Đoàn Lan Khuê còn chưa kịp trả lời, Chung Vô Niệm đã nhanh mồm nhắc nhở.
"Đây là nhà xác của Thanh Long Đường, những người được đưa vào đây, chính là những xác chết đã được thái y xác định.
Ngươi bây giờ nói ở chỗ này có người sống, chính là nói thái y chuẩn đoán sai."
Thái y già, râu tóc bạc phơ nghe Chung Vô Niệm nói thì vội vàng tiến lên.
"Không thể nào, Lưu Xương thế tử đã chết được gần hai ngày rồi, làm sao có chuyện còn sống được, thật là hoang đường...
Thái y viện chúng ta, đã có tất cả năm người đến chuẩn mạch cho Lưu Xương thế tử rồi, thực sự là tim đã ngừng đập, mạch không còn, hơi thở cũng không có..."
Nói rồi ông ta nhìn Đoàn Lan Khuê.
"Cô nương, cô nói một người như vậy còn sống, vậy hắn sống thế nào đây?"
Đoàn Lan Khuê bình tĩnh nhìn lão thái y.
"Hắn không phải không còn mạch mà là mạch rất rất yếu.
Không phải ngừng thở mà là thở rất nhẹ gần như không có, tim không phải không đập mà là bị phong bế rồi..."
"Không thể nào..."
Người bên cạnh lão thái y là một quan viên kinh ngạc mà hô lên.
Lê Trường Quân nhìn Đoàn Lan Khuê, mày kiếm hơi nhíu lại, lạnh lùng lên tiếng.
"Nếu như ngươi nói thì là hắn chưa chết?"
Đoàn Lan Khuê gật đầu.
"Chưa chết nhưng sắp chết, nếu các người còn kéo dài thời gian, không để ta cứu hắn, vậy chắc chắn hắn sẽ chết trong vòng ba canh giờ nữa."
"Nếu ta để cho ngươi toại nguyện được chữa cho hắn, vậy ngươi có chắc chắn cứu tỉnh người hay không?"
"Cửu Vương Gia...!Cậu cũng hồ đồ rồi hay sao, cứu tỉnh người chết, nàng ta cũng đâu phải bồ tát..."
Lưu Ôn thật sự không nhịn được mà nóng nảy hô lên.
Lưu lão thái thái chống mạnh quải trượng xuống sàn nhà.
"Ngươi ồn ào cái gì."
Quát Lưu Ôn im lặng lại, Lưu lão thái thái nhìn Đoàn Lan Khuê.
"Ngươi vì sao muốn cứu hắn?"
Đoàn Lan Khuê mím môi, vì sao nàng muốn cứu hắn ư, một phần bởi vì nàng là bác sĩ không thể thấy chết mà không cứu.
Một phần khác chính là nàng hiện tại muốn sinh tồn ở cổ đại này, muốn thay nguyên chủ báo thù thì nàng phải có một sự nghiệp riêng của riêng mình.
Nghề của nàng là bác sĩ, nàng tính toán lập nghiệp bằng chính nghề của mình.
Mà muốn như vậy, nàng cần phải tạo dựng được tên tuổi, hôm nay gặp Lưu Xương này thật sự vừa lúc.
Nàng cứu hắn một mạng, chắc chắn rằng sau khi hắn tỉnh danh tiếng của nàng sẽ lập tức bùng nổ, việc làm của nàng về sau sẽ dễ dàng hơn.
Nhưng tất cả những điều này, nàng không thể nói thẳng ra cho họ biết được.
"Ta muốn chữa cho hắn, bởi vì ta có hứng thú với những điều kỳ lạ và muốn chinh phục nó..."
"Ngươi muốn dùng tôn tử của ta để làm thí nghiệm sao?"
Lưu lão thái thái nhìn Đoàn Lan Khuê mà hỏi.
Đoàn Lan Khuê cũng không ngần ngại mà gật đầu.
"Chẳng phải các người đều nghĩ hắn chết rồi sao.
Vậy để cho ta chữa, coi như đặt cược một phần may mắn.
Chữa khỏi là mệnh hắn lớn mới gặp được ta.
Không khỏi vậy chính là ta nói hươu nói vượn.
Đến lúc đó các người muốn làm gì ta mà không được..."
Những người có mặt nghe nàng nói, đều cảm thấy cũng có lý.
Lưu lão thái thái khẽ gật đầu.
"Được...! Ta để ngươi chữa.
Chữa không khỏi, ta cần mạng của ngươi bồi táng cho việc làm càn, ảnh hưởng đến an lạc, tôn nghiêm linh hồn của hắn..."
"Được..."
Đoàn Lan Khuê dứt khoát mà đồng ý.
Chung Vô Niệm ghé sát ta Lê Trường Quân mà nói.
"Tính tình người này quái đản thật.
Giống như lão quái y ở Lang Nha Cốc vậy."
Lê Trường Quân không trả lời hắn mà ánh mắt vẫn một mực nhìn chằm chằm vào Đoàn Lan Khuê.
Đoàn Lan Khuê nhận được sự đồng ý của người nhà Lưu Xương, nàng liền không kiêng nể gì nữa, trực tiếp nói với bọn họ.
"Các người đi ra ngoài hết đi..."
"Chúng ta đi ra ngoài?"
Lưu Ôn lập tức lớn giọng hỏi lại.
Đoàn Lan Khuê gật đầu, thản nhiên mà trả lời.
"Đúng..."
Lưu Ôn bị giọng điệu không xem ai ra gì của nàng chọc cho tức đến bật cười.
"Đuổi chúng ta ra ngoài, ai biết ngươi sẽ làm cái gì? Có làm hại..."
Đoàn Lan Khuê nhìn hắn như một tên ngu.
"Các ngươi nói hắn chết rồi, vậy ta còn làm hại hắn kiểu gì?"
"Chúng ta đi..."
Lão thái thái cũng mất kiên nhẫn với người nhi tử ngốc của mình, chống quải trượng đứng lên dẫn đầu đoàn người đi ra bên ngoài.
Đoàn Lan Khuê chờ người đã ra ngoài hết, mới bắt đầu lấy dụng cụ mình chuẩn bị ra.
Nhìn Lưu Xương nằm trên giường, nàng thở dài.
"Chết lâm sàng...!Mệnh ngươi dài thật đấy...!Xem như