Edit+Beta: Hà
Đêm lạnh như băng.
Bùi Cảnh Hàn trầm mặt ngồi trên ghế, khuôn mặt không chút thay đổi
nhìn nha hoàn đang quỳ ở phía trước, nghe nàng kể về giấc mộng hoang
đường của nàng.
"Nếu như là giấc mộng trong lúc hôn mê hồi tháng giêng thì vì sao lúc
ấy không nói cho ta?" Dục vọng sớm đã thối lui, Bùi Cảnh Hàn càng muốn
phân biệt rõ thực hư như thế nào. Nếu như chỉ vì cự tuyệt mình nên nàng
mới hao hết tâm tư nói dối như vậy, vậy thì hắn quả là đã đánh giá thấp
nha hoàn này, thế mà lại có gan lừa gạt hắn, còn nguyền rủa con nối dòng của hắn cùng với biểu muội.
Ngưng Hương nhìn chằm chằm vào đôi hài của nam nhân, giọng nói càng
lúc càng bình tĩnh, "Lúc ấy em cũng nghĩ giống như thế tử vậy, đều cảm
thấy đây chẳng qua là một giấc mộng kì lạ cho nên em cũng không để ở
trong lòng, thậm chí đã quên mất từ lâu, mãi cho đến khi em bị Liên Hoa
làm phỏng chân thì lúc ấy mới đột nhiên nhớ lại chuyện mà em đã gặp
trong mộng, với lại trong trong mộng những chuyện xảy ra chỉ xuất hiện
vài đoạn ngắn đứt quãng, khi em gặp được Liên Hoa lúc ấy mới nhớ tới."
Bùi Cảnh Hàn mỉa mai hừ một tiếng, "Ý của em là, chỉ cần ở chung với ta thì em sẽ bị người khác hãm hại sao?"
Ngưng Hương căng thẳng cúi đầu xuống, trầm mặc một lát mới khổ sở nói: "Thế tử, lá gan của em vốn đã không lớn, lại gặp chuyện Liên Hoa hãm
hại cho nên em thực sự không dám làm người của thế tử, em cũng không
muốn tương lai ngài vì sủng ái chúng em mà khiến biểu cô nương gặp
chuyện không may, lại càng không muốn bị ngài bán đi mà dẫn tới kết cục
nhảy xuống biển tự sát. Thế tử, biểu cô nương tốt với ngài như vậy, ngài toàn tâm toàn ý yêu nàng ấy không được sao?"
Nàng không tin tưởng lắm chuyện lần này Bùi Cảnh Hàn bởi vì lời nói
nửa thật nửa giả của nàng mà thả nàng cùng Tố Nguyệt, cho nên chuyện
chuộc thân vẫn nên hy vọng gởi gắm vào Thẩm Du Du vậy, nếu như vậy nàng
không thể để cho Bùi Cảnh Hàn biết được bản tính thật của Thẩm Du Du,
không thể để cho Bùi Cảnh Hàn chán ghét Thẩm Du Du để rồi sau đó lại
cưới vợ mới được.
Cho nên nàng đành bịa ra một kết cục thê thảm khác giống như vậy dành
cho Thẩm Du Du, lại đem chuyện người bán nàng cùng với Tố Nguyệt đổi
thành Bùi Cảnh Hàn, nói hắn vì mất đi hài tử cho nên hối hận mới nảy ra
quyết định một lòng phòng một dạ với Thẩm Du Du, bán nàng cùng Tố Nguyệt chính là lễ vật bồi tội để đưa cho Thẩm Du Du. Ngoài ra, để tránh cho
Bùi Cảnh Hàn tin giấc mộng mà hỏi thăm nàng chuyện bên ngoài, thí dụ như quân vụ triều chính, Ngưng Hương đành phải nói trong giấc mộng của nàng đều chỉ là hại đoạn ngắn khi mình bị giết, xem như đó là chuyện xấu
trong giấc mơ của nàng, đến lúc nàng chết thì mộng cũng kết thúc.
