xong lại đi xa thật xa.
Hắn chỉ hy vọng nàng thả lỏng bản thân, sảng khoái chơi đùa một lúc, hắn là nam nhân, nuôi cả gia đình cũng đã thấy khổ mà nàng lại là một cô
nương mềm mại yếu ớt, sống như vậy thật quá mệt mỏi.
"Rửa!" A Nam vẩy nước lên người nàng, muốn giúp nương tắm rửa.
"Từ tỷ tỷ, trong bao quần áo của tỷ còn bộ nào khác không?" A Đào đứng bên cạnh, mắt to hâm mộ nhìn nàng cùng A Nam, "Không sao, tí nữa để vậy thì sẽ khô thôi, ta không mang theo quần áo, muốn ở trong nước chơi
cũng không được."
Một đứa thì đang nói chuyện với nàng, còn một đứa thì đang sờ lung
tung ở trên mặt nàng, Ngưng Hương nhìn hai đứa bé bên cạnh, nghĩ đến
mình năm sáu tuổi cũng từng cùng đường huynh và đường muội đi Bắc Hà tắm hồ, bây giờ lại cảm nhận được niềm vui đã lâu, nước trong hồ bao bọc
xung quanh thoải mái, nàng hít một hơi thật sâu, đỡ A Nam xoay người
lại, nàng đưa lưng về phía Lục Thành dụ dỗ tiểu tử, "Được, để cô cô tắm
rửa cho A Nam."
Tiểu tử thúi này thật sự biết cách sai bảo người khác.
Tiếng nước chảy ào ào, kèm theo giọng nói dịu dàng của nàng cùng với A Nam và A Đào liên tục cười không ngừng, Lục Thành đứng cách xa mấy
trượng không yên lòng nhìn chằm chằm mặt nước, nhiều lần muốn vụng trộm
nhìn một chút lại sợ bị nàng trông thấy thì lại thất bại trong gang tấc, đành phải cứng rắn nhịn lại.
Cho đến khi nghe thấy A Đào kinh ngạc hô lên, "A Nam không được phép sờ loạn!"
Ngực Lục Thành lập tức căng thẳng.
Hắn ngày ngày ôm nhi tử ngủ, biết rõ tiểu tử này buổi tối lúc ngủ thích chạm vào chỗ nào, chẳng lẽ đã sờ nàng?
Tim đập thình thịch thình thịch thật nhanh, Lục Thành làm bộ như đang cúi đầu tìm cá, lặng lẽ nghiêng người liếc qua.
Vừa hay nhìn thấy nàng đứng lên đưa lưng về phía hắn, váy dài ướt nhẹp dán ở trên người lộ ra vòng eo mảnh mai kinh người, phía dưới chính là
cái mông mượt mà... Nàng khom lưng ôm A Nam, nửa người trên nghiêng về
phía trước, cái mông nở nang được làn váy bao xung quanh vểnh lên phía
hắn.
Đáy lòng Lục Thành thình thịch bốc hỏa, con mắt nhìn nàng đã đỏ lên,
trong đầu dường như có giọng nói đang kêu gào hắn xông lên, trực tiếp
nắm chặt eo của nàng...
Ngưng Hương không biết động tác vô tình của nàng đã đốt cháy nam nhân
xa xa đang rình coi, nàng cố ý ôm A Nam đã tắm rửa sạch sẽ ở bên tay
trái để che chắn bộ ngực của mình, sau đó từng bước từng bước đi về trên bờ, đem tiểu tử lau sạch sẽ rồi nàng cũng phải trốn vào trong rừng đổi
quần áo.
"A Đào đến đây giúp tỷ tỷ một tay." Vừa lên bờ lại nhìn thấy A Đào còn đang nâng váy nghịch ở trong nước, Ngưng Hương nhẹ giọng kêu, lúc nói
chuyện nhịn không được nhìn Lục Thành ở bên kia, nhìn thấy nam nhân
trước sau vẫn đàng hoàng quay lưng về phía mình, bất mãn của Ngưng Hương về chuyện hôm qua hắn đối với nàng bất tri bất giác đã giảm bớt .
Có lẽ lúc đó hắn chỉ nhất thời nhịn không được thôi?
Tình hình lúc ấy hai người đang đứng gần nhau như vậy, còn có người nói lời đâm kích hắn khiến hắn xúc động.
Nhưng mặc kệ nàng đẩy hắn thế nào hắn cũng đều không nghe, chỉ muốn nhất thời nảy sinh thú tính với nàng.
Lý do đó cũng không thể tha thứ.
Thu hồi ánh mắt, Ngưng Hương không muốn nhớ lại nữa.
