Edit: Hà
Ngưng Hương khóc.
Lục Thành luống cuống, mắt thấy xung quanh có người nhìn qua bên này,
hắn vội vã kéo Ngưng Hương vào một góc bên cạnh có vẻ hơi dơ dáy bẩn
thỉu.
Không phải là không muốn tìm nơi non xanh nước biếc để an ủi nàng,
nhưng người đến người đi trên đường rất nhiều mà chỉ có góc này lại
không có người.
Nhưng Ngưng Hương chỉ trong thời gian ngắn lại gặp nhiều chuyện buồn
hơn vui, thêm sự kích thích này nên nàng không nhịn được khóc vài tiếng, phát tiết nỗi tuyệt vọng sợ hãi trong lòng, theo hắn đi hai bước mới
trở lại bình thường . Giãy ra khỏi bàn tay của Lục Thành, nàng lặng lẽ
lau mắt, cúi đầu nói: "Ta không sao, chỉ là bị ngươi hù thôi, ta sợ ta
không trả nổi tiền."
Cũng không trách được Lục Thành.
Nàng cứ luôn cự tuyệt ý tốt của Lục Thành, Lục Thành trêu nàng một cái về tình có thể tha thứ, nhưng hắn lại không biết nàng đang trong tình
huống khó xử.
Cuối cùng Lục Thành cũng phát hiện nàng có điểm không thích hợp.
Nàng không thích hắn, lần trước hắn tới đón nàng, lúc đó tiểu cô nương này vẫn còn đề phòng hắn giống như trộm cướp vậy, nhưng lần này vì sao
nàng lại không chạy đuổi theo Lý ma ma?
Còn chuyện vừa rồi nữa, hắn hù nàng khiến nàng khóc lóc như vậy, nhưng tại sao nàng lại không đánh hắn mắng hắn nhỉ? Lục Thành còn nhớ có lần
hắn hù muội muội, A Đào sau khi bật khóc lập tức nhào lên người hắn,
từng đấm từng đá liên hoàn, luôn giọng mắng hắn là đại ca xấu...
Nghĩ đến hình ảnh Ngưng Hương nhào lên người hắn đánh hắn mắng hắn xấu xa, Lục Thành cảm thấy hơi thất vọng.
Hắn thà rằng nàng tức giận mà mắng hắn.
"Nàng, không phiền ta tới đón nàng sao?" Thấy nàng đã lau sạch sẽ nước mắt, Lục Thành dò hỏi.
Trên mặt Ngưng Hương nóng lên.
Lúc không cần hắn thì nàng chỉ hận không có cách nào để không gặp lại
hắn, bây giờ có việc cầu người thì lại ngóng trông hắn đến, nàng cũng
thật là người tính toán.
Nhưng vì không muốn cầm bạc của Tố Nguyệt, nàng cũng chỉ còn cách xin Lục Thành giúp đỡ thôi.
Nhìn thấy quần áo trên người hắn tám phần là đồ mới, Ngưng Hương cất
giọng như muỗi kêu nói: "Lục đại ca, ta, ta muốn chuộc thân, nhưng ta
còn thiếu mười hai..."
Lục Thành thấy khuôn mặt nàng hồng như vậy khiến tim hắn đập cũng
nhanh, nghe nàng nói như vậy lập tức trả lời: "Ta có, bây giờ ta... chờ
một lát ít người hơn thì ta liền đưa cho nàng." Trên đường bây giờ tốt
xấu lẫn lộn, nếu lúc này hắn cầm túi tiền đưa cho nàng thì sợ bị người
khác để mắt tới.
Hắn vui mừng giúp đỡ, nghĩ đến nguyên nhân hắn kích động như vậy là vì thích nàng, mặt Ngưng Hương càng đỏ hơn.
Hắn có hiểu lầm là nàng cũng động tâm với hắn hay không đây, cho nên mới tìm hắn vay tiền?
Lục Thành không suy nghĩ nhiều như vậy, thấy nàng đỏ mặt lúng túng,
hắn quả thực hiểu được cảm giác của nàng, đại đa số người da mặt mỏng
lúc vay tiền người khác cũng đều có bộ dáng như nàng. Lục Thành cũng
biết trong lòng nàng vẫn không có mình, dù sao lần trước sau khi bị hắn
bắt nạt, tiểu cô nương phẫn nộ còn muốn tự sát, không thể nào trong chốc lát mà chuyển biến nhanh như vậy được, nhưng nàng chịu tìm hắn để hắn
giúp nàng, nàng muốn chuộc thân, chuyện này thôi cũng đủ khiến cho trong lòng hắn nở hoa.
Có lẽ tháng này nàng ở Hầu phủ bị người khác khi dễ cho nên quyết định chuộc thân?
Lục Thành mặc kệ, nàng chịu chuộc thân, hắn đã vui vẻ lắm rồi.