Nhưng Bùi Cảnh Hàn lại không tin mình sẽ vì Thẩm Du Du mà đối đãi với
hai đại nha hoàn mà hắn sủng ái như thế, lại càng cảm thấy Ngưng Hương
đang nói hươu nói vượn. Chuyện Liên Hoa hắt nước nóng làm phỏng nàng là
chuyện đã phát sinh, nàng đương nhiên có thể lợi dụng được, còn chuyện
về sau hắn làm sao mà xác nhận được đúng sai đây?
"Chuyện Liên Hoa là thật, nhưng chuyện sau này chưa chắc có thể tin."
Bùi Cảnh Hàn đứng dậy khỏi ghế, cầm tay Ngưng Hương kéo nàng lên,
trước khi để nàng tránh né hắn đã nâng tay lên nắm cái cằm của nàng.
Ngưng Hương nhíu mày, "Thế tử..."
Trong mắt Bùi Cảnh Hàn lóe qua một tia bất đắc dĩ, dịu dàng cắt đứt
lời nàng, "Ngưng Hương, ta hiểu nỗi lo lắng của em, sợ bị người trong
thôn ba lời bốn ý cho nên mới không chịu đi theo ta, nhưng em phải ở
cùng ta cả đời, nhiều lắm một tháng mới trở về một lần cho nên không cần để ý tới bọn họ. Những thứ khác thì em cứ yên tâm, ta tuyệt đối sẽ
không để cho em phải chịu những loại oan uất đó."
Nghĩ đến những chuyện kia chỉ là lời nói dối của nàng, Bùi Cảnh Hàn
đột nhiên bật cười, buông cằm nàng ra, buồn cười nói: "Làm khó em thông
minh nghĩ ra chuyện như vậy, biết bịa chuyện kể cho ta nghe , mà thôi,
ta không bức em, cho em thêm một ít thời gian nữa đấy."
Nếu như không phải là bức nàng nóng nảy tới như vậy thì Ngưng Hương
ngốc nghếch sẽ không tưởng tượng ra chủ ý cổ quái như vậy với hắn.
Nhìn sắc mặt tái nhợt của cô nương đang ở trước mặt, Bùi Cảnh Hàn nguyện ý nhẫn nhịn nàng vài phần.
Ngưng Hương lại muốn nói rõ ràng một lần nữa, lui về phía sau một bước rồi lấy hết dũng khí nhìn thẳng vào cắp mắt phượng của hắn, "Sự việc
của Liên Hoa đã đã xảy ra xác thực là không đủ để cho thế tử tin tưởng,
nhưng em còn nhớ rõ một việc nữa, nếu như sự việc cuối cùng lại xảy ra
đúng như em đoán, vậy thế tử sẽ nguyện tin tưởng em chứ?"
Bùi Cảnh Hàn nhăn mày.
Ngưng Hương mặc kệ hắn muốn nghe hay không, lẩm bẩm nói: "Tháng này
chính là lễ chúc thọ của lão phu nhân, buổi tối Hầu gia sẽ nghỉ ở phòng
của phu nhân, nhưng đột nhiên nửa đêm Liễu di nương lại đau bụng, phái
người đi báo cho Hầu gia, Hầu gia lập tức đi tìm Liễu di nương, lang
trung vừa đến lại chẩn ra Liễu di nương đã có thai hơn một tháng."
Trong mắt Bùi Cảnh Hàn lần đầu tiên lộ ra vẻ ngưng trọng.
Phụ thân sủng ái Liễu di nương, một tháng thì đại đa số thời gian đều
nghỉ ở bên kia, nhưng ngày lễ ngày tết hoặc là ngày tốt lành khác thì sẽ ở bên cạnh bồi mẫu thân. Lần chúc thọ tổ mẫu lần này đương nhiên cũng
sẽ không ngoại lệ, Liễu di nương nghĩ cách tranh thủ tình cảm thì là
điều mà mọi người có thể đoán được , nhưng Liễu di nương có thai...
"Có phải là do nha hoàn bên cạnh bà ta lỡ miệng bị em nghe được phải
không?" Bùi Cảnh Hàn dừng một chút, có ý đùa giỡn chút khôn vặt của
Ngưng Hương.
