Edit: Hà
"Hương Nhi, đây là ai?"
Lý thị đang ôm bó củi từ hậu viện đi vào, vừa hay nhìn thấy cháu gái
dẫn theo một nam nhân xa lạ đang đi vào trong sân, bà ngạc nhiên hỏi.
Lý Tiến Bảo đứng phía đối diện Ngưng Hương ngẩng đầu nói: "Chào thẩm,
cháu là con trai của Lý ma ma, là người đang làm việc ở Hầu phủ, trước
kia bà và Ngưng Hương thường cùng nhau về nhà, bây giờ Ngưng Hương đã
chuộc thân , nương cháu nhớ nàng muốn biết nàng ở nhà sống có tốt không, vừa lúc ruộng dưa ngọt nhà cháu vừa chín tới, nên nương cháu sai cháu
mang vài quả sang đây cho mọi người nếm thử."
Cháu gái sống trong Hầu phủ có hai người thân thuộc nhất , một người
là Tố Nguyệt, một người là Lý ma ma, Lý thị cũng biết điều này, cho nên
vừa nghe Lý Tiến Bảo nói xong thì bà lập tức hiểu ngay, vội vàng buông
bó củi trong tay xuống, nhiệt tình mời Lý Tiến Bảo vào nhà ngồi chơi, Từ Thủ Lương và Từ Hòe đang ở trong nhà cũng chạy theo ra chào đón.
Bỗng chốc bị nhiều người quan sát, trán Lý Tiến Bảo bắt đầu đổ mồ hơi, khuôn mặt hơi đen nổi lên tầng mây đỏ ửng, chột dạ nhìn sang Ngưng
Hương đang đứng bên kia.
Cha con Từ gia có lẽ vẫn chưa nhìn ra, nhưng còn Lý thị vừa nhìn động
tác căng thẳng của Lý Tiến Bảo thì trong nháy mắt liền hiểu ra.
Thì ra tên tiểu tử này thích cháu gái nhà mình!
Gia cảnh nhà Lý gia thì Lý thị đã từng nghe cháu gái nói qua, Lý ma ma cũng coi như là giàu có, bà có ba người con trai, hai người con đầu đều đã cưới vợ nhưng lại không ra ở riêng, có Lý ma ma làm mẹ chồng, cho
nên cả đại gia đình sống cùng nhau hết sức hòa thuận, không có chuyện
chị em dâu chỉ vì một điểm nho nhỏ mà tính toán chi li.
Điều kiện gia đình rất tốt, bà nhìn lại Lý Tiến Bảo, vóc dáng cao, bộ
dáng đoan chính, biết được cháu gái chuộc thân lập tức liền tìm đến, đủ
thấy tâm ý.
Làm nương không ai không muốn chọn cho nữ nhi nhà mình một lang quân
tốt, trong mắt Lý thị, cháu gái này bà luôn coi là nữ nhi của mình, bà
mua đồ thường chọn mặt hàng tốt, bây giờ lại chọn nam nhân cho cháu gái
thì phải càng cảnh giác cao độ để lựa chọn được người tốt nhất. Lão nhị
Lục gia Lục Ngôn cũng tốt, nhưng Lý thị chưa nhìn ra tâm ý của Lục Ngôn
đối với cháu gái, đâu giống như dáng vẻ này của Lý Tiến Bảo.
Nếu đã xem Lý Tiến Bảo trở thành cháu rể được tuyển, Lý thị chiêu đãi
càng nhiệt tình hơn, chuyện thứ nhất chính là gọi Lý Tiến Bảo vào nhà
dùng cơm trưa.
Lúc này Lý Tiến Bảo mới phát hiện thời gian mình đến không đúng lúc
lắm, đang giờ cơm trưa, cho dù ai cũng đều cảm thấy hắn có ý muốn ăn
chùa, nhưng quả thực hắn không có suy nghĩ như vậy, lúc ở nhà hắn mất
thời gian do dự một lúc, sau đó lại đi hơn hai mươi dặm đường tới đây,
đến khi đứng trước cửa nhà người ta lại lề mề thêm nửa ngày...
Vì bày tỏ bản thân mình không phải muốn đến ăn cơm chùa , Lý Tiến Bảo
cũng quên mất những lời muốn nói với Ngưng Hương, hắn đặt đồ xuống liền
muốn đi.
Lý thị đâu chịu, nhất định phải giữ người ở lại, bà nói trượng phu và
nhi tử tiếp khách, còn mẹ con bà thì xuống bếp chuẩn bị cơm trưa.
