Chờ Lưu lão thái thái đi rồi, Lưu Xương mới nhàn nhạt phất tay với những hộ vệ của Đàm Quốc kia.
"Ta cũng không phải không hiểu đạo nghĩa, nếu như thực sự thích khách đến nơi đây liền mất dấu, vậy thì ta cũng không thể không nghĩ đến bang giao hai nước mà không giúp đỡ.
Nhất là thích khách kia còn đả thương tam hoàng tử như vậy...
Các ngươi muốn lục soát thế nào thì cứ việc đi..."
Thấy hắn thoải mái như vậy, ánh mắt thống lĩnh hộ vệ hơi tối lại.
"Thế tử gia đúng là người thông hiểu lễ nghĩa, vậy chúng ta cũng không khách sáo nữa, tranh thủ truy tìm thích khách nhanh một chút để ngài nghỉ ngơi..."
Lưu Xương gật đầu, không mặn không nhạt mà nói.
"Được...Lục soát thì lục soát, nhưng chú ý một chút, đừng có làm hỏng đồ của bản thế tử, nếu lục không ra thích khách mà lại làm hỏng đồ của ta, vậy các ngươi phải đền gấp đôi đó..."
Nói rồi hắn thong thả rót một tách trà, ở một bên nhìn bọn họ lục soát nhâm nhi ly trà trong tay.
"Thế tử yên tâm, chúng ta làm việc đều rất cẩn thận, không dám bừa bãi..."
"Vậy thì tốt..."
Thống lĩnh hộ vệ phất tay ra hiệu cho thủ hạ hành động.
Thị vệ nhanh chóng tản ra vội vàng lục soát.
Lưu Xương bên ngoài lạnh nhạt, bình tĩnh thờ ơ không để ý nhưng trong lòng vô cùng lo lắng.
Khi tên thống lĩnh kia đi về phía tĩnh phòng, đến bên thùng gỗ, Lưu Xương vô thức hít vào một hơi, ánh mắt tối lại, tay cầm ly trà bắt đầu tập trung nội lực...
Khi hắn chuẩn bị xuất kích cũng là lúc tên thống lĩnh kia mở nắp đậy lên...
"Không có...!Chúng ta đi..."
Nghe tên thống lĩnh hô lên một tiếng, Lưu Xương nhẹ nhàng thở ra thu liễm lại nội lực, bình tĩnh nhìn bọn chúng.
Tên thống lĩnh áy náy nhìn hắn, một lần nữa chắp tay lại, nói.
"Hôm nay mạo muội xông vào quý phủ, làm phiền đến thế tử, chúng ta thực lòng xin thế tử thứ lỗi cho..."
"Nếu đã không tìm thấy người, vậy thì các người mau rời đi đi, bổn thế tử mệt rồi cần nghỉ ngơi."
Lưu Xương không hề khách khí mà đuổi người.
Chờ cho bọn chúng đi hết Lưu Xương mới vội vàng chạy vào bên trong.
"Lão Cửu..."
"Ừm..."
Tiếng người trả lời hắn phát ra từ trên xà ngang nhà.
Lê Trường Quân thả mình rơi xuống, cả người lúc này ướt đẫm mỗ hôi lạnh, sắc mặt tím đen, chân tay tê cứng lại hết cả.
Lưu Xương dìu hắn lên giường của mình, để hắn nghỉ ngơi.
"Ta đã cho Triệu Cường đi gọi Bạch Trì Ý rồi, huynh cố gắng chờ thêm một chút nữa..."
"Ừm..."
Lê Trường Quân thật sự quá mệt mỏi, nhưng lý trí nói cho hắn biết, hắn không được ngủ lúc này.
Qua thêm một canh giờ nữa, ở lúc Lê Trường Quân nghĩ mình không thể trụ nổi nữa muốn ngất đi thì Triệu Cường đưa người trở về.
Bạch Trì Ý một thân bạch y tiến vào, khi nhìn thấy vết thương của Lê Trường Quân thì cả người lạnh đi.
"Đây...!Đây là trúng cổ độc...!Ngươi đã đi đâu mà để dính đến nó như vậy hả?"
Lê Trường Quân cười khổ, ánh mắt mơ màng, trong mắt tơ máu đã giăng kín.
"Lâu Điện Đàm Quốc..."
"Cái gì? Lâu Điện Đàm Quốc...!Huynh điên rồi, điên thật rồi..."
Bạch Trì Ý hô lên một tiếng, đứng phắt dậy vò đầu đầy bất lực.
Lê Trường Quân mệt mỏi nhắm mắt lại, giọng nói yếu ớt thều thào.
"Án mạng liên hoàn kia, còn cả âm mưu ở phía sau...!Ta...!Ta điều tra được đều là do bọn chúng gây ra."
Bạch Trì Ý nhìn hắn chẳng còn chút sức sống nào, chỉ có thể thở dài bắt đầu châm cứu cho hắn...
Lê Trường Quân lúc này đã lại một lần nữa rơi vào hôn mê.
Bạch Trì Ý nhìn hắn, lại nhìn Lưu Xương thở dài, ánh mắt đầy lo lắng và đắn đo.
"Y thuật của ta cũng có hạn, vết thương này còn nghiêm trọng hơn của huynh lần trước, nếu không nhanh chóng xử lý có lẽ..."
Lưu Xương hiểu ý của hắn, yên lặng rơi vào trầm tư.
"Trước mắt mạng sống của huynh ấy quan trọng nhất, những cái khác sau này rồi lại tính...
Ta nghĩ phải nhờ tới nàng ấy mà thôi."
Bạch Trì Ý lần trước vì không thể cứu Lưu Xương mà lâm vào bi quan, tự nhốt mình trong cốc gặm nhấm nỗi đau.
Nhưng sau khi nghe nói có người đã cứu sống Lưu Xương, ban đầu vô cùng kinh ngạc, sau lại hiếu kỳ...
Hắn muốn gặp người nhưng lại không biết tìm ở đâu, bây Lưu Xương nói sẽ tìm nàng hỗ trợ hắn vô cùng kích động.
"Huynh biết nàng ở đâu sao?"
Lưu Xương gật đầu.
"Biết..."
Nói xong hắn gọi Triệu Cường