Giang Nguyệt Dực ở ngay trước mặt cô, khoảng cách gần đến không có khe hở.
Anh nhìn cô, đôi mắt màu xanh lục tuyệt đẹp ấy của anh giống như một tấm gương lớn vậy.
Nó có thể phản chiếu ra hình ảnh của vạn vật mà nó nhìn thấy, nhưng lại không thể hiện bất cứ một cảm xúc nào của nó.
Tĩnh lặng ở mặt trên và điên cuồng sục sôi ở dưới đáy ngầm.
“Tôi đã từng nghĩ rằng cô sẽ không bao giờ chủ động nói muốn rời đi nên hiện tại tôi đang vô cùng bối rối.
Tôi không chắc là suy nghĩ bẻ tay chân cô có phải là điều nên làm hay không nhưng thực sự tôi đang rất muốn thực hiện nó.
Có nên giam cô lại không nhỉ? Hừm...!Ý tôi là, tôi, đang, vô cùng, tức giận đấy.”
Giang Nguyệt dực đẩy Chu Châu Thiền nằm xuống dưới giường rồi khom lưng xuống, hôn lên chiếc cần cổ trắng nõn của cô rồi ngấu nghiến lấy cô.
Những chiếc răng nanh ngọn của anh cắm sâu vào trong lớp da thịt của Chu Châu Thiền khiến cho cô đau đớn, trợn mắt hét lên.
“Đau! Giang Nguyệt Dực!”
Cổ của cô bị hơi lạnh của điều hòa làm cho thân nhiệt hơi thấp một chút so với bình thường, nhưng hiện tại cô đã bị hơi thở nóng bỏng của anh hun đến nóng bừng, chốc sau, cô còn giật mình cảm nhận được có một giọt chất lỏng ấm nóng nào đỏ rỉ ra từ miệng vết cắn.
Là máu?
“Á! Anh điên rồi! Mau buông tôi ra đi!”
“Tôi chỉ đang làm điều mà cô yêu thích thôi.
Không phải sao?”
Giang Nguyệt Dực hé miệng rồi nuốt trọn lấy đôi môi của cô, máu trên mép miệng anh vẫn còn nên khi môi lưới giao truyền, cô bị ép phải thụ động nếm thử vị tanh ngậy từ máu của chính bản thân mình!
Tâm trí cô vốn đã mong manh, nay lại càng phải chật vật khi phải mang thêm một gánh nặng mới.
Nỗi sợ hãi của cô đã tăng lên, và cô biết cô đang sợ điều gì.
Cô sợ rằng sinh mệnh của mình sẽ bị ai đó nắm lấy rồi tùy ý đặt ở trong lòng bàn tay mình, tùy ý nghĩ xem nên bóp nát nó vào lúc nào.
Chết tiệt! Tên này điên thật rồi!
“Anh bị làm sao vậy? Cút ra khỏi người tôi mau!”
Chu Châu Thiền yêu người đàn ông này, phải, đúng là như vậy.
Cô tự nguyện trao cho anh cái ngàn vàng của mình, nhưng không phải dưới hình thức làm nhục như thế này.
Chu Châu Thiền co chân lên rồi đạp mạnh vào mặt của Giang Nguyệt Dực nhưng cổ chân của cô đã bị anh tóm gọn trong tích tắc, không những thế, anh còn dùng lực ở tay mà siết mạnh lấy cổ chân của cô như muốn bẻ cho gãy gọn.
Cô vẫn cần chân để bỏ chạy, vì thế nên không thể để mất chân được.
Chu Châu Thiền lặng người thu chân về, cô nghiến chặt hai hàm răng mình lại, khổ sở khi suy xét về tương lai của mình.
Bị anh làm nhục, thế cũng được, ít ra cô cũng chưa phải chết sớm.
Tên này tuy tàn bạo về mọi khía cạnh nhưng nếu tỏ ra rằng mình biết điều ở trước mặt của anh, chắc chắn anh sẽ để chừa cho cô một con đường sống.
Một đêm này so với cả cuộc sống sau này, đánh đổi như thế thì cô vẫn có lợi! Ít ra cũng không bị mất một bên chân nào.
Giang Nguyệt Dực bất ngờ nhìn Chu Châu Thiền dần thả lỏng người xuống, không còn có ý định phản kháng anh nữa mà còn ngoan ngoãn dang rộng