Edit: Hà
Lục Thành cả đêm không ngủ, nằm ở trên giường nhìn nóc nhà đen như
mực, bất luận là mở mắt hay nhắm lại, trong đầu tất cả đều là nàng.
Hình ảnh nàng cười dịu dàng, nàng phòng bị tránh né, nàng khóc lóc giãy giụa, nàng ngượng ngùng để hắn hôn.
Từng chút đều là nàng, rất nhiều lần hắn từng không hiểu chuyện đã xảy ra, nhưng hiện tại thì đã có lời giải thích.
Thời điểm mới quen, lúc đó nàng ở Hầu phủ đang phải đề phòng Bùi Cảnh Hàn, lúc về nhà còn phải đề phòng hắn.
Hắn cứ quấn quít níu chặt lấy nàng, nàng lại lo lắng bị Bùi Cảnh Hàn phát hiện.
Vì sao một câu cũng không nói cho hắn? Sợ hắn sợ quyền thế Bùi gia nên chủ động buông tha cho nàng sao, hay là sợ hắn trêu chọc Bùi Cảnh Hàn
sẽ không có kết cục tốt?
Lục Thành hận sắp thở không ra hơi.
Hận mình đối với nàng chưa đủ tốt, nhìn không ra tâm sự của của nàng,
cũng không thể làm chỗ dựa tin cậy cho nàng, ngược lại bị nàng ngây ngốc che chở.
Hắn là một đại nam nhân, luôn miệng nói phải che chở tiểu cô nương nhưng không ngờ nàng lại đang cố gắng che chở cho mình!
Nàng không tin hắn, tự mình nuốt tất cả đau khổ, để hắn bất lực phải
gánh vác bêu danh, nếu như nàng là nam nhân, Lục Thành muốn đánh cho
nàng trận, đánh đến khi nàng nhớ lời hắn dạy, nhớ kỹ về sau có gặp
chuyện nhất định phải nói cho hắn biết, để hắn làm khiêng cho nàng, ngăn cản phía trước nàng.
"Phụ thân..."
Trời đã sáng một chút, A Nam bên cạnh đột nhiên cử động, nhắm mắt lại
xoay người, theo thói quen dựa vào hắn , cái đầu nhỏ ỷ lại cọ xát lồng
ngực phụ thân, thân thể nhỏ bé ấm áp như cái lò nhỏ áp vào trong lòng
phụ thân.
Lục Thành thật sâu thở ra một hơi, nghiêng đầu nhìn nhi tử.
"Phụ thân, xuỵt xuỵt..."
A Nam dụi mắt, giọng nói ngọng ngịu.
Tiểu tử càng ngày càng lớn, bộ dáng cũng càng ngày càng dễ thương, Lục Thành leo ra ổ chăn bước xuống giường rồi ôm nhi tử dậy, sau đó lại
ngồi xổm xuống lấy cái bô để bé xuỵt xuỵt. A Nam ngáp một cái, đầu óc
càng ngày càng thanh tỉnh, nghe thấy âm thanh xuỵt xuỵt của mình, bé
ngẩng đầu nhìn phụ thân cười.
Lục Thành đột nhiên không đành lòng.
Hắn đi chuyến này cũng không biết có hậu quả gì, nếu như may mắn thì
Bùi Cảnh Hàn làm khó dễ hắn một chút rồi buông tha, nếu không...
Cho dù phải chết thì sao? Nàng ngay cả tính mệnh cũng không cần, hắn cũng không thể ngay cả một nữ nhân cũng không bằng.
Lần nữa chui vào trong chăn, Lục Thành để nhi tử nằm ở trên người hắn, hôn bé thật mạnh hai cái, sau đó nhìn chằm chằm ánh mắt sáng ngời của
nhi tử hỏi: "A Nam thích ai nhất?"
"Phụ thân!" Mới vừa tỉnh ngủ, đầu óc bé trai còn chưa thanh tỉnh liền toét miệng nói ra lời trong lòng.
Lục Thành lại hôn nhi tử một ngụm, tiếp tục hỏi: "Thích ai thứ hai?"
