Đoàn Lan Khuê nghe hắn nói, càng lúc càng cảm thấy cũng có chút có lý.
Cô ở hiện đại cũng đã có chứng chỉ thạc sĩ, vậy nên hiện tại nhận học trò chắc cũng không phải không được...!Chẳng qua...
Nàng nhìn Bạch Trì Ý một lượt từ trên xuống dưới, chép miệng...
"Hình như hơi lớn tuổi..."
Bạch Trì Ý nghe nàng nói, vội vàng biện mình.
"Cái chúng ta nên nhìn vào là năng lực, tuổi tác không là vấn đề quan trọng đâu..."
Đoàn Lan Khuê nghĩ nghĩ cũng thấy hợp lý, gật đầu...
"Ừm...!Nói vậy cũng đúng, ta truyền y bát chứ đâu có tuyển phu quân đâu mà quan tâm già trẻ làm gì chứ..."
Bạch Trì Ý nghe nàng nói trong lòng mừng như điên.
"Vậy là cô nương...!Không đúng...!Sư phụ...người đồng ý nhận con rồi đúng không?".
Đoàn Lan Khuê nghe hắn gọi mình là sư phụ, lại nhìn hắn còn phải hơn mình của hiện tại đến cả chục tuổi, nàng vô thức rùng mình một cái.
"À! Cái đó, đừng có gọi ta là sư phụ, cứ gọi ta là cô nương đi."
Bạch Trì Ý không cần suy nghĩ lập tức phản bác.
"Không được, đây là tôn ti trật tự không thể lẫn lộn được.
Sự phụ, chờ đến chỗ của người, chúng ta phải nghiêm túc làm lễ bái sư mới được..."
"À! Cái đó, không cần đâu...Phiên phiến đi..."
Đoàn Lan Khuê xua tay cười trừ.
Bạch Trì Ý lại nhất quyết không nghe.
"Không được, chuyện trọng đại như vậy phải làm thật cẩn thận mới tốt..."
Đoàn Lan Khuê day day huyệt thái dương, hình như nàng vừa tự đào hố để nhảy thì phải.
Nhưng nàng chưa kịp hối hận thì xe ngựa đã dừng lại.
Bạch Trì Ý cõng Lê Trường Quân lên lưng xuống xe, bên ngoài có mấy người đứng trật tự chờ sẵn, trên tay còn đang nâng cáng.
Đoàn Lan Khuê nói với Bạch Trì Ý.
"Đặt hắn lên cáng đi, bọn họ sẽ khênh hắn đến phòng bệnh."
"Vâng, sư phụ..."
Bạch Trì Ý vô cùng nghe lời nàng, đặt Lê Trường Quân lên cáng rồi đi theo sau.
Vào trong phòng bệnh hắn vô cùng kinh ngạc.
Ở được bố trí gần như giống với phòng chứa xác của Long Thanh Đường.
Khác ở chỗ là nơi này lạnh hơn, giường bệnh và đá lát xung quanh đều là cẩm thạch màu trắng.
"Sư phụ, người rất giàu sao?"
Đoàn Lan Khuê nghe hắn hỏi ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn qua.
"Không...!Không thấy ta đang tranh thủ kiếm từng đồng hay sao?"
Bạch Trì Ý đưa tay sờ mũi, rất muốn nhắc nhở nàng giá trị của nơi này, còn có lúc trước nàng từng nói nàng không thiếu tiền...
Nhưng mà thôi, hắn mới bái sư, không cần chọc cho sư phụ tức giận...
Đoàn Lan Khuê kiểm tra mạch cho Lê Hữu Quân một lần nữa.
Sau đó nàng tập trung, bắt đầu vận lên nội lực theo kinh mạch chạy vào bên trong cơ thể của hắn, kiểm tra tổng quát.
Qua một tuần hương, cả người của nàng đã ướt sũng mồ hôi, khi thu tay lại, hai mắt mở ra là cả người nàng đã bị rút cạn hết sạch cả sức lực mà ngã ngồi xuống nền nhà.
Bạch Trì Ý thấy vậy hốt hoảng chạy lại.
"Sư phụ, người không sao chứ?"
"Không sao! Ngươi mau đỡ ta dậy...!Ta cần nghỉ ngơi một chút."
Bạch Trì Ý đỡ nàng đến bên một chiếc giường bên cạnh, để nàng nằm xuống.
Đoàn Lan Khuê tiêu hao hết toàn bộ nội lực tích cóp bấy lâu, cả người thoát hết sức lực, chân tay mềm nhũn hai mí mắt nặng trĩu muốn ngủ.
Nàng mệt mỏi nói với Bạch Trì Ý.
"Ngươi canh cho hắn, liên tục kiểm tra mạch tượng, ta đã để sẵn ba lọ thuốc ở kia, ngươi tính thời gian cứ cách một tuần hương lại cho hắn uống thuốc một lần."
"Vâng, sư phụ..."
Bạch Trì Ý nghiêm túc lắng nghe gật đầu.
Đoàn Lan Khuê lúc này cũng đã quá mệt mỏi lập tức ngã xuống giường mà ngủ.
Nàng ngủ một giấc liền đến chiều.
Khi tỉnh lại nàng thấy Bạch Trì Ý đang cho Lê Trường Quân uống thuốc.
Nàng xuống giường kiểm tra tình hình của hắn một lần nữa, sau đó đi ra bên ngoài vệ sinh cá nhân.
Chờ nàng vệ sinh cá nhân song đã có người mang đồ ăn tới.
Đoàn Lan Khuê gọi Bạch Trì Ý.
"Đến ăn cơm đi, ăn cơm xong chúng ta còn có việc quan trọng phải làm."
Bạch Trì Ý canh Lê Trường Quân một bước không rời, theo dõi tình hình, cho hắn uống thuốc cũng đã đói, không câu nệ gì, lập tức đi rửa tay rồi đến ăn cơm.
Nhưng hắn vừa ăn vừa nhìn Đoàn Lan Khuê không lén được tò mò mà hỏi.
"Lát nữa chúng ta sẽ làm gì vậy sư phụ..."
Đoàn Lan Khuê thong thả