"Đi thôi, chúng ta đi mua dưa." Vì muốn để nàng hết lúng túng, Lục Thành cười dẫn đường nói.
Ngưng Hương gật gật đầu, rũ mắt đi theo bên cạnh hắn.
Hàng dưa đang ở ngay bên cạnh, Lục Thành cũng thường tiếp xúc với dưa
và trái cây liên tục cho nên rất nhanh đã chọn được hai quả dưa hấu đẹp
mắt, đều hơn mười cân một chút, chủ quán liền tính hai mươi cân. Dưa hấu nặng, giá cả so với loại trái cây nhỏ như anh đào thì rẻ hơn nhiều,
nhưng vẫn phải là mười văn tiền một cân, mà hai quả dưa hấu này ít nhất
là hai lượng bạc.
Trong tay Ngưng Hương tổng cộng mười bảy văn tiền, nếu không chuộc
thân thì có lẽ nàng có thể cam lòng tiêu pha một lần, nhưng bây giờ nàng muốn chuộc thân, sau này còn phải tích góp tiền trả cho Lục Thành, nàng cảm thấy tiếc nên đành nhỏ giọng nói với Lục Thành: "Lục đại ca, kỳ
thật A Mộc không thích ăn dưa hấu lắm, huynh tự mình mua đi, ta sang bên cạnh nhìn trái cây khác một chút."
"Nàng chuộc thân là một chuyện vui, ta cao hứng nên mới mua cho nàng
cùng A Mộc ăn." Biết nàng muốn chuộc thân cho nên dáng vẻ vui mừng của
Lục Thành nãy giờ vẫn chưa biến mất, hắn lưu loát lấy hai lượng bạc đưa
cho chủ quán, sau đó mỗi tay ôm một quả dưa hấu, dựa vào thân cao lớn
nhìn về phía phía trước, vui vẻ nói: "Lý ma ma cũng đã trở lại , chúng
ta cùng đi tới chỗ xe lừa thôi."
Ngưng Hương nhìn trái dưa hấu trong ngực hắn, biết rõ khuyên không
được nên đành đi theo hắn về phía trước, nhỏ giọng nói: "Lục đại ca,
chuyện chuộc thân của ta vẫn chưa đề cập với ma ma, ngươi có thể hay
không..."
Nàng có kế hoạch của nàng, cho nên chuyện này ngay cả Lý ma ma nàng cũng đành giấu.
"Thôn chúng ta có người đang tổ chức tiệc vui, hai quả dưa này là ta
giúp bọn họ mang về." Lục Thành cúi đầu nhìn nàng, giọng điệu nhẹ nhàng
nhìn nàng nháy mắt.
Đôi mắt sáng ngời kia vừa dịu dàng lại phong lưu, tim Ngưng Hương
giống như dây xích đu bị đẩy một cái, cho dù tay chỉ sờ dây một chút đã
thu về nhưng tim nàng vẫn lay động như cũ, loạn nhịp đập thình thịch,
thật lâu cũng chưa thể bình tĩnh lại.
Một hán tử nông gia, ánh mắt dài câu dẫn người như vậy làm gì?
Tự biết định lực của bản thân không đủ, Ngưng Hương không nhìn Lục
Thành nữa, cùng Lý ma ma hội hợp rồi ba người lại cùng nhau lên xe lừa.
Lục Thành hết sức quan tâm nàng, sợ bị người ở Bắc thành đang chờ xe
đoán được hắn cùng với Ngưng Hương chính là cặp "uyên ương" trong rừng
cây nhỏ, hắn cố ý nói với hai người mình có việc khác phải làm, mang Lý
ma ma cùng Ngưng Hương trong thành lượn một vòng nhỏ rồi mới chạy về
phía cửa thành.
Đám người Quách lão tam đã xuất phát.
Ngưng Hương lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, nhớ lại một màn trong rừng cây
kia, lại nhìn sang Lục Thành, có lẽ là bắt người tay ngắn, nàng rốt cuộc cũng không thể nào tức giận được nữa.
Xe đi một hồi, Lý ma ma như cũ xuống xe ở trấn Bạch Hà.
Quãng đường còn lại chỉ còn dư lại hai người bọn họ.
"Nè, đây là hai mươi lượng, nàng cầm hết đi, lỡ Hầu phủ không chịu thả nàng, cố ý đòi thêm tiền thì nàng cũng có tiền mà dùng, nếu không đòi
nhiều hơn thì tốt, về đưa lại ta là được." Lục Thành lấy ra túi tiền ở
trong người vì nàng mà mang theo, quay đầu lại đưa cho nàng.
Hắn ra tay hào phóng, Ngưng Hương ngẫm lại cũng không cự tuyệt nữa, thử dò xét rồi mới đưa tay ra nhận lấy.