A Nam nháy mắt mấy cái, trong mắt bắt đầu có một tia giảo hoạt tự cho
rằng người khác nhìn không ra, lại hô một tiếng "Phụ thân" .
Lục Thành lại chuyển câu hỏi thành bé thích ai nhất.
A Nam lớn tiếng kêu cô cô.
Cô cô này là chỉ Ngưng Hương, hồi tưởng lại lúc nhi tử gọi Ngưng Hương là nương, Lục Thành rất thích, nhưng đành suy tính đến việc A Nam gọi
nương dễ khiến nàng gặp chuyện không may, hắn liền để nhi tử thay đổi
cách xưng hô.
Bên cạnh truyền đến một tiếng cười giễu cợt, Lục Ngôn chẳng biết đã
tỉnh từ lúc nào, vươn tay nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cháu trai, "Không
có lương tâm, bình thường ai dẫn ngươi đi ỉa đi đái? Ai nửa đêm dậy cho
ngươi uống sữa dê?"
Hắn nãy giờ cứ âm thầm mong đợi người cháu trai ưa thích thứ hai là hắn, ai ngờ thế nhưng lại không phải.
Nhị thúc bắt nạt bé, A Nam nghiêng đầu trốn vào trong.
Lục Ngôn đưa tay liền đem tiểu tử bắt lại, một lớn một nhỏ lập tức náo loạn lên, A Nam liên tục không ngừng cười khanh khách, so với gà gáy
ngoài cửa sổ còn có tác dụng hơn, khiến cả nhà đều tỉnh lại.
Lục Thành thấy vậy liền yên tâm, hai đệ đệ đều đã lớn, cái nhà này cho dù không có hắn thì cũng có thể sống tốt qua ngày.
"Hôm nay ta phải sang vườn trái cây một chuyến, mấy nay đã nghỉ ngơi
vài ngày, lần này đoán chừng phải ở vườn trái cây mấy đêm rồi, các đệ
nhớ phải xem trọng A Nam, đừng để bé gặp chuyện không may nữa." Ngồi
dậy, Lục Thành vừa mặc y phục vừa dặn dò.
Trước đây hắn cũng đã từng ở vườn trái cây liên tục mấy đêm không về
nhà, Lục Ngôn và Lục Định cũng không nghĩ nhiều. A Nam thấy phụ thân sắp đi bèn ngồi dậy bò lại bên cạnh phụ thân, chờ phụ thân mặc quần áo cho
bé.
~
Thôn Liễu Khê.
Ngưng Hương dậy thật sớm, sau đó liền lặng lẽ quan sát Quản Bình, thấy Quản Bình thần sắc như thường, nàng thở phào nhẹ nhõm.
Trong lòng lại hạ quyết tâm, lần sau thực sự không thể như vậy được
nữa, tối qua làm nàng cả đêm gặp ác mộng, tất cả đều là Quản Bình phát
hiện nàng cùng Lục Thành gặp gỡ, đi nói cho Bùi Cảnh Hàn, Bùi Cảnh Hàn
trong cơn giận dữ rút bội kiếm ra...
Giấc mơ xấu như vậy Ngưng Hương không muốn nhớ lại.
Xác định Quản Bình không biết chuyện, Ngưng Hương bình tĩnh trở lại, sau bữa điểm tâm liền xách ghế đi vào sân bóc hạt bắp.
Hai nhà đều thu bắp, Ngưng Hương muốn cùng cả nhà Đại bá mẫu để chung
một chỗ, với lại hiện giờ nàng cùng đệ đệ ăn cơm ở nhà đại bá mẫu, dù
sao thì có để riêng nàng cũng sẽ mang sang lại nhà bã mẫu, nếu dư thừa
nhiều thì sẽ giao cho đại bá mẫu mang đến trên trấn bán. Nhưng Lý thị
không chịu, bà nói muốn phân chia rõ ràng, cho dù bán lấy tiền cũng phải bán riêng, không chịu chiếm tiện nghi của tỷ đệ các nàng.
Lúc này, hai nhà trong sân ngồi bên một đống bắp, Từ Thu Nhi còn la hét xem ai bóc hết trước.