"Hương Nhi, cháu cảm thấy Tiến Bảo thế nào?"
Ngưng Hương đang ngồi xổm trước lò nhóm lửa, Lý thị đang xào hai món ăn, cúi đầu hỏi cháu gái.
Ngưng Hương hoang mang ngẩng lên đầu, nhìn thấy sự hưng phấn trong mắt Đại bá mẫu, nàng không khỏi cười nói: "Bá mẫu nghĩ đi đâu vậy, Lý tam
ca là thay Lý ma ma đến thăm cháu, không phải như bá mẫu nghĩ đâu."
Từ lần đầu tiên nàng theo Lý ma ma về nhà liền biết Lý Tiến Bảo, nói
là biết nhưng chỉ là lúc gặp mặt thì chào hỏi vài câu mà thôi, ba bốn
năm cộng lại thì hai người nói chuyện cũng không bằng nói nhiều với Lục
Thành mới biết nửa năm, Lý Tiến Bảo sao có thể thích nàng, dù sao Ngưng
Hương cũng chưa từng cảm thấy người ta có cái loại ý tứ đó.
Thấy cháu gái ngờ nghệch, Lý thị vỗ nhẹ lên đầu nàng một cái, lại quay sang tiếp tục xào đồ ăn, thấp giọng nhắc nhở: "Ta sống tới từng này
tuổi như vậy, sao không nhìn ra hắn có thích cháu hay không? Cháu để ý
một chút ánh mắt hắn nhìn cháu, có lẽ còn sáng hơn so với sao mai nữa,
nếu hắn không có tâm ý như vậy thì căng thẳng làm cái gì? Cháu xem Lục
Thành tới nhà chúng ta, có lần nào hắn căng thẳng đến đỏ mặt hay chưa?"
Đột nhiên đề cập đến Lục Thành, Ngưng Hương vụt đỏ mặt.
Lý thị lầm tưởng cháu gái đã thông suốt , vui tươi hớn hở nói: "Hiểu
rồi sao? Hương Nhi, người ta ở xa tới đây một chuyến cũng không dễ dàng
gì, cơm nước xong cháu nói với hắn hai câu, nếu cháu cũng có ý với hắn
thì ám hiệu một chút, hắn biết thì mới tự nhiên được."
Nam nhân trong thôn cưới vợ, đại khái có thể phân làm ba loại. Loại
thứ nhất là da mặt dày nhất gan lớn nhất, đầu tiên là theo đuổi tiểu cô
nương, đuổi đến khi tiểu cô nương cũng thích hắn, lại nói cho cha mẹ đi
cầu hôn. Loại thứ hai da mặt hơi mỏng chút, vừa ý cô nương nhà ai, không dám tự theo đuổi thì sẽ chủ động nói cho cha mẹ, thúc giục cha mẹ đi
thu xếp sang thăm nhà nàng, lúc trước trượng phu cưới bà cũng là như
vậy. Loại thứ ba da mặt mỏng nhất , không dám nói với cô nương mình
thích cũng không dám nói chuyện với trong nhà, nếu người khác hiểu thì
mới giúp hắn thu xếp, còn nếu như nhìn không ra thì sẽ bỏ lỡ cơ hội.
Theo như Lý thị thấy, da mặt Lý Tiến Bảo này cũng coi như dày, sớm đã
thích cháu gái, trước đây không nói là vì cháu gái vẫn đang làm nha hoàn ở Hầu phủ, trong lòng có băn khoăn, bây giờ biết được cháu gái đã chuộc thân thì lập tức chạy tới. Nếu đã đến đây, nhất định là muốn trò chuyện riêng tư với cháu gái, biểu lộ rõ tâm ý.
Ngưng Hương vẫn không tin ánh mắt Đại bá mẫu, chỉ riêng Lục Thành, Đại bá mẫu không phải cũng nhìn lầm hắn sao?
Nghĩ tới sau khi ăn xong Lý Tiến Bảo sẽ đi, Ngưng Hương cũng không đôi co với trưởng bối nữa.
Lần này các nam nhân dùng cơm ở nhà Từ Thủ Lương, còn mấy mẹ con Ngưng Hương thì đem bàn ăn tới nhà Ngưng Hương ăn, vô cùng náo nhiệt.
Sau khi ăn xong Ngưng Hương không đi qua Đông viện, nàng chờ Lý Tiến Bảo rời khỏi rồi mới sang đó.
