Edit: Hà
Mặt trời càng lúc càng lên cao, trên lớp tuyết đọng ánh lên những tia
nắng trong suốt, gió nhẹ thổi tới khiến người khác phải rùng mình, tuy
lạnh lẽo nhưng lại tươi mát.
Phía trước chính là trấn Bạch Hà, ở đầu đường đang có một nam tử mặc
áo xanh, vóc người cao lớn, mặt hướng về phía xe lừa mà ngóng trông,
giống như đang đợi một ai đó.
Lý ma ma đã nhận ra Lý Tiến Bảo, khi thấy đứa con trai thứ ba của mình đang đứng đó, tính trẻ con của bà liền nổi lên, cố ý trốn sau lưng
Ngưng Hương, rụt cổ nói: "Ngưng Hương cúi đầu xuống đi, lát nữa khi hắn
đi tới đây chúng ta cùng hù cho hắn giật mình." Trước kia bà đều ngồi xe lừa của Quách lão tam để về nhà, con trai bà chắc chắn sẽ không ngờ
được lần này mình ngồi xe khác.
Ngưng Hương cười nhẹ một tiếng, nghe theo lời Lý ma ma, cả người cúi xuống, đầu cũng nghiêng về phía sau.
Bầu không khí vui vẻ khiến Lục Thành cũng vui theo, hắn quất roi khiến xe lừa đi nhanh hơn, tới khi khoảng cách càng gần, hắn thấy rõ bộ y
phục mà nam tử đang mặc, trong lòng Lục Thành nổi lên nghi hoặc.Trên
người nam tử mặc bộ y phục bằng tơ lụa, trấn Bạch Hà tuy giàu có và đông đúc nhưng cũng chỉ là một trấn nhỏ mà thôi, hắn chỉ đi ra đón mẫu thân
thôi làm gì tới nỗi mà ăn mặc giống như là đang đón tết vậy?
Đều là nam nhân, Lục Thành rất nhanh đã hiểu tâm tư của đối phương.
Hắn quay đầu lại nhìn Ngưng Hương.
Tiểu cô nương đang nghiêng người ở phía sau nên hắn chỉ nhìn thấy nửa
khuôn mặt trắng nõn và cái nhếch miệng khẽ cười của nàng.
Hai người có vẻ rất quen thuộc? Có lẽ cũng không phải chỉ mình con trai của Lý ma ma tình nguyện.
Chẳng biết tại sao, sự vui vẻ vừa rồi đã biến đâu mất, Lục Thành mím môi, nhưng lúc này hắn lại chợt cười.
Người ta hai bên tình nguyện thì sao, có quan hệ gì với hắn sao?
Con lừa lông xám vừa đi vừa lắc đuôi, ánh mắt Lục Thành bị chiếc đuôi
của nó thu hút, nhưng càng đến gần hắn lại không nhịn được nhìn về phía
người đứng ở ven đường, thấy dung mạo của đối phương coi như cũng đoan
chính,khuôn mặt hơi đen lộ ra vẻ khờ khạo, chỉ lo ngây ngốc nhìn ra phía xa mà làm ngơ đối với xe lừa của mình, Lục Thành lắc lắc đầu, kịp thời
ngừng xe lừa.
Lý Tiến Bảo lúc này mới chú ý tới chiếc xe lừa.
"Cái tên tiểu tử ngốc này!" Lý ma ma lớn tiếng cười nói, từ bên cạnh
Ngưng Hương ngẩng đầu lên, vui tươi hớn hở nhìn con trai mình.
"Nương!" Lý Tiến Bảo hết sức ngạc nhiên mừng rỡ, ba chân bốn cẳng đến
trước xe lừa, vừa giúp mẫu thân xách túi quần áo vừa cảm thấy kì lạ hỏi
nàng, "Hôm nay sao nương không ngồi xe của Quách lão tam ?" Tuy đang nói chuyện với mẫu thân, nhưng ánh mắt lại thi thoảng liếc nhìn Ngưng
Hương.
"Lý Tam ca." Ngưng Hương cũng đã xuống xe theo Lý ma ma, đứng ở phía sau tươi cười chào hỏi Lý Tiến Bảo.