Lục Thành nhìn chằm chằm khuôn mặt phiếm hồng của nàng, ma xui quỷ
khiến thế nào lúc nàng sắp đụng phải túi tiền hắn liền thu tay về.
Ngưng Hương giật mình ngẩng đầu nhìn hắn liền đối mặt với khuôn mặt tươi cười trêu tức của nam nhân.
Hắn lại trêu cợt nàng!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngưng Hương lập tức đỏ lên, đôi môi đỏ mọng
không tự chủ khẽ bĩu môi, lập tức muốn quay trở về chỗ ngồi.
"Tiếp nè." Lục Thành thỏa mãn liền thu lại ý, nhẹ nhàng cầm túi tiền ném tới.
Ngưng Hương vững vàng tiếp được, đầu cúi thấp xuống, mắt hạnh đảo qua, sau đó lại ngồi ở phía sau rồi nói cảm tạ với hắn.
Không rõ vì sao mà hôm nay Lục Thành cảm thấy nàng rất đẹp, khó có
được bầu không khí tốt như vậy, hắn dứt khoát quay đầu lại nói với nàng, "Ngày mai trở về sẽ chuộc thân liền sao? Vậy ta ở ngoài cửa thành chờ
nàng nhé, nàng chuộc ra thì ta lại chở nàng về."
Ám hiệu ngày mai hắn còn có thể đưa nàng về.
Ngưng Hương nghe liền hiểu, lại nhìn túi tiền to trong tay khó xử một
lát, vẫn khuyên hắn: "Không được, gần đây bên trong phủ xảy ra ít
chuyện, ta phải đợi cơ hội mới có
thể đề cập đến chuyện chuộc thân được, không thể nói rõ cụ thể là ngày nào, Lục đại ca vẫn nên gấp rút làm
chuyện của mình đi, ngày mai ta ngồi xe của Quách lão tam trở về được
rồi, đã một tháng..."
Đột nhiên ý thức được nàng vậy mà lại chủ động đề cập đến chuyện trong rừng cây, Ngưng Hương vừa ảo não lại lúng túng, đầu cuối xuống không
thể thấp hơn được nữa.
Miệng lưỡi Lục Thành đắng khô, lại nghiêm trang bồi tội: "Thực xin lỗi, ngày đó, ta quá xúc động ."
Ngưng Hương đang xấu hổ nghe xong càng xấu hổ hơn, đầu gác trên đầu
gối quay qua chỗ khác, một hồi lâu mới buồn buồn nói: "Ta mệt rồi, khi
nào gần đến Lục đại ca gọi ta nhé."
Lục Thành rất ưa thích nhìn bộ dạng xấu hổ muốn chết này của nàng, hắn nhìn cái gáy của nàng mà nhìn cũng không chớp mắt, bất quá cuối cùng
vẫn đau lòng cho nàng, hắn nuốt vài cái rồi xoay người nhìn về phía
trước, khàn giọng nhắc nhở nàng: "Vậy nàng ngoảnh mặt về trước nằm ngủ
một xíu đi, mặt trời rất nắng đừng để bị rám đen."
Mặt trời phơi nắng cũng đều suy xét đến , hắn hình như có phần săn sóc quá rồi?
Ngưng Hương nhắm mắt lại, trong khoảnh khắc đó, không biết là bị mặt
trời phơi nắng hay là bị lời của hắn nói, giống như cái gì cũng đều
không nghe được .
Một đường im lặng, xe lừa chậm chậm đi về phía bắc, lúc gần sắp đến
chỗ Từ Thu Nhi và A Mộc đứng ở ngã ba, Lục Thành mới thấp giọng hỏi:
"Ngày mai nàng trở về có phải cũng chỉ có Thu Nhi và A Mộc đến tiễn nàng hay không?"
"Đúng vậy, làm sao vậy?" Ngưng Hương hoang mang hỏi.
Lục Thành cười, đầu cũng không quay lại nói: "Vậy ngày mai ta ở đây
đợi nàng, nàng chỉ cần kiếm cớ ứng phó hai người bọn họ là được rồi."
Ngưng Hương sốt ruột, đệ đệ dễ lừa gạt rồi, nhưng còn đường muội vốn vẫn đoán mò nàng cùng Lục Thành...
Còn muốn khuyên nữa nhưng đột nhiên Lục Thành đã lớn tiếng chào hỏi Từ Thu Nhi và A Mộc.
Ngưng Hương chỉ đành đem một bụng lời nói nén trở về, nhịn không được ở trong lòng mắng Lục Thành một tiếng vô lại.
Nhưng mà nàng lo lắng thừa rồi, không cần chờ đến ngày mai mà hôm nay
Từ Thu Nhi nhất định phải hỏi rõ hai người có chuyện gì , sau bữa cơm
trưa liền kéo Ngưng Hương đến dưới tàng cây hồng, vẻ mặt thành thật hỏi
nàng, "Tỷ tỷ có phải không thích Lục đại ca hay không?"