"Bên đệ có tới ba người lận mà!" A Mộc mạnh miệng nói.
Phụ tử Từ Thủ Lương đi lấy cột bắp, cho nên Đông viện chỉ còn hai mẹ con Lý thị ngồi bóc hạt bắp.
"Đệ cũng coi như là một người sao?" Từ Thu Nhi ha ha trêu ghẹo đường đệ.
A Mộc bị chọc tức bèn tức giận ngồi vào ghế đẩu, có hình có dáng bóc
bắp, bóc được một ít thì Đại Tráng gọi hắn, tiểu tử liền chuồn ra ngoài
chơi. Dù sao chỉ mới năm tuổi, khí lực của hắn cũng nhỏ, Ngưng Hương
không để ý đến đệ đệ, nàng cùng Quản Bình ngồi dưới tàng cây hồng làm
việc, ánh mặt trời ngày thu chiếu vào rất ấm áp .
Bận rộn cả một ngày, màn đêm lại buông xuống.
Tỷ đệ Ngưng Hương vừa nằm ngủ không lâu thì Quản Bình lén lút ra cửa.
Lục Thành đã chờ sẵn ở đầu thôn, nghe thấy xa xa truyền đến tiếng bước chân, hắn bình tĩnh hỏi: "Ai?"
"Ta." Quản Bình lạnh giọng đáp lại, đối với Lục Thành nàng cũng không
có hảo cảm. Nàng thương tiếc Ngưng Hương bao nhiêu thì cũng có nhiều
phản cảm khi Ngưng Hương che chở cho Lục Thành, nếu không phải lần này
Lục Thành không đáng mặt nam nhân dám cùng nàng đi gặp Bùi Cảnh Hàn,
Quản Bình dù chỉ một chữ cũng không muốn nói với hắn.
Hai người chán ghét lẫn nhau, sau khi xác nhận thân phận thì không nói chuyện thêm nửa câu nào nữa, nhưng lúc đi đường lại giống như đang đọ
sức, một người nhanh người kia cũng nhanh theo.
Quản Bình mặc dù là cô nương, nhưng đã có mười năm luyện tập võ công,
do vậy nàng đi rất nhanh. Lục Thành tuy không có võ công, nhưng vườn
trái cây cách thôn Đông Lâm hơn mười tám dặm đường, trừ khi Lục Thành
muốn chở đồ, còn lại thì đều là đi bộ qua đó, mỗi ngày hai chuyến, chậm
một chút thì một canh giờ, nhanh hơn còn có thể chưa đến nửa canh giờ,
hơn nữa thân thể cường tráng thể lực tốt, hoàn toàn không bị Quản Bình
bỏ rơi.
Chưa đến hai canh giờ, hai người đã đến cửa thành ngoài phủ, hơi thở đều có chút loạn.
"Ngươi chờ một chút." Quản Bình ngửa đầu nhìn về phía thành, huýt sáo.
Rất nhanh cửa thành được mở ra một đường nhỏ.
Lục Thành theo Quản Bình bước vào cửa thành, tâm lại trầm thêm.
Đây là quyền thế, Bùi Cảnh Hàn quyền thế, chỉ cần hắn muốn thì bất
luận người vì hắn làm việc cũng có thể ra vào bất cứ lúc nào ở phủ
thành.
Nếu như hắn có được thân phận cao hơn Bùi Cảnh Hàn...
Bóng đêm tràn ngập, Lục Thành lần đầu tiên khát vọng quyền thế như vậy.
Không muốn làm một người nông phu, không muốn ngay cả nữ nhân mình
thích cũng không che chở được, ảo tưởng như độc khiến hắn lâng lâng
không muốn tỉnh.
Ban đêm yên tĩnh, đột nhiên truyền đến hai tiếng chó sủa.
Lục Thành trong nháy mắt hoàn hồn.
Tiếng chó sủa dần dần biến mất, hai mắt Lục Thành từ từ khôi phục tư tưởng.
