Edit: Hà
Mùa hè tháng sáu trời nóng đến bức người.
Băng trong phòng đã được đặt sẵn, tiểu nha hoàn ngồi ở trước bàn có
đặt tượng đá đồng đỏ, nhẹ nhàng phẩy cây quạt, đưa từng đợt gió mát thổi đến chỗ chủ tử đang ngồi. Cách đó không xa trước bàn đọc sách, Đỗ thị
vừa nghỉ ngơi vừa nhẹ nhàng lật xem cuốn tập thơ do cháu gái ngoại Thẩm
Du Du để lại cho bà, vừa nhìn thấy câu "Tranh độ tranh độ, kinh khởi
nhất than âu lộ"*, không khỏi khẽ cười.
(*) Tranh độ Chèo vội
Tranh độ Chèo vội
Kinh khởi nhất than âu lộ Kinh động bầy cò bay rối
(Như Mộng Lệnh- Kỳ nhất) (Nguyễn Chí Viễn dịch)
Đứa cháu gái ngoại này nàng cũng rất thích .
Để tập thơ xuống, Đỗ thị nghiêng đầu nhìn ra xa ngoài cửa sổ, trưởng tử hình như rời khỏi nhà đã được nửa tháng.
Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng động rất nhỏ, Đỗ thị nhíu mày nhìn về phía cửa phòng.
Đại nha hoàn của bà hiểu ý, vén màn lên thăm dò một chút nhìn xem
chuyện gì làm kinh động đến phu nhân, vừa nhìn lại gấp rút quay vào bẩm
báo: "Phu nhân, Ngưng Hương bên cạnh thế tử có việc cầu kiến, người nhà
nàng mới vừa tới tìm nói đệ đệ của nàng lén lút chạy ra sông chơi không
may xém chết đuối, mặc dù đã được cứu nhưng vẫn khóc muốn gặp tỷ tỷ,
Ngưng Hương muốn xin phép nghỉ một ngày trở về thăm đệ đệ."
Đỗ thị nghe vậy lấy làm kinh hãi, đứng dậy liền đi ra ngoài.
Ngưng Hương đang đứng ở bên ngoài chờ, vừa nhìn thấy Đỗ thị nàng khóc tiến lên quỳ xuống dập đầu: "Phu nhân, cháu..."
"Mau đi đi, dù sao thế tử cũng không có ở đây, ngươi cứ về nhà hai
ngày, đứa nhỏ bị hoảng sợ như vậy phải cố gắng chăm sóc thật tốt."
Đỗ thị cúi người đỡ tiểu nha hoàn khóc đến mặt mũi tràn đầy nước mắt
đứng lên, Ngưng Hương chỉ có một người đệ đệ, trưởng tỷ như mẹ, chăm sóc đệ đệ với nuôi nhi tử cũng không khác gì lắm, loại chuyện như vậy Đỗ
thị cũng là mẫu thân hai đứa con trai hiểu rõ, biết nàng nóng lòng liền
nghiêng đầu phân phó đại nha hoàn của bà đi mời lang trung, theo Ngưng
Hương cùng nhau trở về.
Ngưng Hương vội vàng từ chối, nức nở nói: "Không cần đâu phu nhân, đại bá phụ của cháu nói A Mộc không có việc gì, chỉ là bị sợ hãi mà thôi ,
thực sự không cần..."
Nàng khóc thật, trong đầu nàng bây giờ tất cả đều là hình ảnh đời
trước đường huynh đến Hầu phủ tìm nàng, nói cho nàng biết A Mộc gặp
chuyện không may.
Thây tiểu nha hoàn không chịu, Đỗ thị không miễn cưỡng nữa, hỏi qua
Ngưng Hương thì biết rõ người nhà nàng đã mượn xe lừa của nhà trong thôn rồi, liền để cho nàng về nhà.
Ngưng Hương cúi đầu nói cảm ơn nhiều lần, sau lại lau nước mắt mới rời đi .