Mà ở chỗ Ngưng Hương không nhìn thấy, Lục Thành đang nhìn chằm chằm
chiếc quần bị tiểu huynh đệ chống đỡ nổi lên, hắn niệm bao nhiêu a di đà phật cũng không có có tác dụng, Lục Thành cắn răng chạy về phía cánh
rừng đối diện.
"Đại ca huynh đi đâu vậy?" A Đào nghi ngờ hỏi.
"Ta thấy một con thỏ, sẽ nhanh trở về thôi." Lục Thành khàn khàn nói.
Ngưng Hương nghe thấy giọng nói của hắn không thích hợp, quay đầu lại
thì nhìn thấy tấm lưng bóng loáng của Lục Thành hiện ra, nàng lại lập
tức cúi đầu.
Thừa dịp Lục Thành không có ở đây, Ngưng Hương để A Đào trông coi A
Nam, còn nàng mang theo bao đồ trốn ở sau mấy tảng đá lớn gần hồ. Vừa
mới cởi y phục ẩm ướt ra liền nghe giọng nói A Nam a a, còn có tiếng A
Đào ngăn không cho bé đi tới. Ngưng Hương vừa buồn cười lại sốt ruột, dù A Nam chỉ là trẻ con nhưng nàng cũng không muốn để bé nhìn thấy toàn
thân của nàng.
Xoa xoa vài cái đơn giản, Ngưng Hương nhanh chóng thay xong quần áo
lại dụ dỗ A Nam một câu, sau đó đem quần áo ướt sũng phơi nắng ở trên
tảng đá, áo lớt bên trong che ở phía dưới. Mùa hè mặt trời nắng gay gắt
như vậy cũng có thể phơi khô.
Sau khi thu dọn xong thì Ngưng Hương dẫn hai đứa bé ngồi dưới gốc cây, cầm nhánh cây vẽ ở trên cát. A Đào khát nước liền đi tới chỗ xe lừa lấy anh đào. A Nam đưa tay phải bắt lấy một quả, Ngưng Hương sợ bé mắc
nghẹn đành tỉ mỉ bóc vỏ móc thịt bên trong cho bé ăn, ngón tay mảnh mai
như ngọc, anh đào đỏ hồng, khiến người nhìn đẹp mắt.
"Tay Từ tỷ tỷ thật là đẹp." A Đào hâm mộ khen, nói xong lại duỗi tay của mình ra coi.
A Nam thấy cũng giơ tay lên, bàn tay nhỏ bé mập mạp, trên mu bàn tay đều là thịt.
Ngưng Hương buồn cười, hôn A Nam một cái lại an ủi A Đào: "A Đào đừng
vội, chờ muội lớn như tỷ tỷ cũng sẽ như vậy thôi, nhất định là còn đẹp
hơn so với tỷ tỷ." Dung mạo huynh đệ Lục gia đều cực kỳ xuất chúng, A
Đào mới bảy tuổi lại có bộ dáng của tiểu mỹ nhân, lớn lên tuyệt đối là
một cô nương khiến người xung quanh yêu thích.
A Đào tưởng tượng không ra bản thân sau khi lớn lên có bộ dáng gì,
đành ngồi xếp bằng ở bên cạnh Ngưng Hương, vừa ăn anh đào vừa nhìn vào
trong rừng cây đối diện, lo lắng hỏi: "Đại ca có thể bắt được con thỏ
không?"
Ngưng Hương nhìn thoáng qua, không nói gì.
Con thỏ dễ bắt như vậy chứ?
Nhưng căn bản là Lục Thành không nhìn thấy thỏ.
Hắn nhắm mắt tay chống trên một thân cây, một tay nhấc quần tay kia
vội vàng an ủi huynh đệ, môi nhẹ động đè nén gọi nhũ danh của nàng.
Hắn không muốn như vậy, nhưng hắn thực sự nhịn không nổi.
Hương Nhi, Hương Nhi, Hương Nhi, không biết gọi lần thứ bao nhiêu thì
đột nhiên Lục Thành kêu ra tiếng khàn khàn, âm cuối run run.
Tiếng vang quái dị trong rừng cuối cùng cũng biến mất.
Lục Thành nhắm mắt bình tĩnh trở lại, qua một lúc sau mới từ từ kéo quần lên.
Trong rừng không gió, khuôn mặt nam nhân tuấn mỹ giống như vừa mới bị
phơi nắng lộ ra màu đỏ khác thường, bên trong đôi mắt hoa đào ánh nước
lưu động, không giống dịu dàng cũng không giống ngượng ngùng, vừa phức
tạp
lại có một chút dụ hoặc, nếu như lúc này có vị cô nương nào đứng
trước mặt hắn, chỉ cần bị hắn nhìn một cái thì sẽ ném tim của nàng cho
hắn.