Thấy dáng vẻ nàng vừa thanh tú lại động lòng người, hai gò má trắng
hồng giống như đóa mai hồng đang nở rộ, Lý Tiến Bảo căng thẳng đến nỗi
lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, lắp bắp nói: "Ngưng Hương, muội, sao muội
lại gầy như vậy?"
Ngưng Hương thường chỉ giao tiếp với nam nhân là Bùi Cảnh Hàn, mặc dù
đã sống qua hai đời, nhưng đời trước Ngưng Hương cũng chỉ sống đến năm
mười lăm tuổi, chỉ là một tiểu cô nương luôn quan tâm người thân, tâm
trạng chỉ lo đề phòng Bùi Cảnh Hàn ỷ thế hiếp người, cho nên đối với nam nhân bình thường khác nàng cũng không hiểu rõ lắm. Lúc này ánh mắt Lý
Tiến Bảo vừa nhiệt tình lại vừa tinh khiết,không có thứ dục vọng xâm
lược mà nàng từng lĩnh giáo qua giống như Bùi Cảnh Hàn, hơn nữa nàng
cũng rất yêu quý Lý ma ma, cho nên cũng xem Lý Tiến Bảo như huynh trưởng của mình, vì thế cũng không phát hiện được tâm ý của Lý Tiến Bảo.
“Có sao?”Ngưng Hương cũng không muốn kể chuyện mình bệnh nặng mới khỏi, chỉ cười lấy lệ.
Lý ma ma đương nhiên hiểu tâm ý của nhi tử, Ngưng Hương đẹp như vậy, đám nam nhân trẻ tuổi có ai thấy nàng mà không động tâm, nhưng thấy thế tử
sủng ái Ngưng Hương và Tố Nguyệt như vậy, hiển nhiên là muốn thu nạp hai nàng vào phòng, đối với chuyện này Lý ma ma không thể giúp gì, chỉ hy
vọng nhi tử đừng nặng tâm tình quá sâu.
Bà kéo con trai giới thiệu với Lục Thành.
Lý Tiến Bảo chỉ thấy người trước mắt mặc một bộ y phục vải thô nhưng
dung mạo lại tuấn lãng cao lớn, lại nhìn qua Ngưng Hương một chút, nghĩ
đến hai người sẽ ngồi riêng với nhau hơn mười dặm đường nữa, lông mày
của hắn nhíu lại, sợ Ngưng Hương bị bắt nạt.
Nhưng Lý ma ma không để cho nhi tử có cơ hội nói năng lung tung, nhìn
mặt trời rồi thúc giục Ngưng Hương nhanh lên xe, "Xong rồi, hai chúng ta đi trước, các cháu cũng gấp rút lên đường đi, buổi chiều ngày mai chúng ta cùng nhau trở về." Trong phủ bà là người già, cho nên ngày nghỉ
nhiều hơn một ngày so với các tiểu nha hoàn khác, lúc trước hai người
chỉ là bạn đồng hành về nhà, nhưng bây giờ Ngưng Hương được Tố Nguyệt
cho thêm ngày nghỉ, cho nên lúc trở về cũng có thể ngồi chung một xe .
Ngưng Hương gật đầu, bước lên xe lừa, sau khi ổn định chỗ ngồi, nàng vẫy tay với Lý ma ma.
Lý ma ma tươi cười thương yêu nhìn nàng, tiếp tục đứng một lát rồi mới kéo nhi tử trở về, không biết đây đã là lần thứ bao nhiêu nhắc nhở hắn, "Ngưng Hương chưa chắc có thể được ra khỏi phủ, con nên sớm hết hy vọng đi, dám mặc thành như vậy, đúng là không sợ người ta chê cười mà!" Cũng chỉ có Ngưng Hương đơn thuần mới không nhìn ra thôi..
Khuôn mặt Lý Tiến Bảo nhăn nhó, quay đầu lại nhìn chiếc xe lừa đã đã
đi xa, lần nữa khẩn cầu mẫu thân, "Nương, nhà chúng ta có tiền, nương
giúp Ngưng Hương chuộc thân không được sao? Rõ ràng nương cũng thích
nàng mà..."