Từ Thủ Lương tự mình đến đang đứng ở cửa bên ngoài chờ, vừa thấy cháu
gái vành mắt còn đỏ bước tới, không khỏi cảm khái không hổ là nha hoàn ở Hầu phủ hầu hạ ba năm, cháu gái từ trước đến nay đơn thuần cũng sẽ giả
khóc đến như vậy, nếu không phải đã sớm biết rõ đây là cái cớ để cháu
gái rời phủ thì ông cũng nhìn không ra đây là giả vờ.
"Đại bá phụ, chúng ta đi nhanh thôi." Sợ trưởng bối lộ ra sơ hở, Ngưng Hương nhỏ giọng thúc giục.
Từ Thủ Lương haiz một tiếng rồi đánh xe lừa rời đi .
Mặt trời sau giờ ngọ rất lớn, hai người đi thẳng một đường vừa kịp về nhà lúc hoàng hôn.
A Mộc đương nhiên là không có chuyện gì, lúc này tiểu tử đang nằm ở
phòng tây viện nhà mình, tủi thân nằm ở trong ổ chăn ai cũng không muốn
gặp.
Buổi trưa sau khi cơm nước xong, Nhị tỷ muốn dẫn hắn đi Bắc Hà chơi, A Mộc nhớ lời tỷ tỷ dặn dò nên không dám đi, lúc đó Nhị tỷ nói là sẽ
không nói cho tỷ tỷ, hắn mới dám đi . Đến bờ sông, Nhị tỷ dắt hắn xuống
nước đùa nghịch, A Mộc đi không vững nên vấp ngã ở trong nước khiến quần áo đều ướt hết, vừa vặn lúc đó Đại bá mẫu đuổi theo nhìn thấy, khẳng
định là hắn lại lén lút vọc nước liền đánh vào cái mông hắn nhiều cái
rất đau.
A Mộc khóc cả đường, vừa về đến nhà lại không muốn gặp Đại bá mẫu, cũng không muốn đi nhà bọn họ mà khóc ô ô chạy về nhà mình.
Khóc xong liền ngủ thiếp đi, đến khi tỉnh lại vẫn không muốn rời khỏi giường, liền dẩu môi nhớ tỷ tỷ.
Ngoài cửa giống như có người đang đi tới, A Mộc bĩu môi, giả vờ ngủ.
Ngưng Hương nhẹ nhàng đi tới, bắt gặp đệ đệ đáng thương đang co rúc
nằm ở trên giường đặt gần lò sưởi, trong lòng nàng liền mềm nhũn,
nghiêng đầu nhìn đệ đệ, nhìn thấy đệ đệ khóc sưng hai mắt, khóe miệng
Ngưng Hương cong lên, nhịn cười không được, dịu dàng nói: "A Mộc xem ai
trở về nào?"
"Tỷ tỷ!" Nghe tiếng tỷ tỷ, A Mộc nhanh chóng bò dậy nhào vào trong
lòng tỷ tỷ, ủy khuất khóc kể, "Đệ không có lén lút vọc nước nhưng Đại bá mẫu vẫn đánh đệ!"
Vừa nói vừa khóc, càng khóc càng ủy khuất.
Dưới mái hiên bên ngoài, Lý thị vừa tức vừa buồn cười, nhìn qua cửa sổ nói: "Các cháu đều là người tốt, nên ta đành phải làm người ác vậy! Lỡ
may tương lai A Mộc cưới vợ vẫn mang thù cùng vợ hắn đối phó với ta, vậy các cháu phải thay ta nói chuyện nhé!"
"Cả ngày đừng có đoán mò như thế." Từ Thủ Lương trừng vợ một cái, cười bước đi .
Từ Thu Nhi kéo tay mẫu thân đi theo, biết rõ Đường tỷ có thể dỗ được đường đệ.
