Sáng ngày hôm sau khi thức dậy, trở mình trên giường lớn, Giang Nguyệt Dực phát hiện ra rằng hiện tại anh đang nằm ở trên giường của Chu Châu Thiền, không những vậy, người đáng lẽ ra đang nằm ở đây từ lâu đã biến mất rồi, đến cả hơi ấm cũng chẳng còn lưu lại bao nhiêu.
Anh nhìn quanh căn phòng một lát rồi vò đầu, bước xuống dưới giường rồi đi xuống dưới tầng một.
Có hương thơm từ thức ăn thoang thoảng bay tới.
Giang Nguyệt Dực nghiêng người, nhìn Chu Châu Thiền tháo chiếc tạp dề rồi treo nó lên cái móc dán ở bên cạnh tủ lạnh, bê từng bát cháo thịt bằm rồi đặt ở trên bàn.
Thấy anh đang đứng ở đoạn cầu thang nhìn mình, trên gương mặt cô thoáng qua vẻ kinh ngạc, rồi sau đó là gượng gạo mỉm cười.
“Anh tỉnh rồi sao? Cùng ngồi xuống ăn sáng với mọi người đi.”
Phương Nhị cũng đã ngồi xuống bàn ăn, thong thả múc từng muỗng cháo lên miệng.
Vừa mới ăn được một thìa, bà ta đã nhăn mặt cằn nhằn.
“Cháo gì mà nóng thế?! Mày đang muốn làm bỏng lưỡi của tao à?”
“Ơ...!Tại cháo vừa mới nấu xong thôi...”
Chu Châu Thiền lúng túng đến độ tay chân xoắn xuýt vào nhau, còn Giang Nguyệt Dực thì nhíu mày.
“Nóng thì thôi đừng ăn nữa.
Cơm cho chó đang để ở ngoài sân có vẻ nguội đấy, bà ra mà ăn chung với chúng.”
Đột ngột một người vốn chẳng hay quan tâm đ ến mấy chuyện ồn ào xảy ra trong nhà lên tiếng cắt ngang, lại còn là nói hộ cho Chu Châu Thiền, Phương Nhị nhất thời rơi vào khủng hoảng, khuôn mặt tái mét vội vàng giải thích lại.
“Mẹ, mẹ không có ý đó...”
Không chỉ riêng mình Phương Nhị thôi đâu mà đến cả Chu Châu Thiền cũng vô cùng bất ngờ, cô không ngờ được anh lại đứng ra để đáp trả lại mẹ chồng thay cho mình.
Những cảm xúc hân hoan và bất ngờ trong lòng chợt được nhen lên như những ngọn lửa nhỏ đang cháy lên tí tách ở trong lòng, nhưng ngay sau đó cô đã vội vàng phủi nó đi.
Suy nghĩ thiết thực lên đi nào.
Giang Nguyệt Dực chỉ coi cô là thế thân mà thôi.
Anh yêu Chu Châu Kì như vậy, vì thế nên đâu có thể thoải mái được khi nhìn thấy một người có khuôn mặt giống em ấy bị làm khó đâu, đúng chứ?
Chu Châu Thiền đặt một bát cháo khác lên một chiếc khay cũng bằng sứ tráng men đầy tinh xảo, bê nó đến trước cửa phòng của Giang lão thái.
“Bà ơi, cháu mang cháo đến cho bà ạ.”
Thật kì lạ là ngày hôm nay bà cụ lại chỉ ngồi ở trên giường, khuôn mặt trầm lắng chỉ khẽ nghiêng sang để nhìn cô.
Một lúc sau, miệng cụ mấp máy.
“Giang Tiệp.
Gọi Giang Tiệp đến đây.”
“Bố đã đi công tác rồi ạ.”
“Giang Tiệp...”
“Bà có việc gì gấp ạ? Vậy để cháu gọi Giang Nguyệt Dực đến đây với bà nhé?”
“Gọi nó đến...”
Chu Châu Thiển gật đầu nói vâng ạ rồi bước ra phòng khách.
“A Dực...” Chợt nhận ra cách gọi này của mình đã quá mức thân mật rồi, cô vội vàng sửa lại: “Giang Tam gia, bà bội muốn gọi anh.”
Kiếp trước, mỗi lần cô gọi tên anh một cách gần gũi như vậy, chỉ số biểu cảm của anh y như rằng sẽ giảm đi một bậc.
Để tránh khiến cho anh cảm thấy phản cảm, cô rất ít khi gọi anh, hoặc nếu có gọi, cô cũng sẽ chỉ gọi anh theo kiểu chung chung mà thôi: Giang tiên sinh, Giang Tam gia, Giang thiếu...
Người ngoài nghe thấy còn chẳng biết hai người là vợ chồng.
Giang Nguyệt Dực khẽ nghiêng đầu ra sau nhìn, quan sát thấy cô không phải là đang bày trò làm phiền mình thì mới đứng dậy khỏi bàn