"Con cho rằng Hầu phủ là nơi con muốn vào thì vào muốn đi thì đi sao?" Lý ma ma hung hăng nhéo cánh tay của nhi tử, trừng mắt nói: "Không lẽ
con biết Ngưng Hương xinh đẹp, còn thế tử thì mù hay sao? Bớt giỡn đi, năm nay sớm muộn gì ta cũng sẽ cưới cho con một nàng dâu…”
Mẹ con hai người trên đường nói chuyện ầm ĩ, phần lớn đều nói về Ngưng Hương, nhưng Ngưng Hương lại hoàn toàn không biết gì cả.
Nàng vẫn ngồi chỗ cũ, nhưng lại thiếu Lý ma ma bên cạnh, không có Lý
ma ma nói chuyện với nàng, trên xe bỗng nhiên yên ắn hẳn, chỉ có âm
thanh bánh xe đang lăn trên tuyết kêu két két . Nhìn lén sống lưng thẳng tắp của người nam nhân trước mặt, lần đầu tiên nàng cùng với nam nhân
xa lạ ở chung một chỗ nên có chút không được tự nhiên.
"Một tháng cô nương mới về nhà một lần sao?" Đã im lặng một lúc lâu,
đột nhiên Lục Thành mở miệng hỏi, mắt vẫn nhìn về phía trước.
Ngưng Hương thấy hắn không quay đầu lại, thân thể nhẹ nhàng buông
lỏng, khẽ ừ một tiếng. Cảm giác thái độ mình hơi lạnh lùng, Ngưng Hương
vội vàng nói: "Lần này may mắn gặp được huynh, nếu không tôi vẫn còn
đang chen lấn trên xe giống như những người kia."Lý ma ma đã nói cảm tạ
nhưng nàng vẫn còn chưa cảm ơn hắn.
Lục Thành cười cười, "Thôn chúng ta là hàng xóm với nhau, chở cô nương một đoạn cần gì phải khách khí như vậy."
Vạn sự khởi đầu nan, hiện tại Ngưng Hương mới xem đối phương là đồng
hương, hiếu kỳ hỏi hắn, "Phủ thành xa như vậy, vì sao huynh không đi tới thôn ở trấn Bắc bán củi?Giá tiền cũng không kém nhau, nếu đi Phủ thành
thì giờ Dần đã phải xuất phát đúng không?"Thôn phía Bắc có thị trấn,
cũng chỉ cách đó có sáu dặm.
Giọng nói của nàng êm dịu, là thanh âm dễ nghe nhất Lục Thành từng nghe thấy, cuối cùngnhịn không được quay đầu nhìn nàng.
Đột nhiên Ngưng Hương ý thức được mình đã nói nhiều, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ lên, vội vàng cúi đầu xuống.
Người ta muốn đi Phủ thành thì đi, nàng hỏi nhiều làm gì?
Tâm tư của nàng đều hiện lên hết trên mặt, Lục Thành nín cười nói:
"Tam thúc của tôi ở trong Phủ thành, tôi lại có việc tìm ngài nên thuận
tiện kéo củi qua bán ."
Ngưng Hương nghe xong đã hiểu ra, nhưng bởi vì vừa rồi xấu hổ nên không nói gi thêm .
Nàng không nói, nhưng Lục Thành lại nghĩ đến khi nãy nàng nhìn Lý Tiến Bảo cười ngọt ngào, liền hỏi thăm: "Cô nương làm ở Hầu phủ mấy năm rồi? Sau này có dự tính gì chưa? Làm nha hoàn lâu như vậy, cô nương có suy
nghĩ tích góp tiền chuộc thân không?"
Cô nương này xinh đẹp, tính tình lại nhu hòa, Lục Thành không phủ nhận mình đã có
chút động tâm, thôn bên cạnh không phải là không có cô nương nào vừa mắt, nhưng nàng là người đầu tiên khiến hắn cảm thấy muốn gần
gũi, nên cố ý hỏi cho rõ ràng. Nếu như nàng vẫn muốn làm nha hoàn, hắn
chỉ còn cách từ bỏ tâm ý, còn nếu nàng muốn chuộc thân, hắn liền muốn
thử xem sao.
Trong lòng có ý nghĩ muốn cưới nàng cho nên ngữ khí của hắn cũng có chút tùy ý.