"A Mộc đừng khóc nữa, là tỷ tỷ nói Đại bá mẫu đánh đệ đó, ". Ngưng
Hương ngồi xếp bằng trên đầu giường, ôm đệ đệ vào trong lòng dịu dàng an ủi, "Đại bá mẫu nói đệ lén lút vọc nước, đệ khóc thì người khác mới
tin, giống như Đại bá phụ đi Hầu phủ đón tỷ, phu nhân nghe tin đệ thiếu
chút nữa chết đuối mới lập tức để tỷ về nhà thăm đệ."
A Mộc chớp chớp mắt, giống như đã hiểu đôi chút, "Hôm nay tỷ tỷ được ở nhà phải không?"
Ngưng Hương cười gật đầu.
A Mộc lập tức nín khóc mỉm cười, cao hứng ngồi dậy, "Vậy lần sau vẫn để Đại bá mẫu đánh đệ!"
Chỉ cần tỷ tỷ có thể ở nhà thì bé nguyện ý mỗi ngày đều bị đánh, dù sao đánh xong cũng sẽ hết đau.
Trẻ con thì nghĩ đơn giản, còn Ngưng Hương vừa mới còn cười dỗ đệ đệ
nín khóc lại bật khóc, ôm chặt đệ đệ vào trong ngực không để bé biết.
Yên lặng bình tĩnh một lát, Ngưng Hương để đệ đệ ngồi thẳng dậy,
nghiêm túc dặn dò: "A Mộc nhớ thật kỹ, hôm nay là do đệ một mình lén lút chạy tới bờ sông đùa nghịch rơi xuống nước thiếu chút nữa là chết đuối, Đại bá mẫu cùng Nhị tỷ đi tìm đệ nhìn thấy cứu đệ lên. Đệ khóc là vì
nhớ tỷ cho nên Đại bá phụ mới phải vào thành đón tỷ về, sau này bất luận ai hỏi đệ thì đệ phải nói như vậy cho người đó, biết chưa? Nếu không để phu nhân biết tỷ lừa bà ấy thì bà ấy sẽ không để cho tỷ tỷ trở về nữa."
A Mộc lập tức lắc đầu, ôm chặt lấy tỷ tỷ, "Đệ sẽ không nói, tỷ tỷ về với đệ!"
"Tốt, ngày mai tỷ tỷ sẽ đi cầu phu nhân, xin bà ấy trả giấy bán thân
cho tỷ, như vậy về sau ngày ngày tỷ tỷ có thể ôm A Mộc ngủ rồi, ngày
ngày được ở cùng với A Mộc." Hôn trán đệ đệ, Ngưng Hương cười nói cho bé biết tin tốt này.
A Mộc nghe vậy cảm thấy rất vui, cao hứng không biết nên làm gì, đành ôm lấy tỷ tỷ hôn một cái bẹp lên má nàng.
Ngoài cửa sổ ánh mặt trời chiều vào, nhẹ nhàng bao phủ chung quanh hai tỷ đệ.
Cùng lúc đó ở Lục gia, Lục Thành vừa về đến đầu tiên là nhìn về phía
Tam đệ Lục Định, bởi vì ngược chiều ánh sáng nên hắn khẽ nheo mắt lại.
Nhị ca Lục Ngôn đang nấu cơm, muội muội thì chạy qua nhà nhị thúc
chơi, bởi vậy việc chăm sóc A Nam rơi xuống trên vai Lục Định. Thiếu
niên đang ngồi xổm bên cạnh như đang chờ con dê tiết sữa cho cháu trai,
lời ít ý nhiều dùng ánh mắt nhìn huynh trưởng, "Không nhìn thấy."
Lục Định cảm thấy đại ca của mình sắp điên rồi.
Từ cô nương nói tháng này sẽ chuộc thân, đại ca muốn đi nhưng công
việc ở vườn trái cây khiến huynh ấy không có cách nào hằng ngày qua bên
Từ gia được, như vậy nên đại ca sai hắn đi ngã ba cửa phía đông của thôn Liễu Khê chờ, một khi nhìn thấy Từ cô nương trở về thì hắn sẽ biết.