Nhưng mà cũng không lâu lắm, Lý thị đột nhiên bước vào, vào nhà liền
dắt lấy tay cháu gái kéo ra ngoài, "Hương Nhi, Tiến Bảo có vài câu muốn
hỏi cháu, hắn đang chờ ở phía sau hậu viện, cháu đi sang đó xem người ta muốn nói gì."
Bởi vì đã hiểu tận gốc rễ người ta, vả lại Lý ma ma đối với Ngưng
Hương đã chiếu cố rất nhiều, cho nên Lý thị nguyện ý để cho Lý Tiến Bảo
một cơ hội, nếu như là một nam nhân xa lạ khác đến tìm cháu gái, cho dù
bộ dáng khá hơn miệng ngọt hơn, Lý thị cũng không thể nào để cho hắn lần đầu gặp mặt liền để cháu gái cùng đối phương nói chuyện riêng tư được.
Ngưng Hương không lay chuyển được trưởng bối, suy đoán có lẽ là Lý ma
ma có chuyện cần chuyển cho nàng nên nàng liền đi, nhưng vừa mới bước ra cửa thì Lý thị đã đóng cửa lại .
Ngưng Hương quay đầu lại, bất đắc dĩ cười, hướng về dưới mái hiên nhìn sang thì thấy Lý Tiến Bảo đỏ mặt đứng ở đàng kia, muốn nhìn nàng lại
không dám nhìn.
Ngưng Hương kinh ngạc, lập tức trong đầu toát ra một cái ý niệm hoang đường, chẳng lẽ, Lý Tiến Bảo thực sự thích nàng?
Trong lòng có chút luống cuống, Ngưng Hương bèn ổn định tâm tư, sau đó mới cười chào hỏi: "Lý Tam ca, có phải ma ma có chuyện muốn nói cho ta
không?"
Lý Tiến Bảo chưa bao giờ khẩn trương như vậy.
Hắn nhìn cô nương nhà nông y phục đơn giản đứng cách hắn mấy bước,
liên tục nuốt nước bọt mấy lần, mới sờ đầu, vắt hết óc hỏi: "Ngưng
Hương, nàng ở nhà sống tốt không?"
Nói xong một câu mặt đã đỏ bừng như uống rượu.
Bây giờ Ngưng Hương đã tin lời Đại bá mẫu nói, Lý Tiến Bảo quả thực thích nàng.
Hắn bắt đầu thích nàng khi nào, Ngưng Hương không biết, nàng cũng
không muốn hồi tưởng, nàng chỉ biết là nàng thích Lục Thành , cho nên
không thể nào đáp ứng Lý Tiến Bảo, mà bây giờ nàng cần phải làm, chính
là một lần cắt đứt ý niệm trong đầu Lý Tiến Bảo, đỡ cho hắn giống như
Lục Thành nhiều lần đến dây dưa. Bùi Cảnh Hàn rất nhanh sẽ trở về đây,
Ngưng Hương chuộc thân giả vờ mượn tiền của Lý ma ma , lại bị Bùi Cảnh
Hàn phát hiện Lý Tiến Bảo muốn kết hôn cùng nàng...
Lý ma ma nhớ tới quan hệ cá nhân cho nàng mượn bạc, Bùi Cảnh Hàn sẽ
không quản, nhưng Lý ma ma vì nhi tử cho nàng mượn tiền thì theo Bùi
Cảnh Hàn là muốn cướp người.
Ngưng Hương không thể lại liên lụy Lý ma ma.
Xác định quyết tâm, Ngưng Hương không hoảng loạn, bình tĩnh nói: "Rất tốt, Lý tam ca, đến cùng
là ma ma muốn dặn ta cái gì?"
Lý Tiến Bảo chột dạ nhìn xuống đất, mẫu thân chẳng những không cho hắn đến, còn hết lần này đến lần khác cảnh cáo hắn không được phép đến.
Nhưng hắn thích Ngưng Hương, thật vất vả đợi đến ngày nàng ra ngoài phủ , vì sao hắn không thể tới?
Nhịn bốn năm, Lý Tiến Bảo không muốn nhịn nữa, chỉ cần Ngưng Hương
đồng ý, mẫu thân nhất định sẽ đồng ý, bà cũng rất thích Ngưng Hương cơ
mà.
Ngẩng đầu lên, Lý Tiến Bảo tiến lên hai bước về phía Ngưng Hương, nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng nõn của nàng, ấp a ấp úng nói: "Ngưng Hương,
ta, nương ta lại thúc giục ta cưới vợ , ta, ta muốn hỏi, hỏi, nàng, nàng cảm thấy ta thế nào?"