Chuộc thân sẽ khôi phục lại hộ tịch trong sạch, làm nha hoàn có lẽ sẽ được sống trong phú quý, nhưng lại ti tiện.
Ngưng Hương sợ bị đồng hương hiểu lầm nàng là người cam chịu. Khẽ nắm
bao giấy dầu, rũ mắt nói: "Tôi sẽ chuộc thân, đệ đệ còn quá nhỏ nên tôi
muốn về nhà chăm sóc, nhưng tôi cũng không biết khi nào mới có thể ra
khỏi phủ, mong huynh đừng nói cho người khác biết, nếu không truyền tới
tai của chủ tử, tôi sợ ngài ấy sẽ không vui."
Chuộc thân về nhà, chăm sóc đệ đệ.
Quả nhiên nàng không phải loại loại người bị tiền tài che mắt mà muốn làm di nương hoặc gả cho quản sự.
Lục Thành nhìn chằm chằm gò má mềm mại của nàng,càng nhìn càng thích,
thử hỏi dò xét: "Cô nương ở Hầu phủ làm việc ở đâu? Chủ tử của cô nương
khó lắm sao?" Tuy Lý ma ma nói chuyện rất nhiều, nhưng lại không nói về
công việc của Ngưng Hương.
Ngưng Hương mấp máy môi.
Năm ngoái nàng được nâng lên làm đại nha hoàn của Bùi Cảnh Hàn,trong
thôn cũng có người nhàn rỗi không có việc gì lại đi đồn đại nàng muốn
làm di nương, không ngờ đến người ngoài thôn cũng hiểu lầm.
"Trong phủ mọi người đều rất hòa thuận, chỉ có điều chọn nha hoàn thích
hợp tốn rất nhiều thời gian, nếu tôi đi bọn họ phải tìm người mới cho
nên ít nhiều gì vẫn cảm thấy không vui." Nàng cố ý nói mơ hồ cho qua
chuyện, sợ hắn hoài nghi hoặc truy hỏi, Ngưng Hương ngẩng đầu cố gắng tỏ ra tự nhiên, cười hỏi hắn, "Huynh mua hạt dẻ cho muội muội ăn phải
không?"
Nếu nàng đã cố ý nói sang chuyện khác, Lục Thành cũng phối hợp nói:
"Đúng vậy, tự nhiên muội ấy thèm ăn, tối qua còn năn nỉ tôi mấy lần."
"Bọn trẻ con đều như vậy." Thấy hắn vẫn chưa xoay qua chỗ khác, Ngưng
Hương không còn dũng khí đối mặt, lại cúi đầu xuống, làm bộ kiểm tra dây buộc bao giấy dầu có lỏng hay không, "Đúng rồi, A Nam mới mười tháng,
huynh đừng trực tiếp cho bé ăn, tốt nhất nghiền nát rồi đút cho bé, một
lần chỉ đút một thìa, cách vài ngày lại đút, hạt dẻ tuy bổ nhưng ăn
nhiều quá sẽ không tốt."
Thấy nàng ôn nhu lại biết cách chăm sóc trẻ con, Lục Thành nhìn tiểu
cô nương đang ngồi ở đó, đột nhiên kích động muốn trực tiếp ôm nàng làm
vợ.
Nhưng cũng chỉ dám nghĩ trong đầu thôi.
Thu hồi ánh mắt, Lục Thành cất lời khen tự đáy lòng: "Đa tạ cô nương đã
nhắc nhở, A Mộc có người tỷ tỷ tốt như vậy là phúc khí của cậu ấy."
Giúp đỡ được người khác, Ngưng Hương mím môi cười. Ánh mặt trời ấm
áp chiếu xuống trên người khiến nàng thoải mái, nàng nhìn nam nhân đang ngồi phía trước, nhỏ giọng nói: "Tôi chợp mắt một lát, khi nào đến nơi
huynh gọi tôi một tiếng được không?" Nói sớm một chút, tránh để hắn hỏi
mà không thấy nàng trả lời lại cho rằng nàng thất lễ.
Nàng nói chuyện dịu dàng nhỏ nhẹ, trong lúc vô tình lại biểu lộ sự tin
tưởng với hắn, giọng nói của Lục Thành vì vậy cũng trở nên dịu dàng hơn, "Được."