Nhưng tính tới hôm nay, Lục Định đã đi liên tục bốn ngày, buổi trưa ăn
cơm sớm hơn nửa canh giờ để xuất phát, chờ cho đến mặt trời ngã về tây
rồi mới trở về, bất luận Từ cô nương buổi sáng hay buổi trưa chuộc thân
cũng đều sẽ về đến nhà trong ngày.
Khó có được người đại ca yêu, Lục Định cũng cảm thấy rất hài lòng với
người chị dâu này, hắn không có việc gì liền chịu mệt nhọc đi chờ. Nhị
ca nói nếu xuất hiện quá rõ ràng bị Từ cô nương trông thấy sẽ không tốt, đành kêu hắn dắt dê đi, giả dạng làm người chăn dê. Lục Định cảm thấy
có đạo lý, kết quả không đợi được Từ cô nương thì không biết thế nào bị
một nha đầu ở cửa ngã ba đối diện thôn phát hiện hắn ngày ngày đi qua
đây, vậy mà nàng ta cũng đến giao lộ đợi, trong tay còn dắt theo một con dê lông quăn.
Ngày hôm qua Lục Định nhịn, hôm nay nha đầu kia vậy mà còn dẫn theo tỷ muội đến, hai người thỉnh thoảng tụ lại một chỗ vừa nhìn hắn vừa cười
trộm, Lục Định không chịu nổi nữa đành dắt dê sẽ trở về.
Từ gia cách nhà hắn gần như vậy, Từ cô nương chuộc thân sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ
biết, nhiều lắm chỉ là muộn hai ngày mà thôi, chỉ là đại ca quá gấp.
Nhưng Lục Định không dám nói mình đã chuồn về sớm, chỉ nói không nhìn thấy.
Lục Thành có hơi thất vọng.
Ở ngay cửa phòng bếp, lão nhị Lục Ngôn nhìn hai người đang ở phía
ngoài, khóe miệng vểnh lên cao, buổi tối trước khi ngủ mới làm bộ hỏi:
"Hôm nay Tam đệ đi chỗ nào thả ưng vậy? Bắt được con thỏ nhỏ như vậy, ta đoán gần đó nhất định là có hang thỏ, ngày mai ta cũng qua bên đó thử
vận may xem sao, nói không chừng còn có con thỏ khác."
Tướng quân có thể săn thú, chỉ là con mồi đều tương đối nhỏ, chỉ đủ
mình nó ăn, dù sao cũng khiến cho ba huynh đệ bọn họ thoát khỏi việc bắt chim sẻ cùng chuột đút nó ăn.
Đầu giường đặt gần lò sưởi, Lục Thành đang dùng khăn chùi đít cho A Nam, nghe vậy động tác liền ngừng lại.
Lục Định đang muốn lên giường, lúc này lại không muốn lên nữa, quay đầu đi ra ngoài, "Ta đi nhà xí."
Nói xong liền bước nhanh ra phòng.
Lục Thành trầm mặt đem nhi tử đưa cho nhị đệ, liền mang giày đuổi theo.
Rất nhanh ngoài cửa sổ liền truyền đến một trận tiếng động mạnh, A Nam trần trụi đang nằm đùa nghịch, nghe được âm thanh tò mò xoay người nhìn ra ngoài cửa sổ thì động tĩnh kia lại biến mất.
A Nam nhẹ nhàng a một tiếng, quay đầu lại nhìn nhị thúc thì thấy nhị thúc nhà mình che miệng, bả vai run lên một cái .
A Nam không biết vì sao nhị thúc cười, thấy nhị thúc cười, bé cũng nhếch miệng cười theo.
Hôm sau Lục Thành trước khi ra cửa nhìn ngắm hai người đệ đệ, cuối
cùng vẫn chọn Tam đệ thành thật, trừng mắt nói với hắn: "Lại trốn về sớm nữa thử xem."
Lục Định như trứng chọi đá không thể không đi, lần này không dắt dê
nữa mà đứng một chỗ xa xa thấy được cửa thành ở ngã ba chờ .
Lại không biết lúc hắn chạy tới nơi này thì Ngưng Hương đã vào thành lần nữa.