Hắn chính là một người nông phu, mỗi ngày ra ruộng làm việc kiếm tiền
nuôi gia đình, về nhà thì ôm tức phụ dỗ dành nhi tử, không có gì không
tốt, không cần hâm mộ người khác. Trước mắt hắn chỉ là một điểm trắc
trở, vượt qua ải này hắn vẫn có thể tiếp tục sống những ngày hắn thích,
có lẽ không có ăn sung mặc sướng, không có phú quý, nhưng trong lòng hắn sống yên ổn.
~
Phủ Trấn Viễn Hầu.
Đêm khuya yên tĩnh.
Tố Nguyệt đột nhiên bị tiếng bước chân gấp gáp làm bừng tỉnh, ngay sau đó liền nghe bên ngoài cửa sổ Trường Thuận đang kêu gọi.
"Chuyện gì?" Trong nội thất truyền đến giọng nói không vui của Bùi Cảnh Hàn.
"Thế tử, Quản Bình có việc hồi bẩm."
"Xảy ra án mạng? Không có thì sáng mai nói sau." Bùi Cảnh Hàn lạnh
lùng nói, vững vàng nằm ở trên giường, chưa có ý tứ muốn dậy. Nữ nhân
ngốc kia sống chết cũng không chịu về với hắn, hắn cần gì vì một chút
tin tức của nàng mà lập tức ra ngoài gặp một ám vệ?
Trường Thuận do dự, không rõ là chủ tử đã chán ghét mà vứt bỏ Ngưng
Hương hay vẫn đang giận lẩy. Nghĩ đến ngày thường chủ tử đối tốt với
Ngưng Hương, vạn nhất chỉ là giận dỗi mà hắn lại làm trễ nãi chuyện mà
có khả năng chủ tử rất để ý, Trường Thuận khẽ cắn răng , dán lên cửa sổ
thấp giọng nói: "Thế tử, Quản Bình dẫn theo một người nam người đi tới,
giống như, giống như là người muốn kết hôn với Ngưng Hương, cầu xin ngài khai ân đến đó."
Tố Nguyệt nhịn không được nữa hoảng sợ ngồi dậy.
Ngưng Hương nhanh như vậy đã có nam nhân yêu mến?
Thế tử vừa mới dãn ra với Ngưng Hương, bây giờ lại nghe tin Ngưng Hương muốn gả cho người khác, hắn sẽ làm gì đây?
Còn người nọ là
ai?
Đủ loại ý niệm trong đầu nhanh chóng xuất hiện, Tố Nguyệt vừa hoảng
loạn mặc quần áo, vừa dựng thẳng lỗ tai nghe động tĩnh bên trong.
"Tố Nguyệt."
Đợi ước chừng một phút đồng hồ mới nghe được nam nhân kêu nàng. Tố
Nguyệt vội vàng dạ, thật nhanh đốt đèn đi vào liền thấy màn lụa đã được
đẩy ra, Bùi Cảnh Hàn mặt âm trầm ngồi ở trên giường, nhìn cũng không
nhìn mà chỉ yêu cầu nàng hầu hạ hắn thay quần áo.
Tố Nguyệt cất đèn, thấp thỏm bất an tìm y phục.
"Ngưng Hương có người mình thích, vì sao không nói cho ta?" Bùi Cảnh
Hàn nhìn chằm chằm tiểu nha hoàn trước mặt đang căng thẳng giúp hắn mặc
quần áo, giọng nói lạnh như băng.
Chẳng lẽ mỗi một người đều thích lừa gạt hắn, nhìn hắn chẳng hay biết gì thì tự cho là đúng?
Nghe ra cơn tức trong lời nói nam nhân, Tố Nguyệt quỳ bịch xuống,
ngước đầu giải thích: "Thế tử oan uổng, em chưa từng nghe Ngưng Hương
nhắc tới chuyện nàng thích ai, em cũng không biết thì sao có thể nói cho ngài?"
