Trương gia sau khi được minh oan, thánh chỉ hạ xuống, lập tức thu dọn đồ ngày đêm trở về kinh thành.
Nhưng do đường xá xa xôi, phải mất đến hơn hai tháng mới về đến kinh thành.
Sau khi trở về Trương lão tướng quân lập tức cho bố trí lại nội viện, sau đó mở một buổi tiệc.
Đoàn Lan Khuê từ sớm đã đến Trương Gia để giúp bố trí tiệc.
Trương lão phu nhân mấy năm gần đây sức khoẻ không được tốt, Đoàn Lan Khuê đưa tới cho bà một ít thuốc bổ.
"Ngoại tổ mẫu, thuốc này người phải nhớ uống đấy nhé..."
Lão phu nhân mỉm cười hiền từ khẽ gật đầu.
"Lan Khuê thật ngoan...!Lần này cũng may là có con, nếu không e rằng oan khuất này của chúng ta, cho dù có nhảy sông Hoàng Hà cũng khó mà rửa sạch được, có lẽ sẽ phải chôn xương trắng ở nơi sỏi đá kia rồi."
Đoàn Lan Khuê bóp vai cho bà, mỉm cười.
"Ngoại tổ mẫu, người đừng nói như vậy mà, chúng ta người một nhà, vinh nhục đều cùng nhau..."
"Lan Khuê nói rất đúng.
Mẫu thân, chúng ta là người một nhà cần gì phải khách khí như vậy.
Người làm như vậy sẽ khiến cho cháu gái cảm thấy xa cách thì biết làm sao!"
Một nữ tử trung niên khoảng ngoài bốn mươi tuổi, ăn mặc giản dị đứng bên cạnh lên tiếng.
Bà ấy chính là đại bá mẫu của nàng, Trương đại phu nhân Lã Âm.
Lã Âm tính tình dịu dàng, Đoàn Lan Khuê rất thích bà ấy.
Bên cạnh Lã Âm còn có một nữ tử trung niên khác chính là Đổng Trinh, nhị bá mẫu của nàng, chỉ là người này tính tình hơi có chút kiêu căng, bà ta xuất thân thương hộ, gia cảnh khấm khá, sau khi Trương gia bị lưu đày, nhị phòng nhờ vào có nhiều tiền từ nhà đẻ của Đổng Trinh đưa tới, cuộc sống cũng dễ dàng hơn đại phòng rất nhiều, thậm chí có thể nói bọn họ sống rất khá.
Ở nơi lưu đày, trời cao hoàng đế xa, chỉ cần ngươi có đủ tiền để đút lót vậy ngươi có thể thảnh thơi...
Vậy nên Đổng Trinh mấy năm nay ở Trương gia chính là đắc ý vô cùng, nhưng hiện tại đã khác, Trương gia trở lại đỉnh cao nhân sinh, hiện tại đại lão gia Trương Hiển được phong làm quan tam phẩm, mà nhị lão gia Trương Lăng lại chỉ mới đỗ tú tài, so ra kém biết bao nhiêu...
Đổng Trinh trong lòng vô cùng không phục, nhưng cũng chẳng biết làm thế nào, dù sao thì Trương gia khôi phục quyền thế, được trở lại kinh thành vẫn tốt hơn nhiều, nhưng cũng đồng nghĩa bà ta sẽ bị đè đầu thấp hơn Lã Âm kia...
"Đại tẩu nói thực không có sai, mẫu thân, người sao còn phải khách khí với nàng như vậy, dù sao thì nhà chúng ta bị oan uổng cũng là vì phụ thân của nàng cả, không phải sao?"
"Tức phụ lão nhị..."
Trương lão phu nhân gằn giọng nhìn sang Đổng Trinh.
Đổng Trinh hơi bĩu môi.
"Ta cũng chỉ là nói sự thực mà thôi..."
"Ngươi...!Khụ khụ..."
Trương lão phu nhân bị bà ta chọc tức đến đau cả phổi.
Đoàn Lan Khuê hơi nhíu chân mày nhìn Đổng Trinh.
Nàng có thể cảm nhận được, người này thực sự không đặt mẹ chồng ở trong mắt.
"Nhị bá mẫu, chuyện oan uổng của Trương gia ta thực sự không chối bỏ rằng đích thị là bị nhà ta liên lụy...
Vậy lên ta cho dù có mạo hiểm tính mạng cũng phải làm sáng tỏ, giải oan cho mọi người, và ta đã làm được."
Nàng hít vào một hơi, nhìn thẳng vào mắt của bà ta.
"Hơn ba năm này ta không biết quá rõ ràng mọi người sống ra sao.
Nhưng ta biết chắc chắn nó không dễ dàng gì cả.
Nói đi thì cũng phải nói lại, sau khi ta minh oan cho mọi người, hoàng đế cũng đã đến bù cho mọi người rồi.
Ta biết nó không thấm vào đâu so với những khổ sở mà mọi người phải chịu đựng, nhưng ta cũng đâu có cách nào..."
Đổng Trinh có chút cứng họng không cãi lại được, bà ta tức giận dậm chân thật mạnh quay người bỏ đi ra bên ngoài.
Nữ nhi của bà ta cũng vội vàng chạy theo sau.
Trương lão phu nhân khẽ thở dài một tiếng, lắc đầu.
"Lan Khuê, bỏ đi, đừng chấp với nhị bá mẫu của cháu..."
"Vâng..."
Đoàn Lan Khuê ngoan ngoãn gật đầu lại cùng lão phu nhân và Lã Âm hàn huyên vui vẻ, lôi kéo thêm cả nữ nhi của Lã Âm là Trương Bình nói chuyện mãi không dứt, tình cảm biểu