Ngưng Hương cũng không gật đầu, thấp giọng nói: "Thế tử đã quên rồi
sao? Những chuyện em mơ đều là chuyện gặp họa. Trong giấc mộng này, nha
hoàn của Liễu di nương đứng ở trong sân của phu nhân la to, Hầu gia nghe thấy hỏi han lòng nóng như lửa đốt, không kịp đốt đèn đã chạy ra ngoài
nên không cẩn thận đá ngã cây san hô màu đỏ mà ngài tặng cho phu nhân
trong lễ chúc thọ, khiến nó gãy vài đoạn. Sau đó ngài biết được liền
giận dữ, thừa dịp Hầu gia đi ra ngoài thì sai người làm Liễu di nương
sảy thai, Liễu di nương lại oan uổng cho là phu nhân làm ra, Hầu gia lại tin là thật, ông ấy..."
"Ông ấy làm sao?" Trán Bùi Cảnh Hàn đã nổi hết gân xanh, hiển nhiên đã tin bảy phần.
Nghĩ tới cuộc sống của phu nhân trải qua cũng không như ý, giọng nói
của Ngưng Hương cũng hạ thấp đi vài phần, "Hầu gia đánh phu nhân, sau đó thế tử kích động mà đánh nhau với Hầu gia, khi đó lão phu nhân ra mặt
thì hai người mới bỏ qua, sau đó ngài mượn rượu giải sầu, còn muốn,
muốn... Lúc em tránh né không cẩn thận ngã xuống trúng mảnh vỡ của bầu
rượu thì bị cắt trúng cổ tay..."
Chuyện này xác thực đã xảy ra, Bùi Cảnh Hàn còn bởi vì chuyện này mà
trở mặt thành thù với Hầu gia Bùi Chính, gặp mặt nhau cũng không thèm
nhìn, chỉ có chuyện nàng bị mảnh vỡ cắt trúng cổ tay là nói dối . Dù sao nếu như Bùi Cảnh Hàn say rượu khi dễ nàng một lần thì trong mắt hắn cho là không phải chuyện xấu, nhưng nàng dám thừa nhận đó là chuyện xấu thì khẳng định Bùi Cảnh Hàn sẽ tức giận.
Bởi vì nói dối gạt người, Ngưng Hương chột dạ cúi đầu.
Động tác này lại giống như có chút ủy khuất.
Bùi Cảnh Hàn nhịn không được nhìn cổ tay nàng một cái.
Nếu như hắn thực sự làm như vậy thì quả thật nàng rất đáng thương , cổ tay non nớt mỏng manh bị cắt trúng thì đau đớn tới cỡ nào đây?
Nhưng so với cổ tay của một tiểu nha hoàn thì Bùi Cảnh Hàn lại quan tâm mẹ mình hơn.
"Càng lúc càng nói bậy, ta không muốn nghe nữa, đi đổ nước đi." Bùi Cảnh Hàn lạnh lùng trách cứ rồi đi vào bên trong.
Ngưng Hương biết người hắn quan tâm nhất chính là mẫu thân, cũng biết
lúc này trong lòng Bùi Cảnh Hàn cũng không phải bình tĩnh như bên ngoài
mà hắn biểu hiện, nàng nghe theo lời sai bảo của hắn đi vào phòng tắm
bưng nước, đổ nước hơn phẩn nửa thùng rồi đi đến kêu Bùi Cảnh Hàn, hầu
hạ hắn tắm rửa.
Đêm nay Bùi Cảnh Hàn không giở thủ đoạn chiếm tiện nghi của nàng nữa,
một câu cũng không thèm nói, sau
khi tắm rửa xong liền nằm xuống nghỉ
ngơi.
Ngưng Hương nằm trên giường bên ngoài đoán ít nhất trước khi tới lễ
mừng thọ lão phu nhân nàng nhất định sẽ an toàn, cho nên giấc ngủ của
nàng cũng an ổn hơn.
Nhưng Bùi Cảnh Hàn lại thức trắng đêm.
Hắn không muốn tin vì được mình sủng ái mà mang tới tai hoạ cho Ngưng Hương, cũng không dám không tin chuyện của mẫu thân...
Vì Liễu di nương mà đánh mẫu thân, phụ thân mắt bị mù kia chưa chắc không làm được.