Về Lãnh Mai Các liền gặp Tố Nguyệt, nàng đem túi bạc trả lại cho Tố
Nguyệt, lấy túi tiền của Lục Thành nói: "Lần trước muội về nhà gặp được
phu nhân của một vị hàng xóm nhà giàu ở thôn, nhà bà ấy buôn bán ở trong thành, bởi vì hợp ý nên đã cho muội mượn tiền chuộc thân. Lúc ấy muội
không muốn, nhưng lần này đã đi tìm bà mượn được mười hai lượng. Tố
Nguyệt, số bạc này tỷ nên thu về đi, một mình tỷ lưu lại đây so với muội thì càng cần dùng bạc hơn nhiều."
Tố Nguyệt mất hứng, đè tay nàng lại nói: "Vì sao phải mượn người khác, muội..."
Ngưng Hương nhìn thẳng vào ánh mắt của nàng, "Tỷ không thu trở về, muội liền không đi."
Tiểu cô nương cứng lên cũng quật cường giống như với người khác, Tố Nguyệt bất đắc dĩ đành phải nhận lấy.
Ngưng Hương còn có chuyện dặn dò nàng, "Việc chuộc thân này, muội
không muốn liên lụy tới ai khác, nếu như thế tử hỏi tỷ bạc của muội ở
đâu mà có, tỷ liền nói trong tay muội vốn đã có mười bốn lượng, nhà đại
bá ta góp được ba lượng, còn lại tam lượng là mượn Lý ma ma."
Lục Thành khẳng định không thể liên lụy vào chuyện này, còn dư tiền có thể cho nàng mượn ngoại trừ Đại bá mẫu, chỉ có Lý ma ma cùng Tố Nguyệt.
"Không nói mượn của ta, là sợ thế tử trách ta giúp muội sao?" Tố
Nguyệt nén nước mắt nói, không ngờ Ngưng Hương lại nghĩ chu toàn như
vậy.
Ngưng Hương nhìn ánh nước trong mắt nàng, trong lòng đau xót, nhịn không được khuyên nhủ lần nữa: "Tố Nguyệt, tỷ..."
"Mau đi đi." Tố Nguyệt không muốn nói thêm nữa, cười đẩy nàng ra ngoài.
Ngưng Hương đột nhiên không nỡ, vừa bước ra Lãnh Mai Các quay đầu lại
liền thấy Tố Nguyệt cười dịu dàng đứng ở phía sau khích lệ nhìn nàng,
nước mắt tràn mi.
"Đi thôi." Tố Nguyệt dịu dàng thúc giục, nói xong lại thấy Ngưng Hương chậm chạp không động đậy, nàng không kiên nhẫn quay đầu về phòng trước.
Nhìn nàng từng bước từng bước đi xa, cuối cùng không thấy nữa, Ngưng Hương đứng tại chỗ một hồi lâu mới nén nước mắt lại, tâm tình phức tạp
đi về phía chính viện.
Chỗ Đỗ thị Ngưng Hương rất quen thuộc, nhưng nàng lại đi về phía phòng tìm Lý ma ma trước, cầu xin bà hỗ trợ, lỡ may Bùi Cảnh Hàn hỏi thì bà
không nhắc tới Lục Thành.
Lý ma ma biết Lục Thành cho nàng mượn bạc chuộc thân, cảm khái vỗ tay
Ngưng Hương, thấp giọng nói: "Ngưng Hương yên tâm, ma ma biết rõ nên nói như thế nào, Lục Thành là người tốt, có hắn chăm sóc ngươi ma ma cũng
yên tâm. Chỉ là, cháu đã có thể nghĩ đến dấu diếm chuyện Lục Thành, như
vậy cũng nên hiểu thế tử xác định sẽ không quấn cháu như trước nhưng
cháu cùng Lục Thành cũng không thể quá gấp, có hiểu không?"
Ngưng Hương hiểu, nàng cũng sợ Bùi Cảnh Hàn giận chó đánh mèo với Lục Thành.