Nàng thật sự không biết, thần sắc tự nhiên không có sơ hở, trong mắt
đẹp chỉ có sợ hãi, cũng có ủy khuất do bị Ngưng Hương lừa gạt, không đợi Bùi Cảnh Hàn chất vấn nước mắt liền rơi xuống, "Thiệt cho em coi nàng
như tỷ muội tốt, nàng thậm chí ngay cả loại chuyện như vậy cũng không
nói với em, sớm biết nàng có người yêu, vậy thì lúc đầu em cần gì tận
tình khuyên bảo khuyên nàng một lòng hầu hạ thế tử? Thế tử, nàng đâu chỉ đối với ngài vô tình, rõ ràng cũng không có thật lòng coi em như tỷ
muội..."
Khóc hết sức căm tức.
Bùi Cảnh Hàn nhìn chằm chằm nàng, hắn tin, để Tố Nguyệt lưu lại bên đây chờ còn hắn tự đi tiền viện.
Lục Thành đang đứng ở trong sân, mái hiên đã được đốt đèn, nhưng hắn
đứng ở phía xa, khi Bùi Cảnh Hàn đến đây chỉ thấy một thân ảnh cao lớn
rắn chắc. Lục Thành lại thấy rõ ràng bộ dáng của hắn, mặt lạnh như
sương, không giận mà uy, bởi vì đã sớm dự liệu được loại kết quả này,
Lục Thành cũng không e ngại, thân thể thẳng tắp nhìn Bùi Cảnh Hàn càng
tới gần.
Bùi Cảnh Hàn dừng trên bậc thang phía trước Lục Thành, trên cao nhìn xuống quan sát nam nhân trước mắt.
Thân cao thể tráng, giống như là thôn phu, nhưng dung mạo vô cùng xuất chúng, lại không giống thôn nhân.
Bùi Cảnh Hàn không phải không thừa nhận, người này có tư cách bị Ngưng Hương nhìn trúng, nếu không luận thân phận, hắn cũng không mạnh bằng
hắn.
Nhưng đối phương càng mạnh, Bùi Cảnh Hàn lại càng là phẫn nộ.
Phẫn nộ đối phương đoạt đi Ngưng Hương, phẫn nộ chính mình thua một người chỉ có dung mạo hơn thôn phu bình thường!
"Chỉ bằng ngươi cũng xứng cướp người với ta?" Nhìn nhau thật lâu, Bùi Cảnh Hàn mới châm chọc nói.
Lục Thành cười, không tránh né ánh mắt khinh miệt của Bùi Cảnh Hàn để
làm hắn nhát gan uy hiếp, bình tĩnh trả lời: "Luận thân phận, thế tử là
thiên, ta là dân đen, ta đương nhiên không xứng tranh đoạt cùng thế tử.
Thế nhưng ta không cần đoạt, ta đối với Ngưng Hương chân tình, nàng cam
tâm tình nguyện ở cùng với ta, chỉ có thế tử trời sinh con em thế gia,
mới có thể ỷ thế hiếp người, mới có thể lấy khí thế bắt nạt một cô nương số khổ cha mẹ mất sớm phải bán mình cứu đệ đệ."
Hắn to gan lớn mật mạo phạm, Quản Bình mi mắt khẽ run, bên kia Trường Thuận đã run cầm cập cúi đầu.
Bùi Cảnh Hàn nhìn chằm chằm Lục Thành, bỗng nhiên cất tiếng cười to,
cười đủ rồi, trong mắt của hắn khinh miệt càng lớn hơn, nhìn chằm chằm
Lục Thành nói: "Ngươi cho rằng vài câu khích tướng của ngươi là có thể
khiến ta sinh lòng xấu hổ sau đó thành toàn cho các ngươi sao? Ngươi rất thông minh, nhưng ngươi đừng quên, nếu ta đã làm làm ra được chuyện bắt nạt bé gái mồ côi thì cũng sẽ không phát thiện tâm một cách vô ích. Ta
quyết tâm lấy quyền áp chế người, ngươi có thể làm gì?"