Sáng sớm hôm sau, trong lúc Ngưng Hương giải thích diệu kế của mình
cho Tố Nguyệt nghe thì Bùi Cảnh Hàn lại gọi Trường Thuận phân phó một
chút.
Chạng vạng Bùi Cảnh Hàn mới từ quân doanh trở về, Trường Thuận nghênh
đón trước tiên, xa xa hướng về phía Bùi Cảnh Hàn gật đầu, thần sắc
nghiêm trọng.
Bùi Cảnh Hàn liền biết Liễu di nương quả thật đã mang thai, nhưng lại
giấu giếm không báo, không phải là muốn ở ngày vui khiến cho mẫu thân ấm ức thì là cái gì?
Khóe môi trào phúng nhếch lên, Bùi Cảnh Hàn nhìn về phía sân nhỏ của Liễu di nương, mắt phượng như sói.
Hắn tuyệt đối sẽ không để cho sự việc như Ngưng Hương mơ phát triển thành sự thật.
~
Thấm thoắt đã đến ngày mười hai tháng sáu, là ngày vui đại thọ của lão phu nhân.
Trên dưới Hầu phủ đều vui mừng, mà Bùi Cảnh Hàn cũng thật cao hứng,
buổi sáng trước khi xuất phát còn sờ soạng nhẹ nhàng vài cái trên khuôn
mặt của Ngưng Hương...
Nhưng Ngưng Hương lại không có tâm trạng tốt như hắn.
Nghĩ tới mấy ngày nay mặc dù Bùi Cảnh Hàn không động tới nàng nhưng
ngoài miệng vẫn trêu ghẹo nàng mấy lần, giống như trở lại trước đây khi
hai người nói rõ sự tình, trong lòng Ngưng Hương vừa hoang mang vừa tức
giận, làm hết công việc nàng lặng lẽ đi hỏi Tố Nguyệt, " Có phải Thế tử
không coi trọng lời nói của muội không?"
Sẽ nhanh chóng phải chia tay, Tố Nguyệt rất luyến tiếc Ngưng Hương,
nhưng càng luyến tiếc càng thích trêu chọc nàng, thích nhìn bộ dáng lo
lắng ngốc nghếch của nàng, cố ý nói: "Quan trọng mới là lạ, ai sẽ tin
giấc mộng vớ vẩn của muội đây? Muội cho rằng thế tử cũng ngốc giống như
muội à."
Ngưng Hương lập tức ỉu xìu, nhưng so với kế nhỏ của nàng thì lúc này
Ngưng Hương thực sự lo lắng thay phu nhân Đỗ thị, thấp thỏm hỏi Tố
Nguyệt, "Vạn nhất, lỡ đâu chuyện xảy ra đêm nay giống như trong giấc
mộng của muội thì làm sao bây giờ?"
Có Lý ma ma giúp đỡ, nàng cùng với Tố Nguyệt ở cạnh phu nhân hầu hạ
cũng một thời gian, về sau mới được điều đến bên cạnh Bùi Cảnh Hàn. Đỗ
thị nhã nhặn lịch sự như nước, thương yêu hạ nhân, Ngưng Hương không nỡ
để người phụ nữ tốt như vậy lại bị trượng phu ái thiếp diệt thê đánh,
quan trọng là Đỗ thị không có hại đứa bé trong bụng của Liễu di nương.
Đời trước nàng không biết chuyện, nhưng đời này...
"Muội đi nhắc nhở phu nhân một tiếng được không?" Ngưng Hương nhịn không được thương lượng với Tố Nguyệt.
Tố Nguyệt nghiêm túc suy nghĩ một chút, nói: "Không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn, xác thực nên nói qua với phu nhân, vậy muội lặng lẽ đi đi, cứ dựa theo lời muội nói với thế tử mà nói lại y như vậy, thuận tiện nói
ra thái độ thế tử đối với muội luôn, như vậy trong tương lai chúng ta
muốn chuộc thân thì có lẽ phu nhân cũng sẽ giúp chúng ta cầu tình."
