Có Lê Trường Quân và Bạch Trì Ý hộ tống, Đoàn Lan Khuê vô cùng tự tin ngẩng cao đầu cũng đi tới Đại Lý Tự.
Nghe nói nàng đến, Quách Soái và Mã Khiêu đều ưỡn ngực ngẩng cao đầu nhìn thẳng ra cửa.
Bên cạnh còn có Trưởng Quản Đại Lý Tự cũng đang nghiêm túc nhìn ra.
Hắn muốn nhìn xem, người có khả năng giúp Thế tử Lưu Xương kia khởi tử hồi sinh là thần thánh phương nào.
Đoàn Lan Khuê chậm rãi bước vào, một thân y phục màu tím, trên mặt mang khăn che mặt cũng là màu tím, để lộ ra đôi mắt đen láy đẹp đến hớp hồn người, một nốt ruồi son dưới khoé mắt vô cùng đặc biệt...!Giọng nói lanh lảnh như tiếng chuông đồng trong trẻo ngân vang.
"Tiểu nữ Mộng Điệp gặp qua các vị đại nhân..."
Thấy nàng bước vào Quách Soái cao giọng mà mỉa mai.
"Người đến rồi, cô nương thật cao giá quá, chúng ta tìm thật mệt mỏi..."
Mã Khiêu cũng không kém cạnh phần nào.
"Cuối cùng người cũng đã đến, muốn gặp cô nương thật sự còn khó hơn cả gặp hoàng thượng nữa kìa."
Đoàn Lan Khuê thong dong khẽ nở một nụ cười.
"Tiểu nữ là người trên giang hồ, cả ngày chỉ biết chạy nhảy khắp nơi, không biết các vị đại nhân cho tìm, rất mong các vị đại lượng mà bỏ qua..."
Nàng vừa dứt lời, hai kẻ kia còn muốn gây khó rễ, nhưng lời còn chưa nói ra đã phải nuốt ngược trở về.
Bởi vì đứng sau lưng Đoàn Lan Khuê lại là Cửu Vương Gia...
Lê Trường Quân nhàn nhạt nhìn bọn họ một cái, tùy tiện chọn một cái ghế ngồi xuống.
Những người kia đang muốn tiến lên chào hỏi thì bị hắn ngăn lại.
"Các vị cứ tiếp tục, hôm nay bản vương nhàn rỗi quá, nên tùy ý theo chân nàng ấy tới chơi thôi."
Một lời nói ra khiến cho tất cả mọi người đều toát mồ hôi, thái độ xoay chuyển 180°.
"Nếu cô nương đã nói như vậy, chúng ta làm sao dám làm khó.
Dù sao người có việc cần nhờ là chúng ta."
"Đúng là như vậy...!Chúng ta là người nhờ cậy cơ mà, sao dám trách móc gì cô nương.
Trưởng Quan Đại Lý Tự đứng lên, làm động tác mời với hai vị thế tử của hai nhà.
"Nếu người đã đến đông đủ thì chúng ta đi tới bên kia thôi..."
Đoàn Lan Khuê khẽ nhún vai một cái.
"Các vị đại nhân, xin nghe tiểu nữ nói mấy lời trước đã rồi chúng ta đi cũng chưa có muộn."
Mọi người nhìn sang nàng.
Mã Khiêu mất kiên nhẫn mà phất tay.
"Có gì thì nói mau đi, lằng nhằng quá."
Đoàn Lan Khuê trợn mắt, trong lòng thầm hỏi thăm ba đời nhà hắn một lần.
Bên ngoài vẫn nở một nụ cười tiêu chuẩn.
"Các vị nói muốn tiểu nữ đến hỗ trợ các vị, tìm nguyên nhân tử vong của phu nhân thế tử phủ An Quốc Công.
Nàng ấy còn là đại nữ nhi của phủ Nhĩ Thân Vương.
Cả hai nhà quyền quý, các vị quý nhân ở trên cao, một nữ tử giang hồ như tiểu nữ được các vị coi trọng là phúc phần của tiểu nữ.
Nhưng tiểu nữ cũng có nguyên tắc khi làm việc, tiểu nữ xin mạn phép nói trước với các vị một số điều..."
Nghe nàng nói Quách Soái mất kiên nhẫn mà quát.
"Vòng vo, rào trước đón sau nhiều như vậy làm cái gì! Ngươi cứ nói thẳng vấn đề ra chúng ta nghe xem nào."
Dứt lời hắn có chút chột dạ len lén nhìn sang Lê Trường Quân bên cạnh.
Thấy Lê Trường Quân không nói gì hắn mới vuốt ngực thở ra một hơi.
Đoàn Lan Khuê ở bên cạnh, nghe hắn nói xong thì phải cố nén xuống xúc động muốn vặt đầu hắn xuống để làm bóng đá, hít vào một hơi nói.
"Vậy tiểu nữ nói thẳng, nếu các vị muốn tiểu nữ hỗ trợ, vậy tiểu nữ sẽ chỉ nói sự thật, nói những gì ta nhìn thấy, phân tích những gì ta biết...
Điều đó đồng nghĩa với việc, những lời tiểu nữ nói ra sẽ gây bất lợi cho bên nào đó.
Vậy nên tiểu nữ muốn các vị cho tiểu nữ một cái đảm bảo, cho dù kết quả như thế nào, ân oán của hai nhà các vị cũng không thể kéo tiểu nữ vào.
Về sau ai cũng không thể tìm đến tiểu nữ gây rắc rối."
Mã Khiêu phất tay, hào sảng mà đồng ý.
"Được..."
Nhưng bên này Quách Soái lại không cho như vậy là đúng.
"Ai biết ngươi có nói đúng sự thật hay không chứ.
Mọi chuyện cứ để đến lúc đó rồi nói."
Đoàn Lan Khuê liếc hắn một cái, nghiến răng nói.
"Dùng người thì phải tin người, nếu như thế tử không tin ta, vậy thì còn gọi ta đến làm gì."
Nghe nàng nói, Quách Soái không bỏ lỡ cơ hội mà châm chọc Mã Khiêu.
"Bởi vì hắn có tật giật mình