Trên mặt Lục Thành không có bất cứ hoảng loạn nào đi tới trước vài
bước, khoảng cách gần nam nhân đứng trên bậc thang, "Thế tử không cần tự coi nhẹ mình, ta mặc dù chỉ là một kẻ dân chúng, nhưng sớm đã nghe danh Bùi gia quân kỷ nghiêm minh, thế tử cùng Hầu gia lại là tướng quân uy
vũ đội trời đạp đất. Thế tử nếu đã không đành lòng Ngưng Hương tự sát,
thì đã không phải chỉ là nam nhân nhà giàu chỉ biết khi dễ nữ nhân. Ta
hôm nay đến đây chỉ là muốn hỏi, đến tột cùng như thế nào thế tử mới
bằng lòng buông tha cho Ngưng Hương, chỉ cần thế tử mở miệng, cho dù
chết, ta cũng vậy sẽ liều mạng thử một lần."
Dưới ánh đèn lờ mờ, nam nhân nói năng có khí phách.
Bùi Cảnh Hàn ngoài ý muốn đánh giá thêm Lục Thành. Người này đầu tiên
là dùng phép khích tướng, vừa thấy phép khích tướng không có tác dụng
thì lập tức nói lời nịnh nọt, còn nói tự nhiên như vậy, đừng nói là thôn nhân, chính là cho dù cao môn thường đi lừa người đều chưa hẳn có phần
lâm nguy không loạn tâm tính như hắn.
"Ngươi tên gì?"
Bùi Cảnh Hàn lần đầu tiên có hứng thú muốn biết họ tên Lục Thành, lúc
nói chuyện hướng về Quản Bình và Trường Thuận nháy mắt, để bọn họ đi
xuống.
Lục Thành nhìn lướt qua hai người vừa rời đi, hắng giọng báo họ tên.
"Quen Ngưng Hương khi nào?" Bùi Cảnh Hàn tiếp tục hỏi, "Nàng sao lại thích ngươi?"
Lục Thành nói thật, chỉ che giấu mấy lần thân cận.
Biết được hắn chỉ là người mặt dày mày dạn đưa đón Ngưng Hương chỉ năm liền đoạt đi tâm Ngưng Hương, trên mặt Bùi Cảnh Hàn biến ảo không
ngừng.
Lục Thành liên tục đang quan sát hắn, hắn không muốn cúi đầu trước Bùi Cảnh Hàn, nhưng đối phương là quan, hắn cũng không khỏi ở thế yếu, cứng đối cứng cuối cùng thua thiệt tất nhiên là hắn. Lui về phía sau một
bước, Lục Thành cung kính hướng về Bùi Cảnh Hàn hành đại lễ, "Thế tử, ta cùng với Ngưng Hương đều là trời sinh người trong thôn, sống không quen phú quý, chỉ muốn bình đạm trồng trọt sống qua ngày, Lục Thành cầu xin
thế tử thành toàn, thế tử đại ân, kiếp sau Lục mỗ làm trâu làm ngựa báo
đáp."
Bùi Cảnh Hàn cúi đầu nhìn hắn.
Hắn không cam lòng, không cam lòng đem nha hoàn mình thích nhường cho một người thôn phu.
Nhưng trước mắt lại thoáng hiện lên đôi mắt đẫm lệ khóc lóc cầu xin
của Ngưng Hương, nàng quật cường quỳ ở trên bờ sông, cả người đầy máu.
Hắn có thể không đếm xỉa tới Lục Thành, nhưng lại không thể bức nàng lấy mạng đền mạng lần nữa.
"Ngưng Hương là nha hoàn của ta, ngươi muốn cưới nàng, ta thân là chủ
cũ, được thay nàng khảo nghiệm ngươi có thật tâm hay không. Ngày mai ta
thiết hạ tam quan, chỉ cần ngươi đều làm được, từ nay về sau, ta không
làm khó nữa, nhưng nếu ngươi làm không được..."
"Thế tử nói thẳng tam quan kia đi, chỉ cần thế tử không làm người khác khó chịu, Lục Thành ta liều mạng cũng sẽ làm được."
Lục Thành đứng thẳng, giọng nói kiên định.
Bùi Cảnh Hàn cười, trong mắt phượng lóe qua một đạo rùng mình, "Nếu ngươi làm không được, Ngưng Hương sẽ là của ta."
Hắn không phải là người lương thiện, hắn chỉ cho bọn họ cơ hội một lần.
Lục Thành chỉ cười nhạt một tiếng.