Vậy mà để nha đầu ngốc này chó ngáp phải ruồi, trước tiên cung cấp tin tức cho Đỗ thị thì chuyện chuộc thân cũng sẽ dễ dàng hơn .
Được tỷ muội tốt khích lệ, Ngưng Hương chuẩn bị một chút rồi đi . Dầu
gì cũng đã là nha hoàn vài năm, nàng sẽ không hại người, cầu kiến phu
nhân nói chuyện rõ ràng vẫn có thể làm được, rất nhanh nàng gặp được Đỗ
thị.
Đỗ thị thật thích tiểu nha hoàn xinh đẹp lại an phận là nàng, nghe
nàng có chuyện quan trọng bẩm báo bà liền phân phó đại nha hoàn bên cạnh đứng ở trong sân canh gác, không được cho phép thì không ai được đi
vào.
Trong phòng chỉ còn lại hai người, Ngưng Hương quỳ gối trước mặt Đỗ
thị, thấp giọng thuật lại những chuyện trong mộng của mình.
Đỗ thị trầm mặc rất lâu.
"Ngươi thực không muốn lưu lại bên cạnh thế tử sao?" Bà bất ngờ hỏi.
Ngưng Hương gật đầu, thành khẩn nói: "Nô tỳ chỉ muốn tích góp tiền chuộc thân, về nhà chăm sóc đệ đệ."
Đỗ thị cũng hiểu hoàn cảnh của Từ gia, khe khẽ thở dài, "Nếu như ngươi còn ở bên cạnh ta, ta sẽ thả ngươi, nhưng bây giờ ngươi ở bên cạnh hầu
hạ thế tử, tính tình của hắn ta lại không quản được, ngươi muốn ra ngoài phủ thì vẫn phải xem hắn có nguyện ý thả người không."
Nhi tử phong lưu, nữ nhân là chuyện của hắn, nàng không muốn xen vào.
Ngưng Hương cũng không trông cậy vào Đỗ thị chịu giúp đơc, vội hỏi:
"Nô tỳ hiểu, hôm nay nô tỳ đến chỉ là muốn nhắc nhở phu nhân một tiếng.
Những chuyện trong mộng rốt cuộc có xảy ra hay không thì nô tỳ quả thực
cũng không có dám chắc, chỉ hy vọng phu nhân có thể, có thể..."
Đột nhiên nàng không biết nên nói như thế nào .
"Phòng ngừa chu đáo?" Đỗ thị cười nói tiếp.
Ngưng Hương chính là có ý này, đỏ mặt gật đầu.
Đỗ thị ừ một tiếng, dịu đang nói: "Ý tốt của ngươi ta nhận, ta sẽ đề
phòng , được rồi, mau trở về đi, hôm nay đều phải gấp rút làm việc
thôi."
Ngưng Hương đứng dậy cáo từ.
Đưa mắt nhìn tiểu nha hoàn đi khuất, Đỗ thị tiếp tục ngồi một lát, ánh mắt nhìn tới cây san hô màu đỏ trong phòng.
Uống một ngụm trà, Đỗ thị gọi tiểu nha hoàn tới, để cho các nàng tạm thời đem san hô cất đi.
Liễu di nương thích lăn qua lăn lại như thế nào thì thế đó, nàng không quan tâm, nàng cùng trượng phu vốn là cũng không có nhiều tình cảm, hắn một năm không đến nàng cũng không thèm để ý, nàng chỉ để ý bản thân
cùng hai đứa con trai. Cất cây san hô đi thì như vậy đêm nay sẽ không
gặp chuyện nữa, không làm hư trưởng tử nữa, hắn cũng sẽ không tự tiện
thay người mẹ này ra mặt.
Nhưng mà Đỗ thị đã đánh giá thấp sự bảo vệ của trưởng tử đối với nàng.
Tại buổi tối trên lễ thọ yến, trong lúc mọi người trong Hầu phủ đắm
chìm trong tiếng đàn hát như suối của Thẩm Du Du, thì đột nhiên trong
hoa viên truyền đến một vụ tai tiếng, là Liễu di nương được Hầu phủ sủng ái nhất đang cùng một gã sai vặt tầm hoan, vừa lúc bị một bà tử quản sự bắt được.