Sau lưng không còn tiếng động, đi được đoạn đường Lục Thành mới quay
đầu lại, liền thấy nàng đang gối đầu lên bao đồ để ngủ, mặt hướng ra
ngoài, nhỏ nhắn lại xinh xắn, làm cho người ta cảm thấy thương tiếc.
Tâm hắn đột nhiên mềm nhũn, cảm thấy nàng giống như là nàng dâu nhỏ nhà hắn, hai người vừa mới đi thăm người thân trở về.
Lục Thành nhìn thêm một lúc, sau đó điều khiển chú lừa đi chậm lại, tránh để xóc nảy đến nàng.
Ngưng Hương vừa mới khỏi bệnh nên rất dễ buồn ngủ, nhưng ngồi ngủ lại
không thoải mái, cho nên lúc cách thôn Liễu Khê ba bốn dặm nàng đã tỉnh
lại. Lúc mở mắt đã thấy con đường về nhà quen thuộc, ở trong thôn tuyết
rơi rất lớn, trên cánh đồng một mảnh trắng xóa, chỉ có chỗ tuyết mỏng ở
bờ ruộng mới lộ ra chút màu nâu của đất.
Những dấu chân trên tuyết bị bánh xe đè qua, hai bên đọng đầy tuyết, cây bạch dương đã sớm rụng hết lá, chỉ còn vài cành nhánh gầy guộc đâm
thẳng về phía bầu trời xanh thẳm.
Vừa yên tĩnh lại kỳ ảo.
Ngưng Hương vẫn giữ nguyên tư thế lim dim, tham luyến ngắm nhìn cảnh
tuyết của quê nhà, trong đầu lúc là hình ảnh trên thuyền xuôi về phía
nam, lúc là nước sông lạnh như băng,trong chốc lát lại hiện lên hình ảnh chơi đùa trên con đường này lúc nhỏ, đệ đệ tựa thân thể nho nhỏ vào
lòng nàng.
Xe lừa đột nhiên dừng lại.
Ngưng Hương kinh ngạc quay đầu, bởi vì động tác đột ngột mà nước mắt đã rơi xuống.
Lục Thành đang ở phía trước cứng người lại.
Sắp đến thôn Liễu Khê, hắn đang định gọi nàng dậy, ngừng xe là vì muốn trước khi nàng tỉnh có thể trộm ngắm gương mặt của nàng một lúc, nhưng
không ngờ mới vừa nhảy xuống xoay đầu lại cũng nàng đang nhìn hắn, nước
mắt lăn xuống từ trong đôi mắt hạnh xinh đẹp, yên tĩnh lại đau thương,
tựa như đứa nhỏ không nơi nương tựa.
Lục Thành tự nhận bản thân rất am hiểu việc giao tiếp, nhưng khi nhìn thấy nàng như vậy, đột nhiên lại không biết nói gì.
Trong lòng Ngưng Hương biết mình vừa thất thố, nhanh chóng cúi đầu,
vừa dụi mắt vừa lúng túng cười nói: "Vừa rồi gió thổi nên cát bay
vào..."
"Gió ở quê rất lớn." Lục Thành không muốn khiến nàng khó xử đành hùa
theo nàng, nói xong nhịn xuống hoang mang trong lòng, hắn làm bộ như
kiểm tra dây buộc lừa, "Đầu đường phía trước có mấy người, cô nương xem
có phải người thân tới đón cô nương hay không ?"
Trong lòng Ngưng Hương vui mừng, lập tức ló đầu ra ngoài.
Con đường này là hướng nam bắc, phía trước có một ngã ba, bình thường
Ngưng Hương ngồi xe Quách lão tam sẽ xuống xe ở đó, lại đi dọc theo con
đường nhỏ, mất khoảng một khắc là có thể về đến nhà. Lúc này, trên con
đường nhỏ cạnh ngã ba quả nhiên có ba thân ảnh, từ cao đến thấp đang xếp hàng giống như một cái thang.
Ngưng Hương nín khóc mỉm cười, biết rõ đó chính là người nhà của nàng,
đường huynh Từ Hòe, đường muội Từ Thu Nhi, còn có đệ đệ ruột A Mộc.