Bạch Trì Ý hít vào một hơi sâu, run chân đi tới.
Mộc Uyển như được đại xá mà chạy lên trên theo dõi tình hình.
Đoàn Lan Khuê tiếp tục rạch xuống, lần tìm chỗ ruột có vấn đề.
" Hút máu..."
"Được..."
Bạch Trì Ý lấy hết can đảm đưa ống nhỏ vào bụng, bóp quả bóp bên ngoài hút máu xuống chậu.
"Dao mổ số 10..."
"Kẹp..."
"Kéo..."
"Cắt..."
Trong phòng yên tĩnh, thỉnh thoảng vang lên âm thanh của ngắn gọn của Đoàn Lan Khuê...
"Cắt..."
"Cắt...!Cắt bỏ sao?"
Bạch Trì Ý tay cầm kéo hơi run run...
Đoàn Lan Khuê liếc hắn.
"Chẳng cắt bỏ thì làm sao, không thì cắt ra để làm dồi luộc cho ngươi ăn."
Bạch Trì Ý nghe nàng nói, kinh hãi suýt rơi kéo.
"Không, không cần..."
Hắn run rẩy vội luồn kéo vào bên trong, động tác hơi trúc trắc.
Đoàn Lan Khuê nhắc nhở.
"Cẩn thận một chút, sơ xảy một cái là ngươi ăn không hết đâu..."
Nàng không nói thì thôi, nói ra càng doạ cho Bạch Trì Ý sợ hãi đến run tay
Nhưng hắn sợ xảy ra chuyện hơn, nên chỉ có thể cố gắng hít vào mấy hơi sâu thật sâu...
"Cắt..."
Đoàn Lan Khuê một lần nữa nhắc nhở.
Bạch Trì Ý cẩn thận cắt...
"Thành công..."
Hắn thở phào một chút, cuối cùng cũng cắt được.
Đoàn Lan Khuê liếc xéo hắn một cái.
"Lần trước cũng xem rồi, lần này vẫn sợ hãi như vậy, thật chẳng có tiền đồ chút nào."
"Tiếp tục...!Cắt..."
Bị nàng khích bác, lại nhìn đến Mộc Uyển sắc mặt tái nhợt bên kia đang nhìn mình, Bạch Trì Ý nghiến răng, trong lòng hạ quyết tâm lớn, lưu loát cắt xuống.
Cắt bỏ phần ruột bị tắc đã hoại tử, Đoàn Lan Khuê cẩn thận nối hai đầu ruột khoẻ mạnh lại với nhau, rồi khâu lại.
Khâu xong lại kiểm tra ở bên trong một lượt nữa, thấy không còn gì bất thường mới cẩn thận vệ sinh, sau đó khâu lại vết mổ.
"Mạch của bệnh nhân có vấn đề gì không?"
Đoàn Lan Khuê hỏi Mộc Uyển.
Mộc Uyển sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh ướt áo, chân tê dại đang run run, tay vẫn kiên trì đặt trên mạch của bệnh nhân, khẽ lắc đầu.
"Vẫn ổn định..."
Đoàn Lan Khuê hất cằm với Bạch Trì Ý.
"Ngươi đi lên dùng nội lực kiểm tra tình hình tổng quát một lần..."
"Được, sư phụ..."
Bạch Trì Ý theo lời nàng kiểm tra tổng quát một lần cho bệnh nhân.
"Không có vấn đề gì, tất cả đã ổn."
Đoàn Lan Khuê gật đầu.
"Thu dọn phòng mổ đi, nhớ mang theo đoạn ruột tắc kia ra đưa cho Cửu Vương Gia, để hắn mang về luộc chấm mắm..."
"Oẹ..."
Mộc Uyển nhìn đoạn ruột lại nghe Đoàn Lan Khuê nói, lập tức muốn nôn khan.
Đoàn Lan Khuê nhìn hai người họ cười cười, nàng đảm bảo hai người này hôm nay không thể ăn được cơm đâu.
Chưa hết nàng còn tà ác nghĩ đến Lê Trường Quân ở bên ngoài, nghĩ muốn xem hắn phản ứng ra làm sao, nàng hứng khởi đón lấy khay đựng khúc ruột kia trên tay Bạch Trì Ý.
"Để ta mang ra cho vương gia, các người dọn dẹp rồi gọi phụ tá đưa thái hậu sang bên phòng bệnh hồi sức bên kia đi, để ta kiểm tra lại còn truyền thuốc."
Nói rồi nàng nhanh chóng đi ra ngoài.
Mộc Uyển nhìn Bạch Trì Ý, vẻ mặt đau khổ khó nói thành lời.
"Sư phụ này, ta có thể đổi hay không, quá tà ác..."
Bạch Trì Ý vỗ vỗ lưng giúp nàng.
"Tiểu sư muội, dần dần sẽ quen thôi..."
...
Bên ngoài, Lê Trường Quân nóng ruột đứng ngồi không yên, bên cạnh hắn còn có Chung Vô Niệm đang ngồi.
Thấy cửa phòng mổ mở ra cả hai cùng đứng phắt dậy.
Đoàn Lan Khuê nhìn bọn họ nở nụ cười, nhưng bị lớp khẩu trang vải che đi, chỉ nhìn thấy khoé mắt của nàng hơi cong lên.
"Ca phẫu thuật vô cùng thành công."
Vừa nói nàng vừa đưa khay chứa đoạn ruột bị hoại tử cho hai người bọn họ.
"Đây là ruột quý của thái hậu, hai người có muốn lưu giữ, hay mang về luộc chấm mắm không..."
"Oẹ...!Oẹ..."
Chung Vô Niệm nghe nàng nói, ánh mắt nhìn cái khay lập tức không thể chịu đựng mà ôm mồm nôn khan, sợ hãi chạy xa mấy mét.
Trái lại Lê Trường Quân rất bình tĩnh, chỉ là lông mày hơi nhíu lại, giọng nói hơi khàn vang lên.
"Phẩm vị của cô nương thật đặc biệt..."
Đoàn Lan Khuê nghe hắn đá xéo mình, cười lạnh một tiếng.
"Vô vị chết đi được..."
Nói rồi hung hăng đặt khay đựng ruột vào tay của hắn.
Lê Trường Quân không thể làm gì khác là nhận lấy.
Lúc này nhìn thật gần, lại vô thức tưởng tượng theo những lời nàng nói, hắn thấy cổ họng có chút lờm lợm...
Nhưng hắn chỉ hơi nhăn mặt, cố gắng áp chế, bên ngoài vẫn lạnh lùng chẳng sao cả...
Đoàn Lan Khuê liếc xéo hắn thêm một cái, thấy không thể làm hắn ghê tởm, hậm hực dậm chân rời đi.
Trải qua một ca phẫu thuật