Lục Thành không thấy mình mà hắn cũng không nghĩ tới khuôn mặt của
mình có bao nhiêu dụ dỗ khiến nữ nhân thích, hắn chỉ cảm thấy áy náy.
Không trách được nàng không thích hắn, mới nhìn nàng một chút mà hắn đã làm chuyện gì đây?
Tìm cách tiếp cận nàng không sai, nhưng ở trước mặt bắt nạt nàng mà
bên dưới cũng âm thầm bắt nạt nàng xác thực chính là súc sinh.
Cảm thấy thẹn trong lòng, Lục Thành không còn lòng dạ nào nào mà nhớ
lại mùi vị thần tiên, bước chân nặng nề trở về, nhìn thấy có người thì
cố làm ra vẻ bình tĩnh.
Ngưng Hương nhanh chóng phát hiện biến hóa của Lục Thành.
Trước khi hắn đi bắt thỏ vẫn thường trắng trợn nhìn nàng, da mặt thật
dày, nhưng bây giờ lại giống như đang lảng tránh đối mặt với nàng.
Bởi vì không bắt được thỏ nên cảm thấy mất mặt sao?
Nhưng mà hắn bắt được cá nướng ăn rất ngon.
Nàng cúi đầu ăn cá, nghĩ đến Lục Thành lại bởi vì chuyện này mà cảm
thấy mất mặt, Ngưng Hương không hiểu sao lại cảm thấy hắn không xấu như
vậy .
"Đại ca, khi nào chúng ta thì đi phủ thành?"
A Đào đã ăn no ngồi xổm ở bên hồ rửa mặt, khi quay về liền hỏi.
Cuối cùng Lục Thành cũng chịu nhìn về phía Ngưng Hương, "Bây giờ mặt trời đang nóng nhất, nghỉ thêm một lát nữa rồi đi nhé?"
Ngưng Hương nhìn A Nam ở trong lòng đã mệt rã rời, vẻ mặt dịu dàng gật đầu.
Đại khái là đã "rất lâu" không nhìn nàng, bỗng nhiên bây giờ lại thấy
bộ dáng nàng dịu dàng như vậy khiến Lục Thành nhìn thấy thất thần.
Khuôn mặt to như vậy vẫn chăm chăm nhìn mình, Ngưng Hương không có cảm giác mới là lạ, nàng thoáng ngẩng đầu nhíu mày cảnh cáo.
Nếu hắn thức thời thì khi thấy nàng nhíu mày nên tránh xa một chút.
"Ta đi cầm đệm trên xe xuống trải trên cát ngủ một lát." Lục Thành hết sức biết điều đứng lên.
Hắn không bám thì Ngưng Hương cũng không tức giận, nàng nhìn Lục Thành đem đệm trải dưới gốc cây, sau đó cúi đầu hướng về phía nàng nói: "Các
nàng ngủ ở đây đi, ta lên trên xe ngủ."
Ngưng Hương khẽ ừ một tiếng.
Bởi vì nửa ngày nay hắn rất đàng hoàng, còn có A Đào ở bên người nên
Ngưng Hương dụ dỗ A Nam ngủ thì nàng cũng an tâm ngủ thiếp đi.
Lục Thành ở trên xe lừa từ từ ngồi dậy, dựa vào vách xe nhìn nàng đang nằm nghiêng đưa lưng về phía hắn.
Hắn thực sự rất muốn kết hôn với cô nương này, bắt nạt nàng là không
đúng, nhưng hắn thích nàng, một đại nam nhân như hắn lại nhìn thấy bộ
dáng người yêu câu dẫn như vậy khiến hắn động sắc tâm. Nhưng tâm như vậy thì sao? Ai cưới vợ rồi mà chỉ nghĩ tới ôm nhau ngủ trong chăn không?
Đối với nàng muốn hắn không có loại đó tâm tư đó rất khó, như vậy hắn
mới là không bình thường.
Chỉ cần kiềm chế bản thân thật tốt là được rồi, đừng để cho nàng biết đừng chọc giận nàng là tốt rồi.
Sau khi suy nghĩ rõ ràng, trong lòng Lục Thành thoải mái cười, nhìn
người yêu một lát rồi hắn chuyển hướng nhìn về phía bao đồ của nàng ở
trên xe lừa.
Nàng không cần bạc của hắn thì hắn vụng trộm đưa cho nàng là được.
Chỉ là vừa mở ra bao đồ ra thì thấy bên trong trống trơn , Lục Thành
tâm tư xoay chuyển lặng lẽ xuống xe, không tiếng động đi tới chỗ mấy
khối đã gom y phục của nàng lại. Cái áo xanh nhạt, tiếp theo là cái váy
dài màu trắng. Lục Thành nhẹ nhàng sờ sờ, đè xuống cảm giác hưng phấn
trong ngực giống như đang sờ nàng vậy, lúc này mới đem cái áo thu vào.