"Muội đừng nói bậy." Ngưng Hương nghe vậy liền muốn quay trở về.
Từ Thu Nhi vội vã giữ chặt nàng, "Tỷ tỷ, hai chúng ta còn có chuyện gì bí mật đây. Tỷ hãy nghe muội nói, Lục đại ca đúng là người thật tốt ,
nhưng tỷ muốn ở cùng hắn chính là tái giá , tỷ thực sự không để tâm sao? A Nam bây giờ tuy rất đáng yêu, nhưng lỡ may bé lớn lên lại không thích tỷ thì làm sao bây giờ? Còn những phụ nhân trong thôn chúng ta nữa, họ
thích nhất chính là nói về ba đạo bốn..."
Có thể thành công chuộc thân hay không còn không biết, bây giờ Ngưng
Hương căn bản không muốn phiền não đến những chuyện này, xoay người nói: "Thu Nhi, lần trước tỷ muốn mượn bạc của Lục đại ca để chuộc thân, cho
nên hôm nay hắn mới đi đón tỷ, muội đừng nghĩ nhiều được không?"
"Tỷ tỷ muốn chuộc thân sao?" Từ Thu Nhi lập tức dời đi sự chú ý, hưng phấn hỏi.
Ngưng Hương cười cười, kéo nàng đi gặp Đại bá mẫu Lý thị, nhỏ giọng
giải thích với đôi mẹ con này: "Hiện tại bây giờ bạc đã đủ rồi, nhưng
Hầu phủ nuôi cháu đã ba năm ăn ngon ngủ yên, nếu như bây giờ cháu đường
đột đề ra chuyện chuộc thân thì sẽ có bao nhiêu bạc tình, cho nên chúng
ta phải tìm lý do đã. Cháu đã nghĩ qua , đầu năm ngày để cho Thu Nhi cố ý mang A Mộc đi Bắc Hà chơi, sau đó A Mộc giả bộ chết đuối gặp chuyện
không may, Đại bá phụ lại vào thành tìm cháu, sau đó cháu có thể lấy lý
do về nhà chiếu cố đệ đệ cầu xin phu nhân thả cháu ra ngoài phủ."
Vì không để cho người nhà lo lắng, nàng cũng không có nói qua chuyện
khó xử của mình khi rời phủ, hiện tại có biện pháp, cũng không khỏi
không nghĩ tới lý do tốt, nếu không Đại bá mẫu nhất định hoài nghi nàng
vì sao chuộc thân còn phải đi một vòng lớn như vậy. Đến nỗi phải khiến
đệ đệ giả bộ chết đuối, đây là vì ứng phó Bùi Cảnh Hàn , đỡ cho Bùi Cảnh Hàn trở về sinh nghi mà sai người đi đến trong thôn hỏi thăm. Bùi Cảnh
Hàn thông minh như vậy, một khi để hắn biết được đệ đệ không có xảy ra
chuyện gì thì hắn nhất định có thể đoán được động cơ nàng rời phủ không
thuần khiết.
Cho nên dù một bước nàng cũng không thể đi nhầm.
Lý thị tính cách cởi mở tâm tư đơn giản, không chút nghi ngờ lời nói
của cháu gái, cười bảo đảm nói: "Hương nhi yên tâm, đầu năm đại bá phụ
của cháu sẽ đi tìm cháu." Nói xong nhìn đứa cháu gái hiểu biết lại dịu
dàng, mắt Lý thị đột nhiên có chút chua xót, giang tay ôm cháu gái tuổi
còn nhỏ mà phải bán mình rời nhà vào trong lòng, "Hương Nhi nhà chúng ta cuối cùng cũng muốn trở về nhà rồi, chờ qua hai năm sau Đại bá mẫu nhất định sẽ tìm cho cháu một gia đình khá giả."
Cái ôm ấp mềm mại của trưởng bối khiến người an tâm, Ngưng Hương nghe
hơi thở quen thuộc trên người Đại bá mẫu, chỉ cầu hết thảy đều thuận
lợi.
Chạng vạng, phụ tử Từ Thủ Lương và Từ Hòe trở về, biết được chuyện vui này thì mọi người đều cảm thấy vui vẻ.
Lý thị chưa quên nhắc nhở bọn họ, "Nhớ giữ kín chuyện này, không thể để người ta biết là chúng ta là giả bộ!"
Mới vừa nói xong, A Mộc từ nhà xí đi ra, vui vẻ chạy qua bên này.
Ánh mắt của đại gia đình lập tức đều nhìn về phía hắn, mọi người nhìn
lẫn nhau ăn ý quyết định chuyện này không cần nói cho đứa bé năm tuổi.