Vừa nói xong, nhìn thấy cô nương đối diện mặt không đỏ không ngượng
ngùng, chỉ cau chặt mi, Lý Tiến Bảo sinh lòng không ổn, toàn bộ căng
thẳng biến thành sợ hãi, sợ lập tức phải nghe câu mình không muốn nghe , không có cách nào khác hắn đành nói rõ lời trong tim của mình, Lý Tiến
Bảo vội vã nói: "Ngưng Hương, ta thích nàng bốn năm , từ năm nàng mười
một tuổi ta đã thích nàng, chỉ cần nàng gả cho ta, ta nhất định sẽ đối
tốt với nàng..."
"Huynh đừng qua đây..."
Nam nhân đột nhiên bước tới gần, Ngưng Hương nhanh chóng lui về phía
sau hai bước, thấy nam nhân trước mặt đã dừng bước chân lại, nàng mới
miễn cưỡng cười nói: "Lý Tam ca, kỳ thật, ta đã sớm nhìn ra huynh thích
ta , nhưng ta đối với huynh vô tình, cho nên liên tục giả bộ làm như
không biết, đỡ nói ra khiến cho huynh bị tổn thương tâm ý, Lý ma ma đối
với ta tốt như vậy, ta không muốn hại người nhà của bà khổ sở. Nếu hôm
nay huynh đã chọn lựa rõ ràng, vậy ta cũng nói rõ ràng cho huynh biết."
Ánh mắt nàng từ đang nhìn vách tường chuyển sang nhìn Lý Tiến Bảo,
Ngưng Hương nhìn thẳng nam nhân chẳng biết từ lúc nào khuôn mặt đã trắng bệch, "Lý Tam ca, con người huynh rất tốt, chỉ là ta ở bên cạnh thế tử
hầu hạ hơn ba năm, càng ưa thích nam tử có học vấn, thế tử thì ta trèo
cao không nổi, nhưng ta cũng không muốn gả cho hán tử nông dân bình
thường, cả đời ra ruộng làm việc, vây quanh bệ bếp. Ta đã nghĩ rồi, ta
lớn lên tốt như vậy, dù thế nào cũng có thể gả cho tú tài..."
"Nàng đừng nói nữa, ta hiểu rồi." Lý Tiến Bảo tự ti cúi đầu xuống, chỉ dám nhìn làn váy nàng.
Là hắn quá tự tin, cảm thấy trong nhà coi như dư dả, liền nhận định là xứng đôi nàng. Nhưng nàng đẹp như vậy, đúng như nàng đã nói, chỉ cần
nàng muốn thì có thể làm nương tử của tú tài, đừng nói tú tài, cho dù là trạng nguyên Bảng nhãn Thám hoa, chỉ sợ cũng phải tranh nhau cưới nàng
làm vợ.
So với tú tài, hán tử nông gia như hắn tính là cái gì?
Một lời nhiệt huyết bị nước lạnh dập tắt, Lý Tiến Bảo chỉ cảm thấy xấu hổ vô cùng, xoay người, từ từ nhắm ngưỡng cửa phòng bếp hướng đông viện đi đến, càng đi càng nhanh.
Ngưng Hương không tiễn, nhìn bóng lưng cô đơn của Lý Tiến Bảo, nghe
lời cáo biệt lúng túng Đại bá phụ và Đại bá mẫu của hắn ở tiền viện,
Ngưng Hương ngẩng đầu lên, chẳng biết tại sao đem nước mắt nén trở về,
thừa dịp Đại bá mẫu trở lại chất vấn, bước nhanh trở về đông phòng, đóng cửa lại.
Tiễn Lý Tiến Bảo xong, Lý thị bảo nữ nhi dỗ A Mộc chơi, còn bà sải
bước sang tìm cháu gái. Mới vừa rồi bà trốn phía sau cửa, nghe được rõ
ràng rành mạch cuộc đối thoại vừa rồi của hai người, bà kìm nén một bụng muốn hỏi cháu gái. Nhưng mà đẩy rèm cửa ra tlà giam giữ thì thấy cửa đã đóng kín mít, trong lòng Lý thị đột nhiên trầm xuống, sốt ruột , xuyên
thấu qua khe cửa nhìn vào trong."Hương Nhi, cháu đóng cửa làm gì?"