Cho nên cho dù Lục Thành đối với nàng là thật tâm, nhưng hiện tại Ngưng Hương cũng không muốn dính vào nhi nữ tình trường.
Trước khi Bùi Cảnh Hàn triệt để buông tha cho nàng, nàng thích ai thì sẽ hại người đó.
"Ai, đừng khóc, vừa vặn ma ma có ba lượng bạc, cho cháu mượn trước vậy, đi, ta dẫn cháu đi gặp phu nhân."
Nói xong lời nhẹ nhàng, Lý ma ma cố ý nâng giọng nói lên. Bà là một bà lão, không thể cùng Ngưng Hương tranh thủ tình cảm, càng không có khả
năng có ý niệm trong đầu đoạt Ngưng Hương với thế tử, cho nên không sợ
để cho thế tử biết bà cho Ngưng Hương mượn bạc, thế tử cũng không có hẹp hòi đến nỗi đối phó với ma ma đắc lực bên cạnh mẫu thân của hắn.
Thấy lão nhân gia đối tốt với nàng như vậy, Ngưng Hương khóc lên.
Một đường khóc sướt mướt như thế đến cầu xin trước mặt Đỗ thị, liền thành một lòng muốn về nhà chăm sóc đệ đệ .
"Phu nhân, nô tỳ chỉ có một đệ đệ suy nhất là A Mộc, hắn tuổi còn nhỏ
không hiểu chuyện thiếu chút nữa đã chết đuối, thực sự nô tỳ không yên
tâm để hắn ở nhà một mình. Những năm này nô tỳ có gom được chút ít bạc,
lại vừa mới thêm Lý ma ma được ba lượng, miễn cưỡng gom đủ hai mươi
lượng, cầu xin phu nhân thả nô tỳ ra ngoài phủ đi! Ngưng Hương kiếp sau
lại làm nô tỳ báo đáp ân đức của phu nhân!"
Vừa khóc vừa vội vàng dập đầu.
Mắt Lý ma ma cũng đỏ lên, ở bên cạnh thay Ngưng Hương cầu tình.
Đỗ thị lúng túng, tạm thời kêu đám người Lý ma ma lui ra, bà đỡ tiểu
nha hoàn đã dập đầu đến trán đỏ ửng dậy: "Thế tử đối với ngươi..."
Nước mắt Ngưng Hương ngừng lại, ngẩng đầu nhìn bà, ngữ khí kiên định
như sắt, "Phu nhân, ở quê hương nô tỳ, thiếp thất thông phòng đều sẽ bị
người khác đâm xương, nô tỳ chưa bao giờ nghĩ tới sẽ làm thiếp, lại chưa từng nghĩ tới đi theo thế tử tranh giành tình cảm với biểu cô nương.
Phu nhân, nô tỳ van xin ngài, thả nô tỳ về nhà đi, nếu không thế tử trở
lại, nô tỳ chỉ có thể tử ..."
Nói xong lại quỳ xuống, khóc rống lên.
Đỗ thị nhìn nàng bộ dáng đáng thương, thấp giọng nhắc nhở: "Nhưng
ngươi nghĩ qua chưa, nếu như thế tử chưa từ bỏ ý định, cho dù hiện tại
ta thả ngươi về, hắn vẫn có biện pháp đoạt ngươi trở lại như cũ, khi đó
hắn còn có thể hận ngươi, chi bằng..."
"Nô tỳ không sợ, nếu như thực sự như lời phu nhân nói, vậy ít nhất khi nô tỳ chết vẫn là cô nương Từ gia."
Ngưng Hương đối mặt với làn váy củaĐỗ thị, từng chữ kiên định.
Hôm nay chỉ cần nàng có thể ra ngoài phủ, thì sẽ không còn sống trở về.
Nghe thấy lời nói quyết liệt của nàng, trong lòng Đỗ thị chấn động,
thật lâu mới thở dài nói: "Mà thôi, ý ngươi đã đã quyết như vậy, ta đáp
ứng ngươi là được."