Ai ngờ vừa cầm chiếc áo lên, thì phía dưới vẫn còn ẩn dấu hai món đồ.
Một cái yếm màu hồng phấn thêu hoa đào ỏ giữa. Một cái tiết khố màu trắng.
Nhìn chằm chằm chiếc yếm khéo léo, mũi Lục Thành đột nhiên có chút nóng.
Có tật giật mình, hắn quay đầu nhìn về phía cô nương vẫn đang ngủ, Lục Thành không dám nhìn nữa mà nhanh chóng đem quần áo vừa mới cầm lấy trả về chỗ cũ.
Tiểu cô nương vốn vẫn đang oán giận hắn, nếu để cho nàng biết mình
nhìn trộm qua quần áo của nàng thì không phải nàng vẫn hận chết hắn sao?
Trải lại như cũ rồi Lục Thành mới hít một hơi quay trở về, gần tới xe
lừa thì hắn dừng một chút rồi chuyển hướng đi vào trong rừng.
Trước lạ sau quen, lần này Lục Thành không còn xấu hổ như trước nữa,
sau khi an ủi tiểu huynh đệ kết thúc thì hắn dựa vào thân cây, dư vị vẫn còn lâng lâng.
Nếu thật sự được ôm nàng thì sẽ có tư vị gì?
Nhưng muốn ôm nàng thì trước hết phải giúp nàng chuộc thân mới được.
Trên đường về phủ thành A Nam lại muốn xuỵt xuỵt, Lục Thành cố ý dừng xe để Ngưng Hương ôm A Nam đi qua bên đường xuỵt xuỵt.
Ngưng Hương không suy nghĩ nhiều mà ôm A Nam xuống xe qua đó.
Lục Thành nhìn muội muội lắc đầu, sau đó thật nhanh lấy túi tiền ra
nhét vào trong bao quần áo của Ngưng Hương, lại sợ túi tiền rớt ra lại
uổng tâm huyết của hắn, Lục Thành cố ý đem túi tiền nhét vào bên trong
bộ quần áo. Trong lòng căng thẳng, hắn cũng không biết đụng phải cái gì
mà chỉ lo gói kỹ lại rồi cột chặt bọc đồ lại, vội vã trở lại trước xe.
A Đào rất hiểu chuyện, biểu hiện coi như cái gì cũng không thấy, con mắt cũng không nhìn vào bọc đồ của Ngưng Hương.
Ngưng Hương cũng không hề động tới bọc y phục của mình, căn bản là
nàng không có nghi ngờ gì huynh muội Lục gia tay chân không sạch sẽ với
nàng.
Sắp đến phủ thành, Ngưng Hương cẩn thận sớm dỗ A Nam ngủ thiếp đi, sau đó giao cho A Đào ôm rồi nàng cầm bao đồ xuống xe.
"Ngày hôm nay nàng cảm thấy như thế nào?" Lục Thành ở phía trước ngăn nàng lại, nhìn vào mắt của nàng hỏi.
Hắn khiến cho người ta có có cảm giác tính cách bá đạo của hắn đã trở
lại, Ngưng Hương suy nghĩ một chút rồi rủ mắt nói: "Rất vui, ngươi tốt
với ta ta cũng đều biết, nhưng..."
"Vậy thì sớm chuộc thân đi " Lục Thành cắt đứt lời nàng sắp cự tuyệt,
thấp giọng khuyên nhủ, "Chuộc thân thì mới tự do hàng nhày được."
Một câu nhẹ nhàng như vậy lại trực tiếp đánh vào trong lòng Ngưng Hương.
Ngày qua ngày tự do tự tại, nàng nằm mơ cũng muốn như vậy.
Nhưng hắn lại không biết nàng muốn chuộc thân không đơn giản chỉ là bạc.
Mà hắn cũng không cần biết.
"Mấy ngày này Lục đại ca giúp ta rất nhiều, ta đều hiểu." Ngưng Hương
nhìn vạt áo của hắn, trầm mặc chốc lát lại nói, giọng nói thành khẩn,
"Lục đại ca, ngươi là người tốt, ngày đó ta, ta biết rõ ngươi không phải cố ý, chúng ta đều quên hết đi, ta sẽ tự chăm sóc bản thân thật tốt,
cũng chúc ngươi về sau cưới được một cô nương tốt, hai người cùng nhau
chăm sóc A Nam."
Nói xong câu cuối cùng, Ngưng Hương đè xuống cảm xúc của mình rồi nhìn hắn một cái, bước nhanh đi .