Ngưng Hương ngồi ở đầu giường đặt gần lò sưởi, nghiêng đầu nhìn cánh
cửa, nhỏ giọng nói: "Đại bá mẫu, cháu thực không thích hắn, ngài đừng
nói về hắn nữa được không?"
Trưởng bối hảo tâm, nhưng bây giờ nàng rất mệt mỏi ứng phó càu nhàu thiện ý của trưởng bối.
Nghe giọng nói buồn bã của cháu gái, Lý thị trầm mặc một lát, thở dài
nói: "Được, Đại bá mẫu không đề cập tới hắn nữa, nhưng Hương Nhi nói
thật cho ta biết đi, không phải thật sự cháu muốn gả cho biểu ca hình
người dạng chó kia chứ?"
Cháu gái nói muốn gả cho người đọc sách, người Lý thị nghĩ đầu tiên chính là Chương Hồng Lâm, lo lắng nhất cũng là chuyện này.
Trưởng bối nghĩ sai đến sốt ruột, Ngưng Hương nhịn không được bật
cười, giọng nói mềm mại hơn không ít, nàng mở cửa, nhìn Đại bá mẫu vì
nàng quan tâm nói: "Đó là do bá mẫu nghĩ bậy thôi, cháu chỉ vì muốn lừa
gạt hắn nên mới nói như vậy thôi, cháu sao có thể thích người đọc sách
được? Đại bá mẫu, cháu vừa trở về, vẫn chưa sống đủ cuộc sống tự do tự
tại, đừng nói cháu không thích Lý Tiến Bảo, cho dù thích, cháu cũng sẽ
không lập tức đồng ý với hắn, ngài đừng có vội vì cháu thu xếp được
không? Cháu vẫn muốn sống bên cạnh mọi người."
Trong lòng ủy khuất, lúc làm nũng ôm lấy trưởng bối, nàng không khống chế nổi chợt khóc.
Ngưng Hương vội vã kiếm cớ, chôn đầu trong lòng Lý thị nói: "Đại bá mẫu, cháu muốn ở nhà, ở với bá mẫu thêm hai năm nữa..."
Tiểu cô nương khóc đến bả vai run lên một cái , Lý thị đau lòng, cái
gì Lục Ngôn cái gì Lý Tiến Bảo đều đã quên, ôm cháu gái dỗ dành nói:
"Được, ở lâu thêm hơn hai năm cũng được, bắt đầu từ ngày hôm nay, ai dám đến cầu xin cưới Hương Nhi nhà chúng ta, đến cửa chính ta cũng không
cho hắn vào, Hương Nhi muốn gả cũng không được, là do cháu nói đó, ở
không đủ hai năm ta cũng trói cháu ở nhà!"
Ngưng Hương nín khóc mỉm cười, vừa khóc vừa cười.
Sau khi bình tĩnh lại, tiễn Đại bá mẫu đi về, nghe tiếng đệ đệ đang ở
cách vách chơi cùng Đại Tráng, Ngưng Hương tự mình về phòng nghỉ trưa.
Đang ngủ ngon, nàng mơ hồ nghe thấy tiếng cười nhẹ nhàng, còn có bàn
tay nhỏ bé ở trên mặt mình sờ tới sờ lui, Ngưng Hương nghi ngờ mở mắt
ra...
"Cô cô!" A Nam đang ngồi ở bên cạnh thấy nương cuối cùng cũng đã tỉnh ngủ, cười nhào tới, hôn vài cái lên mặt nương.
Ngưng Hương không kìm lòng nổi bật cười, nhìn sang đường muội và A Đào A Mộc đang ở một bên xem náo nhiệt, Ngưng Hương ôm A Nam ngồi dậy, để
tiểu tử ngồi trên chân nàng, cúi đầu hỏi bé, "Tam thúc lại đưa A Nam đến đây chơi sao?"
A Nam gật đầu, lại chỉ bên ngoài kêu phụ thân.
Ngưng Hương sợ hết hồn, cho rằng Lục Thành đang ở bên ngoài, theo bản năng nàng đưa tay sờ mái tóc dài chua kịp chải.
Từ Thu Nhi xì một tiếng bật cười, cố ý quở trách A Nam, "Cha ngươi không đến, A Nam kêu cái gì?"
Ngưng Hương lập tức thở phào nhẹ nhõm, liền nghe A Đào đi theo thay
cháu trai giải thích: "Đại ca muội nói , hôm nay chúng ta có thể ở đây
chơi nhiều một lát, sau một buổi huynh ấy sẽ sớm trở lại, thuận đường
đón chúng ta về nhà."